Chương 138 Tự nguyện buông súng
“Phù Dung, em sao vậy?”
Từ Ngưng Viên hoang mang, khó hiểu mà nhìn Phù Dung hỏi lại. Anh nôn nóng muốn bước về phía Phù Dung nhưng lại bị tiếng hét của cô ngăn cản.
“Đứng lại.”
Phù Dung vẫn chĩa súng thẳng về phía Từ Ngưng Viên, gương mặt đầy giận dữ:
“Từ Ngưng Viên, tôi nói anh đứng lại đó. Anh có nghe không hả?”, Lời nói của Phù Dung đầy uy hiếp, giọng nói rít qua kẽ răng:
“Nếu anh còn dám bước thêm một bước. Tôi bắn nát đầu anh.”
Từ Ngưng Viên đứng hình. Anh cảm nhận được những gì Phù Dung nói đây là sự thật.
“Em muốn mạng của tôi đến thế sao? Phù Dung, tôi bất chấp tất cả vào đây để cứu em để bây giờ em đối xử với tôi như vậy?”
“Cứu tôi?”, Phù Dung bật cười, “Anh nghĩ rằng vì sao tôi bị dính líu vào chuyện này cơ chứ? Anh nghĩ vì sao tôi lại bị Carlos Khương Vũ bắt đi?”
Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Phù Dung. Anh muốn thử tìm hiểu sao qua ánh mắt đó có thể giải thích thêm cho anh chút gì không. Nhưng hoàn toàn không có, cái Từ Ngưng Viên nhận được chỉ là sự lạnh lùng của Phù Dung.
“Anh có biết lý do vì sao tôi bị bắt không?”, Giọng nói của Phù Dung vẫn tiếp tục vang lên, như đang nguyền rủa Từ Ngưng Viên:
“Là vì anh đó. Từ Ngưng Viên, từ giây phút đầu tiên mà tôi gặp anh đến tận hiện tại, những nỗi đau đớn, xui xẻo mà tôi gặp phải. Đều là vì anh. Anh nói xem. Tôi có nên bắn chết anh không?”
“Tại tôi?”
Từ Ngưng Viên lẩm nhẩm lại lời nói của Phù Dung, đầu óc đau nhức. Ánh mắt hiện tại của Phù Dung anh đã từng thấy ở đâu rồi?
“Thứ mà Carlos Khương Vũ muốn là mạng của anh. Chỉ cần tôi giết chết anh. Hắn ta sẽ tha cho tôi. Từ Ngưng Viên, anh đừng có trách tôi.”
Phù Dung gằn giọng, bàn tay đang cầm súng càng thêm dùng sức. Từ Ngưng Viên nhìn hình ảnh Phù Dung ngập tràn hận thù trước mặt, bỗng dưng cảm thấy cả cơ thể không còn chút sức lực.
Anh không hiểu, thật sự không hiểu. Rốt cuộc là anh đã sai ở đâu? Cả đời của Từ Ngưng Viên chỉ yêu hai lần. Một lần với Nhạc Thanh Dao và một lần với người con gái với gương mặt gần giống Nhạc Thanh Dao. Tình yêu của của anh đối với Nhạc Thanh Dao bỗng chốc bốc hơi sau một đêm, trái tim lại không ngừng đau nhói khiến anh hoang mang. Từ Ngưng Viên không ngờ anh lại có thể yêu một lần thứ hai, yêu người con gái đứng trước mặt anh đây.
Nhưng rồi lần thứ hai mà Từ Ngưng Viên yêu này lại đổi lại sự dối trá, trêu chọc và phản bội. Cô ấy không chần chừ mà chĩa súng về phía anh, nói muốn mạng của anh. Từ Ngưng Viên bỗng dưng cảm thấy cả đời của anh thực sự quá thất bại. Bàn tay đang cầm súng của Từ Ngưng Viên run lên, không thể giữ nổi nó nữa. Anh cảm thấy thật sự quá mệt mỏi. Được rồi. Vậy thì cứ để Phù Dung chấm dứt cuộc sống của anh ngay tại đây đi. Có lẽ anh là người không xứng đáng có được tình yêu.
Từ Ngưng Viên cứ thế mà buông rơi cây súng trên tay. Anh đứng nhắm mắt, dang tay mà chờ đợi án tử dành cho mình. Phù Dung trợn to mắt, không tin nổi về quyết định này của Từ Ngưng Viên. Cô còn tưởng anh ta phải tức điên lên mà đánh mắng lại cô chứ?
‘Chết tiệt.’
Phù Dung rủa thầm trong lòng một câu. Sau đó cắn răng, vội vàng lao đến phía Từ Ngưng Viên, đẩy anh ngã sang một bên. Từ Ngưng Viên vừa ngã xuống, tiếng súng lập tức vang lên dày đặc. Nếu Phù Dung chậm chạp một chút nữa thôi, Từ Ngưng Viên đã trở thành cái bia cho người khác ngắm bắn rồi.
“Phù Dung?”
Từ Ngưng Viên bị đẩy ngã đột ngột, mở mắt ra nhìn Phù Dung mà thắc mắc.
“Câm miệng.”
Phù Dung nhăn mặt, trừng mắt mắng Từ Ngưng Viên. Sau đó vội vàng bò dậy, nấp vào một dãy máy móc cao lớn. Từ Ngưng Viên cũng nhanh chóng bò theo sát cô.
“Chuyện này là sao?” Từ Ngưng Viên hoang mang mà hỏi nhỏ. Anh đứng bên cạnh Phù Dung, giúp cô quan sát phía sau lưng.
“Bằng.”
Phù Dung giơ súng bắn hạ được một tên ở trên lan can tầng hai, khó chịu mà đáp lời Từ Ngưng Viên:
“Anh có thể ngậm miệng lại và bắn trả được không hả? Nếu không muốn chết thật thì mau xử hết lũ người ở trên lầu đi.”
Lúc Phù Dung bắn phát súng đầu tiên, Từ Ngưng Viên cũng đã giơ súng ngắm ngay người bên cạnh rồi. Hiện tại nghe cô trả lời như vậy, Từ Ngưng Viên càng thêm chắc chắn hơn.
“Cám ơn em.”
Ở nhà máy này được chia làm hai tầng. Khi nãy quá tối nên anh không để ý bên trên có người ẩn núp. Hơn mười người đều đang nhắm bắn về phía cửa chính nơi anh bước vào. Khi nãy Phù Dung đứng đó để dẫn dụ Từ Ngưng Viên, khiến anh mất tập trung. Phù Dung thuận theo lời bọn họ mà làm, nhưng lại không ngừng khiến cho Từ Ngưng Viên tức giận để rời đi. Nhưng cô không ngờ tên đàn ông ngu ngốc này lại buông súng xuống trước.
“Nói nhiều”, Phù Dung liếc qua Từ Ngưng Viên mắng, “Khương Vũ ở trên lầu hai. Anh xử ở đây đi.”
Phù Dung nói xong thì khom lưng, muốn bám vào thành cầu thang nhảy lên trên. Từ Ngưng Viên lại níu tay Phù Dung lại.
“Anh điên à? Buông ra.”
“Em…”
Từ Ngưng Viên mở to mắt, trở nên lắp bắp, cả người đau đớn. Khi nãy trong bóng tối nên anh không nhìn rõ được Phù Dung. Hiện tại chỗ nãy vừa hay sát cửa sổ, mượn ánh sát mờ mờ bên ngoài, Từ Ngưng Viên nhìn thấy được bộ dạng hiện tại của Phù Dung thì liền đau lòng. Nơi khóe miệng của cô vẫn còn vương vết máu, một bên mặt sưng húp, tay chân bầm tím. Từ Ngưng Viên nuốt lại những lời tự trách vào lòng, nghiêm mặt mà nói:
“Em ở lại đây. Tôi đi.”
Từ Ngưng Viên trầm giọng mà nói, ánh mắt tràn đầy sát khí. Carlos Khương Vũ dám khiến Phù Dung trở thành bộ dạng như thế này. Hôm nay anh nhất định khiến hắn phải trả giá.
Phù Dung không hiểu vì sao Từ Ngưng Viên đột ngột lại thay đổi thái độ như vậy. Và cô cũng không có thời gian để mà suy nghĩ nhiều. Một đợt bắn trả rầm rộ vang lên, Phù Dung vội vàng nép vào tránh né. Từ Ngưng Viên lợi dụng thân hình cao lớn của mình, lấy đà, nhảy một cái lên cầu thang, chạy nhanh về hướng căn phòng gần đó.
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đã an toàn rời đi, cũng yên tâm để xử lý đám người mai phục ở đây. Phù Dung yếu ớt, nhưng khi có súng trong tay thì tuyệt đối là một địch mười. Khi cô vừa hạ xong tên cuối cùng thì phía bên ngoài lại vang lên những tiếng động kỳ lạ. Phù Dung tái mặt, vội vàng nhoài đầu ra cửa sổ mà quan sát. Tình hình bên ngoài hiện rõ ràng, Phù Dung càng thêm sợ hãi.
Carlos Khương Vũ từng nói đã dành chín phần mười lực lượng của anh ta ở đây để đào mộ chôn Từ Ngưng Viên, xem ra không phải là nói chơi. Phù Dung xẹt qua một tia lo lắng, cô quay đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu hai. Sau đó nhanh chóng quyết định chạy theo lên đó. Đánh rắn phải đánh dập đầu. Hiện tại nếu cô muốn an toàn thoát ra khỏi đây thì chỉ còn một cách duy nhất là bắt cho bằng được Carlos Khương Vũ mà thôi.