Đại yêu kia cau mày, nhìn về phía yêu vương.
“Lão tổ, đừng nên nói ra tên vị kia, vị này chỉ cần ngươi đọc tên hắn ra, hắn có
thể cảm nhận được, lúc trước một yêu vương hổ tộc đã tự mình trải nghiệm rồi.”
Yêu vương kia vội vàng giải thích.
Nói tên ra, đều có thể cảm nhận được ư?
Đỉnh như thế sao?
Đám đại yêu sửng sốt một lát, trong mắt đã có ý lùi bước, nhưng vẫn có đại yêu
mạnh miệng.
“Không phải chỉ là giọng nói truyền khắp các châu sao? Có miệng là được! Ta
cũng có thể một câu truyền khắp các châu!”
Đại yêu kia mạnh miệng nói.
“Nhưng hiện giờ người ta ở Đông Châu, ở giữa ngăn cách vô số đại châu…”
Một yêu vương nói với vẻ sâu xa.
Nghe thấy những lời này, da đầu rất nhiều đại yêu run rẩy.
Ngăn cách vô số đại châu, một câu truyền tới?
Rất nhiều đại yêu đột nhiên suy sụp.
“Chuyện đó, khụ khụ, bỗng nhiên ta có chỗ ngộ ra, phải đi về bế quan, yêu tộc
giao cho các ngươi…”
“Lão tổ cũng trở về bế quan, chuyện đó, nếu không phải khi yêu tộc sinh tử tồn
vong, đừng đánh thức lão tổ, nếu đến khi sinh tử tồn vong, mới có thể đánh thức
lão tổ, lão tổ dẫn các ngươi cùng chạy trốn…”
…
Những lời này của Sở Duyên, chỉ trong nháy mắt truyền khắp đại lục Thần
Hành.
Còn có xu hướng truyền ra ngoài đại lục Thần Hành.
Khi những lời này truyền tới biển rộng núi sâu vô tận bên ngoài đại lục Thần
Hành, dẫn tới gợn sóng kinh thiên…
…
Đại lục Thần Hành, trong Thục Châu ở phía tây nam.
Thục Châu là một đại châu cằn cỗi, mức độ này gần như là ở tầng thấp nhất đại
lục Thần Hành.
Trong châu không tính là ít tu tiên giả, nhưng đều là chiến lực tầng thấp nhất,
chiến lực đứng đầu gần như không có.
Thánh Địa Thục Châu chỉ có một, rất tiêu chuẩn.
Dù sao đại châu kém nhất trong đại lục Thần Hành, đều chỉ có một Thánh Địa.
Nhưng mà Thánh Địa ở Thục Châu hơi khác biệt.
Trong châu cằn cỗi, tài nguyên tu hành rất ít, chuyện này cũng dẫn tới số mệnh
ở Thục Châu rất yếu.
Nói trong Thục Châu có một Thánh Địa, chẳng bằng nói là trong Thục Châu có
một đại tông môn…
Ở trên vòm trời Thục Châu, một con Thương Long rất to đang bay lên.
Cơ thể Thương Long vặn vẹo, quanh mình gió nổi mây phùn, sau đó lại càng có
từng đợt tiếng sấm vang lên.
Thỉnh thoảng còn đi kèm tiếng gầm gừ kỳ lạ vang vọng Thiên Địa.
Hú hú!
Nếu có người tới gần Thương Long, sẽ phát hiện trên đỉnh đầu Thương Long
mơ hồ có đứng một tiểu kim nhân toàn thân tỏa ra hào quang chói mắt.
Kim nhân này chính là Sở Duyên.
Lúc này, Sở Duyên đang đứng trên đỉnh đầu Thương Long, nắm một bản đồ
trong tay.
Đây là sau khi hắn tiến vào Thục Châu, tìm một tu tiên giả lấy, phía trên ghi lại
mỗi một thành trì ở Thục Châu.
Sở Duyên tìm kiếm một lúc lâu sau, mới tìm được nơi tên là “thành Thục
Quẫn”.
“Ngao Ngự, bay về phía đông nam đi.”
Sở Duyên nhìn phương hướng bản đồ, hơi xác định vị trí một lát, quả quyết nói
một câu với Ngao Ngự.
“Vâng, tông chủ.”
Ngao Ngự đáp một tiếng, vặn vẹo cơ thể, bay nhanh về phía đông nam.
“Phương hướng hơi lệch, lại chếch về phía đông nam một chút…”
“Được rồi, tông chủ.”
“Lại chếch về phía nam một chút…”
“Được rồi…”
Sở Duyên không ngừng làm cho thẳng vị trí của mình.
Ngao Ngự chỉ có thể khổ sở đi theo phân phó của Sở Duyên.
Sau khi không ngừng điều chỉnh vị trí cho thẳng, cuối cùng cũng tới gần “thành
Thục Quẫn”.
Ngao Ngự thực sự khổ không thể tả.
Rõ ràng là đã nói, lần trước là lần cuối cùng, nhưng không ngờ lần này vẫn bị
cưỡi.
Đối mặt với cái nhìn tử vong chăm chú của Sở Duyên, hắn ta thực sự không
dám nói gì thêm, chỉ có thể im lặng nói một câu “lần cuối cùng”.
Hai người tới bên ngoài thành “Thục Quẫn”, lẳng lặng nhìn thành trì có vẻ cũ
kỹ trước mặt.
“Tông chủ, chúng ta trực tiếp vào thành sao?”
Ngao Ngự nhìn Sở Duyên toàn thân tỏa ra kim quang bên cạnh, nhỏ giọng dò
hỏi.
“Đừng nóng vội, đợi một lát đã.”
Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, mũi chân không chạm đất, trôi nổi giữa
không trung, ánh mắt nhìn bên trong thành Thục Quẫn, giống như đang suy tư
gì đó.
“Chuyện đó, tông chủ, chúng ta có thể thương lượng chuyện này được không?”
Bỗng nhiên Ngao Ngự nhỏ giọng nói.
“Hả? Ngươi có chuyện gì?”
Sở Duyên kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngao Ngự, dò hỏi.
“Tông chủ, lần sau chúng ta có thể tìm tọa kỵ được không? Tìm giống như long
tộc ta, ngươi xem dù gì ta cũng là thần thú hộ pháp, luôn bị coi là tọa kỵ,
chuyện này truyền ra sẽ không tốt đối với Vô Đạo Tông chúng ta…”
Ngao Ngự nói thầm.
“Ý của ngươi là, cho bổn tọa cưỡi một lát, ấm ức ngươi đúng không?”
Ánh mắt Sở Duyên nhìn Ngao Ngự với hàm ý sâu xa.
“Không có! Không có! Tông chủ, ta không có ý này, không phải là ta lo lắng
làm mất thể diện của tông môn chúng ta sao?”
Ngao Ngự bị dọa sợ, vội vàng nói.