Chương 134 Bắt cóc
Từ Ngưng Viên những ngày sau đó vẫn mặt dày mà đu bám ăn nhờ ở đậu tại nhà của Phù Dung. Anh đã nghĩ thông suốt rồi. Phù Dung muốn cái gì anh cũng đều có thể cho cả. Cô ấy muốn TG Fintech thì anh cứ để cô điều hành thôi. Dù sao anh cũng không mặn mà gì lắm với việc kinh doanh này. Chỉ cần Phù Dung thích là được.
Từ Ngưng Viên quyết định xong, mọi chuyện càng trở nên dễ dàng. Anh không phải là tổng giám đốc của TG Fintech nữa rồi thì càng có thêm nhiều thời gian để ở bên cạnh Phù Dung và Niệm Thâm hơn. Một ngày ba bữa, Từ Ngưng Viên đều sẽ kiếm cớ đến tìm Phù Dung ăn cơm. Rảnh rỗi anh lại ở nhà chơi với Niệm Thâm. Tuy rằng Từ Ngưng Viên không hiểu sao Niệm Thâm vẫn xa lánh anh, có lẽ tính cách duy trì của Phù Dung chăng? Hai mẹ con này vẫn cứ tránh anh như tránh tà vậy á.
“Tiểu Niệm, con cười với chú một cái đi, rồi chú cho con ăn kẹo.”
Từ Ngưng Viên ngồi trước mặt Niệm Thâm, giơ giơ cây kẹo đầy màu sắc trước mặt cô bé, nghiêm túc mà dụ dỗ.
Niệm Thâm đang chơi đồ chơi ở trong tay, liếc nhìn viên kẹo trên tay của Từ Ngưng Viên. Con bé cũng rất muốn ăn kẹo, nhưng lại nhớ để chuyện lần trước người này mắng bé, Niệm Thâm liền quay mặt đi.
“Con không thèm kẹo này”, Niệm Thâm chu chu môi, giọng ngọng nghịu, “Lát bà sẽ cho con ăn sau.”
“Thế lát con muốn ăn gì? Chú mua cho con ăn nhé?”, Từ Ngưng Viên vẫn chưa chịu từ bỏ việc mua chuộc Niệm Thâm.
“Dạ, không ăn đâu”, Niệm Thâm vẫn lắc đầu nguầy nguậy, một mực không quan tâm đến Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên cảm thấy có chút thất bại. Anh thế mà không thể dụ nổi một đứa con nít. Từ Ngưng Viên ôm đầu suy sụp, sau đó mới nhớ tới thứ đồ chơi mà mình mới đặt từ nước ngoài về. Ánh mắt lập tức sáng lên, anh chạy vội đi một lúc sau quay về với một bộ búp bê ở trên tay.
“Tiểu Niệm, con coi thử chú có gì nè?”
Niệm Thâm ngẩng lên nhìn Từ Ngưng Viên, sau đó lập tức ngạc nhiên. Đây chẳng phải là thứ mà bé mới nhìn thấy trên tivi hôm bữa hay sao nhỉ? Bộ búp bê công chúa xinh thật xinh luôn.
“Sao nào? Con có muốn chơi cái này không nào?”
Từ Ngưng Viên thấy Niệm Thâm nhìn chăm chú thì liền biết công cuộc dụ dỗ của mình sắp có kết quả rồi. Anh cười tít mắt, đặt bộ búp bê đến trước mặt Niệm Thâm:
“Con cười với chú một cái, bộ búp bê này liền thuộc về con.”
Từ Ngưng Viên đưa ra yêu cầu. Niệm Thâm len lén liếc nhìn Từ Ngưng Viên rồi lại nhìn về bộ búp bê. Môi bé khẽ mím lại, dường như phải đưa ra một lựa chọn rất khó khăn. Từ Ngưng Viên nhìn bộ dáng này của Niệm Thâm thì càng thêm yêu thích. Anh cảm thấy Niệm Thâm thật sự rất đáng yêu.
“Sếp. Sếp.”
Đang lúc Từ Ngưng Viên căng thẳng chờ đợi quyết định từ Niệm Thâm thì Lãnh Khiêm lại chạy xộc vào nhà mà hô lớn. Từ Ngưng Viên lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn anh ta mà khẽ quát:
“Im lặng.”
Lãnh Khiêm đang chạy gấp gáp, bị Từ Ngưng Viên mắng lập tức thắng lại ở trước mặt anh, bộ dáng sợ sệt.
“Không thấy tôi đang chơi với tiểu Niệm hả? Có chuyện gì lát rồi hẵng nói”, Từ Ngưng Viên không hài lòng khi kế hoạch dụ dỗ của anh lại bị phá vỡ giữa chừng. Anh cảm thấy Niệm Thâm sắp đồng ý rồi thì lại bị Lãnh Khiêm xen ngang.
“Sếp. Chuyện này… hơi gấp đó ạ”, Lãnh Khiêm khó khăn mà nói, vẻ mặt đầy khó xử.
Từ Ngưng Viên thấy Lãnh Khiêm không chịu rời đi mà lại tiếp tục nói lại thì cả người lạnh đi. Ánh mắt giận dữ nhìn thẳng về phía Lãnh Khiêm.
Lãnh Khiêm chỉ có thể đứng hứng chịu sự tức giận của Từ Ngưng Viên. Anh cảm thấy thật hết cách, ai bảo anh lại có một người sếp thất thường như Từ Ngưng Viên chứ. Nhưng chuyện này thật sự không thể để sau được mà. Hu hu.
Từ Ngưng Viên trừng mắt một lúc, Lãnh Khiêm vẫn đứng ngay ngắn. Từ Ngưng Viên rút cuộc cũng phải chấp nhận, anh thở dài rồi quay lại nhìn Niệm Thâm, dịu dàng mà nói:
“Coi như con đồng ý cười với chú rồi nhé. Hiện tại chú có việc gấp phải đi. Hôm khác con phải cười với chú đó.”
Từ Ngưng Viên chơi ăn gian mà lừa gạt Niệm Thâm ngây ngơ. Anh tự quyết định xong thì vỗ nhẹ đầu con bé một cái rồi bước ra ngoài cùng với Lãnh Khiêm, gương mặt hầm hầm.
“Tốt nhất anh nên đưa cho tôi một lý do hợp lý. Nếu không thì cứ chuẩn bị mà được nghỉ phép dài hạn đi nhé”, Từ Ngưng Viên vừa bước qua khỏi cửa nhà đã hăm dọa Lãnh Khiêm.
“Cuộc họp cổ đông biểu quyết lần cuối sẽ bắt đầu trong vòng ba mươi phút nữa”, Lãnh Khiêm nói ngắn gọn.
“Cái gì?”, Từ Ngưng Viên bất ngờ, chân mày nhíu chặt. Thời gian diễn ra cuộc họp này chẳng phải là chiều ngày hôm nay sao? Từ Ngưng Viên liền hỏi lại:
“Ai đẩy thời gian lên sớm hơn?”
“Carlos Khương Vũ”, Lãnh Khiêm trả lời.
Hai người đã bước đến chỗ đậu xe, Lãnh Khiêm chui vào ghế lái. Từ Ngưng Viên cũng nhanh chóng ngồi vào.
“Hừ, xem ra anh ta quá nôn nóng muốn biết được kết quả rồi?”, Từ Ngưng Viên phì cười, ánh mắt lại lạnh lẽo, “Cuộc chiến này hắn ta đừng có mơ mà thắng được.”
Từ Ngưng Viên đã quyết định sẽ ủng hộ Phù Dung thì nhất định sẽ đồng ý theo ý kiến của cô. Dù cho Phù Dung muốn bầu ai lên chức vị cao nhất của TG Fintech, Từ Ngưng Viên đều sẽ không có ý kiến. Carlos Khương Vũ muốn đấu lại cả anh và Phù Dung sao? Không có cửa!
Chiếc xe lao nhanh trên đường, tiến về phía TG Fintech để cho kịp cuộc họp. Xe chạy được hai phần ba đường, không hiểu sao trong lòng Từ Ngưng Viên lại có một dự cảm không lành.
“Lãnh Khiêm, bên phía Phù Dung đã được thông báo về chuyện này chưa?”, Từ Ngưng Viên không yên tâm mà hỏi lại.
“Tin tức bên cô Dung có đầu tiên, chính DSM báo lại cho tôi ạ.”
“Ừ.”
Quái lạ, vậy nỗi lo lắng hiện tại trong lòng anh là ở đâu ra nhỉ? Từ Ngưng Viên khó hiểu.
Chiếc xe thắng lại trước cổng công ty TG Fintech, Từ Ngưng Viên mở cửa bước xuống.
“Reng… Reng… Reng…”
Bàn chân của Từ Ngưng Viên vừa chạm vào mặt đất, tiếng chuông điện thoại lại vang lên inh ỏi. Nỗi bất an trong lòng của Từ Ngưng Viên lại càng lớn hơn. Từ Ngưng Viên lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi của Nhạc Thanh Dao. Anh chần chừ một chút, sau đó cũng bắt máy.
“Alo.”
“Ngưng Viên, cứu em. Anh mau đến cứu em với. Bọn họ sẽ giết chết em mất… Cạch…”
Bên trong điện thoại vang lên những tiếng xào xạc, giọng nói đầy sợ hãi của Nhạc Thanh Dao vang lên, sau đó liền im bặt. Từ Ngưng Viên nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, tín hiệu đã bị ngắt. Anh thử gọi lại nhưng không liên lạc được.
“Shit.” Từ Ngưng Viên đập mạnh trên thành xe, trong lòng bức bối.
“Ting. Ting.”
Điện thoại rung lên một lần nữa. Một tin nhắn được gửi đến cho Từ Ngưng Viên, hình ảnh Nhạc Thanh Dao bị trói tay, mặt mũi bầm dập kèm theo đó là địa chỉ chi tiết. Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày, như muốn nhìn xuyên qua chiếc điện thoại để hiểu xem âm mưu của đám người này là gì? Bọn họ bắt cóc Nhạc Thanh Dao nhằm mục đích gì chứ?
“Sếp.”
Đang lúc Từ Ngưng Viên đau đầu về chuyện của Nhạc Thanh Dao, Lãnh Khiêm lại bước lên một bước, gương mặt đầy lo lắng mà thông báo.
“Cô Phù Dung bị bắt cóc rồi ạ.”
“Cái gì?”
Từ Ngưng Viên giật mình, đầu óc trở nên trống rỗng không nghĩ được chuyện gì nữa.