Mục lục
Người Thừa Kế - Tần Hằng - Cơ Công Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 134: MẸ KHÔNG THỂ LÀ LOẠI PHỤ NỮ TỒI TỆ

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước một nhà hàng có tên “Tiểu Hongkong “. Trang hoàng bên ngoài “Tiểu Hongkong” không giống Vĩnh Hòa Viên, Berkeley và các khách sạn nổi tiếng khác ở Kim Lăng, trông nó rất bình thường nhưng ba chữ “Tiểu Hongkong” lớn được viết trên bảng hiệu lại toát lên hơi hướm giang hồ.

Nơi đây cũng là địa điểm mấu chốt trên con đường phát triển của thủ lĩnh Kỳ Môn Lý Kỳ, Lý Kỳ cùng những thành phần nòng cốt của Kỳ Môn có mặt tại đây để tổ chức một cuộc họp tổng kết đầu năm.

“Xuống đi!” Hai mẹ con Ngô Tịch Hân bị hai người đàn ông cao lớn đẩy ra khỏi xe, một tên đã đẩy Ngô Tịch Hân vào nhà hàng.

“Mẹ, con sợ.” Giai Giai nhỏ giọng nói, tự khi bọn họ bắt được hai mẹ con trong khách sạn, Giai Giai cực kỳ sợ hãi, lúc này bước vào “Tiểu Hongkong”, Giai Giai cảm giác tựa như bước vào quỷ môn quan vậy.

“Đừng sợ, Giai Giai đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con…” Ngô Tịch Hân ôm Giai Giai và nhẹ nhàng an ủi, cũng là phụ nữ sao có thể không sợ chứ? Nhưng hiện tại trước mặt con gái chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ.

Trong khách sạn được ngăn cách thành những khu vực thông nhau, về tổng thể thì không liên kết thành một chuỗi, diện tích khoảng 4- 500 mét vuông, rất sâu.

Lúc này, trong nhà hàng “Sương khói lượn lờ”, có hơn 20 bàn ăn, bàn nào cũng có nam thanh niên, trung niên, độ tuổi từ 20 đến 45, rất ít người trên 50 tuổi, kiểu tóc rất đặc biệt và đều đứng riêng rẽ với dây chuyền vàng hoặc hình xăm đầy mình.

Người nào người nấy cũng đều đang hút thuốc, hoặc đang uống rượu, và tiếng lắc xúc xắc vang lên khắp nơi, bên cạnh một số người còn có các cô gái duyên dáng trong trang phục mát mẻ.

Những người này đều là thành viên nòng cốt của Kỳ Môn, “Đại hội tổng kết” hôm nay chủ yếu được trao đổi bởi thủ lĩnh Lý Kỳ cùng các đường chủ, và cố vấn, họ đến đây để ăn, uống và vui chơi, sau khi Lý Kỳ và bọn họ thương lượng xong, sẽ thông báo những vấn đề chính cho mọi người là được.

“Khụ khụ…” Ngô Tịch Hân ho vài tiếng vì khói dày đặc trong phòng, mẹ con họ đã thu hút sự chú ý của người khác ngay từ khi đi vào từ ngoài cửa.

“Ái chà, mỹ nữ này đẹp quá.”

“Trông cũng ngây thơ trong trắng.”

“Còn mang theo một cô bé nữa chứ, lần này thì ngay cả con cũng không cần sinh nữa rồi, người đẹp đến với anh nào!”

“Tất cả các người đều chán sống rồi chắc, cô ta là người mà anh Mao Hậu nhìn trúng, nếu để Mao đường chủ nghe thấy thì sẽ lột da các người.” Một tên lưu manh đang áp giải Ngô Tịch Hân cười mắng một câu, những người khác vừa nghe đây là người phụ nữ mà Mao Hậu nhín trúng thì đều rụt cổ, không dám cợt nhả nữa.

“Đi!” Người đàn ông lại đẩy Ngô Tịch Hân đi vào trong, thủ lĩnh của Kỳ Môn là Lý Kỳ đang ngồi bên trong cùng với các Đường chủ khác.

Bên trong có một khu vực không gian mở, cao hơn một bậc so với mặt đất nơi các thành viên nòng cốt đang ngồi, và có một chiếc bàn tròn lớn màu đỏ với 8 người đàn ông trung niên tầm 30, 40 mặc đồng phục đang ngồi, bọn họ chính là các đường chủ cùng cố vấn của Kỳ Môn.

Ngồi ở chính giữa, dưới bức thư pháp “Trung nghĩa” chính là thủ lĩnh Kỳ Môn, Lý Kỳ. Trên đầu ông ta là mái tóc húi cua, nửa đen nửa trắng, nước da cũng không trắng lắm, tướng mặt thì gian xảo, lúc này đang dùng một chiếc khăn tay màu đỏ nhẹ nhàng lau miếng ngọc bội trị giá 3 tỷ mà kẻ khác đã biếu xén ông ta.

“Chính xác thì Mao đường chủ đã làm gì trong hai ngày qua? Cuộc họp quan trọng như vậy mà anh ta không nói một lời, và đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.” Một số vị đường chủ đang đoán già đoán non vì sự vắng mặt của Mao Hậu.

“Không phải chứ, người ta nói rằng trong nửa đầu năm nay, người có cống hiến nhiều nhất Kỳ Môn chính là Mao đường chủ, các khách sạn mà anh ấy chịu trách nhiệm đã trả nhiều ‘phí bảo kê’ nhất. Hơn nữa sau sự sụp đổ của Thanh Long hội, Kỳ Môn của chúng ta có thể nhanh chóng tiếp quản thế giới ngầm của Kim Lăng không thể không kể đến công lao của Mao đường chủ, với tính cách của anh ta thì không thể không có mặt được.”

“Không giống như lời đồn đâu, Mao đường chủ đã…” Một gã Đường chủ ra vẻ thần bí nói, câu sau anh ta ngại xui không nói, nhưng những người khác đều hiểu được ý tứ của anh ta, và cùng nhìn về phía thủ lĩnh Lý Kỳ với sắc mặt nặng nề.

Mao Hậu đã mất tích 3 ngày, từ hôm qua đến hôm nay, Kỳ Môn đã phái rất nhiều người trong bang cùng cơ sở ngầm dùng đủ mọi cách để tìm ra Mao Hậu, nhưng đến bây giờ đều bật vô âm tín, bên ngoài cũng truyền đi không ít lời đồn đãi, nói Mao Hậu đã chết.

Nếu một người dũng mãnh như Mao Hậu chết thì Kỳ Môn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Chỉ thấy Lý Kỳ vẫn ung dung lau chùi miếng ngọc, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.

“Mao Hậu chết thì chết, có cái gì mà phải ngạc nhiên, Kỳ Môn hiện tại đâu phải không thể tồn tại nếu thiếu đi vị Đường chủ nào đó chứ!” Ánh mắt lạnh lùng của Lý Kỳ lướt qua gương mặt những người ngồi đó khiến họ lo sợ trong lòng: “Hiện tại ở Kim Lăng, còn ai dám chống đối Kỳ Môn chứ? Hồng bang? Phích Lịch đường? Hay là Nam Thanh Hồng? Có cho bọn chúng thêm vài lá gan thì liệu chúng có dám không?”

Vài vị Đường thầm nghĩ thấy cũng đúng, với thực lực của Kỳ Môn hiện tại, cho dù không có Mao Hậu, thì những kẻ khác vẫn sẽ không dám động vào Kỳ Môn.

Biết được thái độ của Lý Kỳ, lòng của bọn họ trở nên rõ ràng, đồng thời cũng không khỏi thầm ngưỡng mộ Lý Kỳ nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng.

“Đương nhiên, tuy rằng ảnh hưởng của Mao đường chủ đối với thực lực của Kỳ Môn không lớn, nhưng thi thể của anh ta…” Lý Kỳ đã sớm cho rằng Mao Hậu giờ đây đã không còn trên thế gian này nữa, ông ta quan sát vẻ mặt kinh ngạc của những kẻ khác: “Với cá tính của Mao Hậu, trong vòng 3 ngày không xuất hiện, chúng ta cũng không nhận được bất kỳ tin tức bắt cóc nào thì sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”

Mọi người đều nôn nao và đồng tình với quan điểm của Lý Kỳ.

“Phải tìm cho được xác của Mao đường chủ, hơn nữa, bất luận mục đích của đối phương là gì đi nữa thì kẻ đã hại chết Mao đường chủ nhất định phải bị nghiêm trị.” Ánh mắt của Lý Kỳ trở nên âm độc: “Người của Kỳ Môn chúng ta mà muốn giết là giết thì sao chúng ta có thể giữ vững vị thế ở Kim Lăng, có lẽ tên này muốn thách thức địa vị của Kỳ Môn chúng ta, tên đó nghĩ vậy là sai rồi, vừa hay tên đó đã cho chúng ta cơ hội giết gà dọa khỉ!”

“Đúng vậy!”

“Chúng ta mà tìm được thằng nhãi này thì bọn chúng tiêu đời!”

“Dám động thổ trên đầu Kỳ Môn, đúng là chán sống rồi.”

Vài vị Đường chủ nghe Lý Kỳ nói xong liền được “khai sáng”, khẳng định những gì Lý Kỳ nói đều đúng đồng thời khen ngợi Lý Kỳ hết lòng trung thành với Kỳ Môn.

Lý Kỳ nhìn lướt qua cái bàn gần họ nhất, khi thấy mặt Khang Địch sưng lên như đầu heo, không khỏi tức giận, liếc nhìn người cha là Khang Hồng Tuyền: “Khang Đường chủ, con trai ông bị đánh thành đầu heo, nở mày nở mặt lắm phải không? Nếu còn xảy ra chuyện này nữa thì cha con ông không cần đến tham dự hội nghị của Kỳ Môn nữa đâu.”

“Tất nhiên là không, xin Kỳ gia thứ tội, tôi cam đoan về sau sẽ không để xảy ra tình huống như vậy nữa…” Khang Hồng Tuyền cười làm lành nói.

Vừa rồi Khang Địch mới đến, không hiểu sao lại bị đánh thành đầu heo, lúc ấy, Lý Kỳ cùng mấy vị Đường chủ đang thảo luận tình hình đầu năm nên Khang Hồng Tuyền cũng không tiện hỏi.

Bây giờ bị Lý Kỳ bất thình lình châm biếm, trong lòng Khang Hồng Tuyền lo sợ bất an, theo sự hiểu biết của ông ta về Lý Kỳ thì sao có thể không nghe ra được ý tứ của Lý Kỳ qua lời nói chứ, nếu sau này còn để xảy ra chuyện như vậy nữa thì có khả năng vị trí đường chủ phải nhường lại cho người khác.

Khang Hồng Tuyền hận không thể rèn sắt thành thép liếc Khang Địch một cái, thấy cái mặt ngu như heo của anh ta, ông thật sự muốn xẻo một miếng thịt trên mặt anh ta làm chả nhắm rượu.

Tuy nhiên tức thì tức vậy thôi chứ Khang Hồng Tuyền vẫn thấy khó hiểu trong lòng, ở Kim Lăng có ai dám hành hung con ông như vậy chứ?

Thấy ba mình tức đến mức nhìn mình với ánh mắt muốn giết người, Khang Địch rụt cổ, không dám nhìn nữa, cái đầu heo của anh ta lại càng trông buồn cười. Nếu để ba biết rằng anh ta đã quỳ trên sàn nhà Vĩnh Hòa Viên và tự tát chính mình, lại còn hét lớn hai tên học sinh đánh rất hay thì ba của anh ta nhất định sẽ lột da anh ta.

“Kỳ gia, tôi đã đưa người đến cho ông rồi!” Lúc này, hai gã đàn ông cũng đưa mẹ con Ngô Tịch Hân tới bàn của Lý Kỳ.

“Ồ…” Nhìn đến Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Tịch Hân, Lý Kỳ hơi hơi sửng sốt, lúc này mới ngừng lau miếng ngọc vìnhận ra mỹ nữ này còn đẹp hơn cả ngọc, Lý Kỳ nở nụ cười khó hiểu, nhìn Ngô Tịch Hân: “Cô chính là cô gái mà Mao đường chủ đang theo đuổi, quả nhiên rất đẹp, nói đi, hai ngày nay, Mao đường chủ đã tìm cô đúng không?”

“Không… Không có…” Ngô Tịch Hân nói với giọng lo lắng, lúc này trong đầu cô hiện lên hình ảnh thê thảm của Mao Hậu trong căn bếp nhà mình, cô nhắm hai mắt lại, trong lòng lo sợ.

“Hừ” Lý Kỳ sao có thể không nhận ra Ngô Tịch Hân đang nói dối chứ: “Anh ta đã chết rồi đúng không?”

“Tôi nói rồi, anh ấy chưa bao giờ đến tìm tôi hết.” Ngô Tịch Hân có chút kích động nói.

“Tôi ghét nhất là có kẻ nói dối ngay trước mặt tôi, thông thường với kẻ nói dối, ít nhất là tôi sẽ chặt một ngón tay của tên đó, nhưng hôm nay cô là một ngoại lệ.” Lý Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, càng nhìn người phụ nữ này lại càng thích: “Nếu Mao đường chủ chết rồi thì tôi cũng không bị xem là kẻ cướp đi người phụ nữ của anh em, lại đây đi, hãy đến ngồi bên cạnh tôi….”

Lý Kỳ nói như đó là chuyện hiển nhiên, chẳng khác nào một vị vua đang ra lệnh cho thần thiếp.

Ngô Tịch Hân sợ tới mức ôm Giai Giai lùi lại mấy bước.

“Mẹ, con sợ, bọn họ là người xấu, chúng ta hãy rời khỏi đây đi…” Giai Giai là một đứa trẻ, và khả năng nhận thức nguy hiểm của cô bé không hề thua kém người lớn.

Ngô Tịch Hân không nói gì, chỉ ôm Giai Giai chặt hơn và nhìn chằm chằm Lý Kỳ với ánh mắt cảnh giác, sợ hãi.

“Không lại? Được.” Lý Kỳ đứng dậy, từng bước đi về phía Ngô Tịch Hân, Ngô Tịch Hân muốn chạy thoát, nhưng bị hai người đàn ông bắt lại.

“Mẹ, con sợ…” Giai Giai nhắm hai mắt lại hét lớn, khi Lý Kỳ đi đến chỗ mẹ con họ và đưa tay ra để kéo tay Ngô Tịch Hân thì Giai Giai bỗng nhiên mở mắt, cô bé chụp tay Lý Kỳ cắn một cái thật mạnh.

“Con nhãi chết tiệt!” Lý Kỳ quát lên, tay còn lại túm lấy tóc Giai Giai và ném cô bé lên trời, “Rầm” một tiếng, Giai Giai ngã xuống đất, Giai Giai vô cùng đau đớn nhưng miệng vẫn nỉ non : “Mẹ… Mẹ…”

Cô bé thầm nghĩ Ngô Tịch Hân không bị gì là tốt rồi, đấy là suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ có trí lực thấp.

“Nhóc con muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện!” Lý Kỳ quát một câu, giơ chân lên cao định giậm vào đầu Giai Giai, Giai Giai sao có thể còn mạng với cú giậm này chứ?

“Đừng…” Ngô Tịch Hân hét lên kinh hoàng và nhanh chân chạy về phía Giai Giai, trước khi chân của Lý Kỳ giậm xuống cô đã dùng thân thể của chính mình để che chắn cho Giai Giai.

Chân của Lý Kỳ lơ lững giữa không trung.

“Cô đúng là yêu thương che chở cho con gái nhưng cô nên biết rằng Lý Kỳ này muốn giết người thì có là Thiên Vương lão tử cũng không cứu được.” Lý Kỳ cười nhạo: “Nhưng hôm nay tôi có thể làm ra ngoại lệ, cho một cơ hội, nếu từ nay về sau cô làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ tha cho con nhóc này một mạng, còn không đồng ý thì tôi sẽ giải quyết nó ngay trước mặt cô.”

Mặc dù Lý Kỳ chưa từng gặp Ngô Tịch Hân, nhưng anh ta từng nghe Mao Hậu kể, Ngô Tịch Hân là một “Liệt nữ”, muốn khuất phục cô không phải là chuyện dễ dàng, xem ra con nhóc này là điểm yếu trí mạng của cô! Chỉ cần nhân cơ hội này là thu phục được cô.

Ngô Tịch Hân chậm rãi kéo Giai Giai lên, và nhẹ nhàng xoa chỗ cô bé bị ném, trong ánh mắt ánh lên sự dịu dàng.

“Mẹ… Ông ta… Là người xấu, Mẹ không…. Thể làm người phụ nữ… Tồi tệ được, Giai Giai… Cũng không làm… Đứa con gái xấu xa…” Giai Giai gắng chịu đựng sự đau đớn trên thân thể, nói với Ngô Tịch Hân.

“Được, mẹ không làm đâu, mẹ chỉ lừa ông ta thôi…” Ngô Tịch Hân đảo quanh đôi mắt ngấn lệ nói với Giai Giai rồi nhìn thoáng qua Lý Kỳ.

Từ ánh mắt của cô, Lý Kỳ đã nhận ra rốt cuộc là Ngô Tịch Hân lừa Giai Giai hay lừa mình.

“Tôi đồng ý với ông…” Ngô Tịch Hân đứng lên và nói với Lý Kỳ rằng giờ cô đã hết sự lựa chọn rồi.

Giai Giai cũng không quấy nữa, cô bé cho rằng Ngô Tịch Hân đang lừa tên xấu xa đó.

“Được, đưa cô Ngô vào phòng đi” Lý Kỳ gật gật đầu rồi quay sang nói với hai gã thủ hạ.

“Rầm!”

“A”

Lúc này, có tiếng phá cửa cùng tiếng hét thất thanh từ hướng cửa truyền đến, Lý Kỳ cùng vài vị Đường chủ giật mình nhìn ra cửa, tất cả người của Kỳ Môn đều “Xôn xao” đứng lên.

Trái tim của Ngô Tịch Hân run lên, cô nhìn ra cửa, sự chen chúc khiến cô không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên một bóng người …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK