Đi vào bên trong, lọt vào tầm mắt là hoa cả mắt, tất cả đều là dân cờ bạc đang
bài bạc, liên tục có tiếng thét to.
Sở Duyên nghĩ một lát, tiện tay thay đổi, một tia sáng hiện lên, trong tay hắn
xuất hiện thêm một cái thẻ đánh bạc.
Ngay sau đó, hắn lại thi pháp.
Khiến người xung quanh đều có thể thấy được hắn.
Chẳng qua ở trong mắt người xung quanh, hắn là một phàm nhân bình thường
mà thôi, không có gì đặc biệt.
Sở Duyên đi tới trước một quầy.
Người ở quầy này rất thưa thớt.
Những quầy khác đều kín hết người, chỉ riêng chỗ này vắng vẻ, không có một
người, rất thanh tịnh.
Mới đầu Sở Duyên còn có chút kinh ngạc.
Nhưng mà hơi điều động tinh thần, nhòm ngó tiếng lòng của người xung quanh
xong, thì hiểu rõ mọi chuyện.
Chủ quầy này rất thích ăn gian, còn là kẻ lừa đảo trong đánh bài, người khác
không nhìn ra được làm thế nào, không có chứng cứ không thể nói được gì, dần
dần không có người tới đây chơi nữa.
“Thú vị.”
Sở Duyên hơi híp mắt.
Ăn gian ư?
Hắn thật sự muốn nhìn xem, ở trước mặt hắn có thể ăn gian kiểu gì.
Sở Duyên đi tới trước quầy đánh bạc, đặt bạc lên trên một vị trí.
Gian đánh bạc này có quy mô như cá cược.
Hắn đặt thỏi bạc lên vị trí đại.
Kế tiếp là tới lượt chủ quầy lắc xúc xắc.
Chủ quầy này nhìn Sở Duyên đặt cược, cũng ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt
lướt qua chút kinh ngạc.
Dường như hắn ta không ngờ tới, vậy mà còn có người dám tới chỗ hắn ta chơi.
“Khách quan, chắc chắn chưa?”
Chủ quầy hỏi một câu như thế.
“Ngươi cứ việc bắt đầu đi.”
Sở Duyên hơi tùy ý nói.
Hắn vừa nói, vừa đánh giá chủ quầy này.
Chủ quầy này nhìn khoảng vừa mới 20, dáng vẻ là thanh niên, mặc bố y, dáng
vẻ phóng đãng không kiềm chế được.
“Được, ngươi đã thừa tiền như vậy, vậy ta thỏa mãn ngươi.”
Trong mắt chủ quầy thanh niên này hiện lên chút tức giận.
Tần Trăn thiên thuật hắn có tiếng ở gần đây.
Người này được hắn ta nhắc nhở, còn dám tới đặt cược, đây không phải là khinh
thường thiên thuật của hắn ta sao?
Không cho người này chút sắc mặt, hắn ta không họ Tần nữa.
Lúc này chủ quầy thanh niên lắc xúc xắc, tay liên tục lắc.
Ở ngoài quầy, Sở Duyên cứ đứng như thế, nhìn động tác của chủ quầy thanh
niên “Tần Trăn”.
Trong mắt hắn, trên tay của Tần Trăn có kình khí đang lao về phía xúc xắc một
cách dũng mãnh.
Kình khí này được khống chế vô cùng tinh xảo.
Trực tiếp thay đổi con số của xúc xắc.
Đổi con số “đại” thành “tiểu”.
“Chơi như vậy sao?”
Sở Duyên nở nụ cười.
Hắn hơi điều động tinh thần, lực lượng vô hình của Thiên Đạo mạnh mẽ lao tới.
Cưỡng ép đổi con số xúc xắc kia thành “đại”.
Chủ quầy Tần Trăn không biết nhiều như vậy, hắn ta trực tiếp mở nắp ra.
Khi hắn ta nhìn thấy con số ở bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn thoáng
qua Sở Duyên, hiểu rõ mình gặp phải cao thủ.
“Ta thắng.”
Sở Duyên thản nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi…”
Gương mặt Tần Trăn đều âm trầm, cuối cùng không nói nên lời, chuẩn bị nhận
tội.
Hắn ta phải bồi thường tiền, nhưng mà sờ túi trái lại sờ túi phải, phát hiện căn
bản không có tiền.
Hắn ta không mang theo tiền trên người.
Bởi vì không có người nào có thể thắng được tiền từ người hắn ta.
Không ngờ tới hôm nay sơ suất thua, nhưng trên người hắn ta căn bản không có
tiền bồi thường cho người ta.
Chuyện này cũng dẫn tới cảnh tượng xấu hổ hiện giờ.
“Sao thế, không có tiền trả à?”
Sở Duyên cũng nhìn ra, cười nói một câu.
“Chúng ta lại đánh cược lần nữa, nếu ta thắng, món nợ này sẽ xí xóa, nếu ta
thua, ta tùy ngươi xử trí!”
Tần Trăn nghiến răng nghiến lợi, mở miệng nói.
“Hửm? Có thể.”
Sở Duyên cười càng vui vẻ, hắn thật sự muốn nhìn xem, người này còn có chiêu
gì nữa.
“Được, ngươi đặt đi, đại hay là tiểu.”
Tần Trăn nói như vậy.
“Ta cá nó không phải đại, cũng không phải tiểu.”
Sở Duyên nói một câu như thế.
Hai tay để sau lưng.
Vô cùng bình tĩnh.
Thiên thuật ư?
Thiên thuật trâu bò tới mấy, có thể trâu bò hơn Thiên Đạo sao?
“Không phải đại cũng không phải tiểu ư? Ngươi đang nằm mơ à? Ta cá là đại.”
Tần Trăn nhíu mày.
Sau khi nói xong, hắn ta cầm lấy hộp lắc xúc xắc, bắt đầu lắc, lần này hắn ta vô
cùng nghiêm túc lắc.
Mỗi lần lắc đều rất có quy luật.
Giống như đang lay động dựa theo loại tiết tấu nào đó.
Đồng thời, Tần Trăn cũng đang rất nghiêm túc nhìn.
Nhìn trên tay xem hộp lắc xúc xắc của mình có bị động tay động chân hay
không.
Nhưng hắn ta tuyệt đối không ngờ tới, lực lượng vô hình của Thiên Đạo đã bắt
đầu khởi động mà đến, tiến vào trong hộp trên tay Tần Trăn.
Đợi khi Tần Trăn mở ra, bỗng nhiên phát hiện.
Tất cả xúc xắc ở bên trong đều trống rỗng.
Tần Trăn lập tức u mê.
Chơi thiên thuật cái rắm…