Mục lục
NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 133


Thật ra, Nhan Nhã Tịnh còn muốn kiểm tra lồng ngực của ông cụ nữa, nếu lưỡi ông cụ sưng lớn, khoang miệng lở loét thối rữa, cổ họng cũng bị thương do nóng thì cô hoàn toàn có thể khẳng định rằng ông cụ bị Bách Thảo Khô đầu độc chết.


Nhưng mà bây giờ, nhìn vết máu trên người ông Điền, cơ bản cô cũng đã có thể xác định rằng ông ấy chết do Bách Thảo Khô.


“Đúng thế, người hại chết ông Điền quả thật đáng chết!” Nhan Nhã Tịnh từ từ đứng dậy, ánh mắt cô lạnh lùng bình tĩnh, như có thể nhìn xuyên thấu lòng người vậy.


Nghe thấy cô nói thế, đám người đang ồn ào ầm ĩ nháy mắt đã im lặng hơn không ít, tầm mắt cô lạnh lùng lướt qua mặt Điền Long và Trương Huệ: “Giết người phải đền mạng, người giết chết ông Điền đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng mà, người giết chết ông Điền không phải là tôi!”


Đối diện với ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh, Điền Long và Trương Huệ không hiểu sao lại hãi hùng khiếp vía, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, lập tức đưa ra quyết định.


Trương Huệ gân cổ rống lên: “Ba chồng tôi uống thuốc của cô nên mới bị độc chết! Người hại chết ông ấy không phải là cô thì còn có thể là ai được? Cô hại chết ba chồng tôi còn không chịu nhận, sao cô lại không biết xấu hổ thế chứ!”


Trương Huệ vừa dứt lời, đám họ hàng thân thích với nhà họ Điền đều bổ nhào hết vào người Nhan Nhã Tịnh, xem dáng vẻ thì hiển nhiên là đang muốn xé xác Nhan Nhã Tịnh ra.


“Cô là con bác sĩ ác lòng ác dạ, vì tiền mà không tiếc mạng người, hôm nay nhất định chúng tôi phải đòi lại công đạo cho ông Điền!”


Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh lóe lên, những người này thật sự quyết tâm muốn khóc lóc om sòm tới cuối, bọn họ mà cùng xông lên, chắc chắn cô phải chịu thiệt không ít. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Nhan Nhã Tịnh lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng cô còn chưa kịp gọi thì điện thoại đã bị Điền Long giật mất.


Bùi Bảo bình và mấy bác sĩ khác muốn đi tới giúp đỡ, nhưng sức chiến đấu của đám bà con thân thích nhà Điền Long quá dữ dội, mặt Bùi Bảo bình cũng đã bị người ta cào nở hoa, bọn họ ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, căn bản không thể giúp được gì cho cô.


“Tôi không hại ai cả, nếu các người thật sự muốn đòi lại công đạo, điều tra ra nguyên nhân ông Điền qua đời thật sự thì nên gọi điện thoại báo cảnh sát! Mọi người không tin bác sĩ chúng tôi đúng không? Vậy mọi người báo cảnh sát, để pháp y khám nghiệm thi thể đi, pháp y sẽ không làm giả, họ sẽ cho tất cả mọi người một công đạo!”


Nhan Nhã Tịnh vừa đẩy bàn tay mập ú của thím mập đang muốn cào mặt cô ra vừa lạnh giọng nói.


“Báo cái gì mà báo! Chính là mày hại người! Mày hại chết anh cả tao, tao không bỏ qua cho mày đâu!” nói xong, thím mập kia lại hô hào mấy người giúp mình, muốn bổ nhào tới chỗ Nhan Nhã Tịnh lần nữa.


Nhan Nhã Tịnh thật sự vô tội, cô cũng tin rằng báo cảnh sát có thể điều tra ra cô vô tội, nhưng vấn đề bây giờ là cô không có cách nào báo cảnh sát được cả.


Các bác sĩ đều đang bị vây công, quần chúng đứng vây xem, đám người nhiệt tình cũng muốn đòi lại công đạo giúp người nhà này, đương nhiên sẽ không ai báo cảnh sát, cô không làm việc gì sai hết nhưng chị có thể chịu cảnh bị họ hàng thân thích nhà họ Điền vây đánh.


Nhan Nhã Tịnh đánh không lại nhiều người như vậy, nếu tiếp tục kéo dài thế này, chỉ sợ cô sẽ bị đám người này đánh chết mất.


Luật pháp không trách quần chúng.


Nhiều người như vậy cùng nhau ra tay, cho dù là hôm nay cô bị đánh chết ở đây thì cũng sẽ không có ai đền mạng cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK