Mục lục
Người Thừa Kế - Tần Hằng - Cơ Công Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43: TẦN HẰNG, MÀY RỐT CUỘC ĐANG LÀM GÌ VẬY?

Dương Ngữ Nhi lúc này không ngờ, Hạ Hà vậy mà lại ‘kiên trì bền bỉ’ tìm ra nhà hàng mà cô ta và Tần Hằng ăn cơm, cô ta còn tưởng, len lén đổi nhà hàng thì nhất định đã lừa được em họ rồi chứ.

Tâm tư của Dương Ngữ Nhi toàn bộ đang đặt trên người Tần Hằng ngồi ở đối diện cô ta, cô ta phải lợi dụng cơ hội lần này cho tốt.

Kể từ khi vào nhà hàng ăn cơm, Dương Ngữ Nhi luôn cố gắng tìm chủ đề nói chuyện để kéo gần mối quan hệ với Tần Hằng, chỉ là cảm xúc của Tần Hằng luôn rất thấp, lúc này Tần Hằng còn đang nghĩ đến chuyện hôm qua, nghĩ đến ánh mắt oán độc của Chung Khiết lúc rời đi, trái tim của Tần Hằng giống như bị người ta dùng dao cứa ra từng nhát từng nhát vậy.

“Cậu Tần, cậu có tâm sự gì sao? Nếu như cậu không ngại thì có thể nói với tôi, nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút đó.” Dương Ngữ Nhi dịu dàng mà nói.

Tần Hằng ngước mắt lên, bộ dạng ảm đạm chán chường, nhìn thấy nụ cười dịu dàng ôn nhu của Dương Ngữ Nhi, trong lòng Tần Hằng khẽ dễ chịu một chút.

“Nếu như người cô yêu nhất hiểu lầm cô, trở nên thù oán với cô, thậm chí vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô, cô sẽ làm thế nào?”

Nghĩ đến Chung Khiết, trong lòng Tần Hằng lại trống rỗng, anh sợ từ hôm nay, Chung Khiết và anh sẽ trở thành mối quan hệ như người qua đường.

Dương Ngữ Nhi nghe thấy lời của Tần Hằng, khẽ kinh ngạc, cậu Tần đây là đã có người trong lòng rồi sao. Ngay lập tức, Dương Ngữ Nhi liền cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, bất kể người đó là ai đi nữa, tuyệt đối không thể để cô ta cướp cậu Tần của mình đi được.

“Cậu Tần đây là bị tình yêu tổn thương rồi, nếu đã là người yêu nhất, thì giữa hai người đều nên cho đối phương sự tín nhiệm tuyệt đối, nếu như vậy thì không nên tồn tại sự hiểu lầm! Bây giờ nếu vấn đề đã xuất hiện rồi thì có nghĩa, nhất định là một trong hai người đã xuất hiện vấn đề.”

Dương Ngữ Nhi dù gì cũng là người đã lang bạt trong xã hội, đương nhiên sẽ không phá hoại thẳng thừng, cô ta chỉ cần điểm trúng là được, còn lại thì tin chắc Tần Hằng sẽ tự hiểu được.

“Cậu Tần, có phải cậu đã thật lòng với cô ấy không?” Dương Ngữ Nhi quan sát biểu cảm của Tần Hằng mà nói.

Tần Hằng nghiêm túc mà gật đầu, trái tim Dương Ngữ Nhi chợt chùng xuống, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười.

“Nếu cậu là thật lòng với cô ấy, cô ấy vẫn không tín nhiệm cậu, có thể là cô ấy không có nghiêm túc với tình cảm này như cậu, thực ra, cậu hoàn toàn có thể thử buông bỏ đoạn tình cảm này…” Dương Ngữ Nhi cân nhắc mà nói.

Thật sự là như vậy sao? Lúc này trong lòng Tần Hằng vô cùng phức tạp, anh chìm vào trầm tư.

Nhìn thấy lời của mình có tác dụng với Tần Hằng, trong lòng Dương Ngữ Nhi vui mừng, bây giờ cô ta biết mình đang tồn tại một tình địch ngầm, cô ta đã có cảm giác lo lắng rồi, không mau chóng phát triển thêm với Tần Hằng, thì con dê béo này sẽ bị người khác cướp đi mất!

“Cậu Tần, cậu cũng đừng quá thương tâm nữa, trên thế giới này còn nhiều cô gái tốt lắm…” nói xong, Dương Ngữ Nhi to gan lớn dạ, chầm chậm tiến gần đến Tần Hằng, bàn tay đang đặt trên bàn chậm rãi trượt về phía tay của Tần Hằng từng chút một trên chiếc bàn láng bóng.

Tuy biết quá mạo phạm rồi, nhưng bây giờ tình thế quá cấp bách, hơn nữa với ấn tượng của cô ta đối với Tần Hằng, anh cũng sẽ không vì vậy mà tức giận đâu.

Khoảng cách tới tay Tần Hằng đã rất gần rồi, còn có vài cm nữa là đụng đến rồi.

5cm.

3cm.

1cm.

Vào giây phút Dương Ngữ Nhi sắp đụng tới tay của Tần Hằng, thì bên cạnh chợt vang lên một thanh âm cực to.

“Ngữ Nhi, sao em lại ở đây? Cậu ta là ai?” Không biết từ lúc nào, Triệu Bàng đã đứng ở phía trước của Dương Ngữ Nhi rồi.

“Triệu Bàng…” Nhìn thấy Triệu Bàng, Dương Ngữ Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy khó xử, con nhỏ chết tiệt Hạ Hà đó, vậy mà lại thật sự tìm được cô ta rồi.

“Ngữ Nhi, sao em lại ở cùng cậu ta? Bây giờ em phải cho anh một lời giải thích!” Triệu Bàng nhìn Dương Ngữ Nhi nói.

Nếu đổi lại là người khác, cục diện bây giờ là thứ mà Dương Ngữ Nhi muốn nhìn thấy nhất, lúc này chỉ cần cô ta nói một lời ai oán, lại rơi thêm vài giọt nước mắt, Triệu Bàng nhất định sẽ tự trách và tỉnh ngộ ra, sau đó sẽ tỏ tình cầu hôn với Dương Ngữ Nhi.

Nhưng Tần Hằng không phải là người khác, anh là người giữ tấm thẻ Chí Tôn 90 tỷ, Triệu Bàng ở trước mặt Tần Hằng, nhiều nhất chỉ là tên bẩn thỉu thôi.

Dương Ngữ Nhi thậm chí còn không thèm trả lời câu hỏi của Triệu Bàng, cô ta đưa ngón tay chỉ ra ngoài với sắc mặt âm trầm: “Đi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh…”

Tần Hằng cảm thấy khó hiểu với sự xuất hiện đột ngột của Triệu Bàng, anh nhíu mày hỏi một câu: “Xin hỏi anh là?”

Lời của Tần Hằng đối với Triệu Bàng mà nói là một sự khiêu chiến trần trụi.

“Tên tiểu tử cậu còn mặt mũi hỏi tôi là ai sao, tôi là bạn trai của Dương Ngữ Nhi, biết điều thì mau cút đi…” Triệu Bàng tức giận mà nói.

“Nói bậy, anh là bạn trai của ai chứ! Tôi đồng ý khi nào, anh nói xem?” Dương Ngữ Nhi lập tức lớn tiếng nói. Bây giờ cô ta muốn theo đuổi Tần Hằng, Triệu Bàng không phải là đang phá hoại chuyện tốt của cô ta sao?

Triệu Bàng và Dương Ngữ Nhi chỉ xem mắt với nhau một chút qua sự giới thiệu của hai nhà, tuy mối quan hệ của hai người rất mập mờ, nhưng quả thực không có ai làm rõ mối quan hệ hết.

Điều này đã khiến Triệu Bàng bế tắc rồi.

“Nếu như chúng ta không phải đôi tình nhân, vậy em cảm thấy lần trước anh mang nhân sâm 90 triệu đến thăm nhà em là tại sao, trước đây chúng ta mỗi tối đều nói điện thoại, chúc nhau ngủ ngon là tại vì sao?”

“Triệu Bàng, đừng ngốc nghếch nữa, trong lòng anh nghĩ thế nào tôi không quan tâm, tóm lại tôi chỉ xem anh là bạn bè bình thường thôi.” Dương Ngữ Nhi cười lạnh nói.

“Anh biết rồi, có phải vì tên tiểu tử này có đúng không?” Triệu Bàng lại bắn ánh mắt hừng hực lửa giận lên người của Tần Hằng: “Tiểu tử thối, cậu dám cướp bạn gái của tôi, tôi thấy cậu chán sống rồi đó!”

Nói xong, Triệu Bàng liền xông về phía Tần Hằng, giơ cao tay chuẩn bị giáo huấn Tần Hằng.

“Bốp—”

Khi tay của Triệu Bàng còn ngừng lại trong không trung thì tay của Dương Ngữ Nhi đã rơi xuống trước, một cái tát giòn giã vỗ lên mặt của Triệu Bàng, trực tiếp khiến cho Triệu Bàng ngây người.

Nếu như để Triệu Bàng đánh Tần Hằng, thì Dương Ngữ Nhi còn mong có khả năng tiếp tục phát triển với Tần Hằng nữa sao? Dương Ngữ Nhi vì để theo đuổi Tần Hằng, hoàn toàn không do dự mà ra tay đánh Triệu Bàng, nếu như vì vậy mà Tần Hằng sinh ra cảm kích với cô ta, thì trong lòng Dương Ngữ Nhi sẽ vui đến nở hoa mất.

“Ờm…tôi thấy tôi nên đi trước thì hơn.” Lúc này Tần Hằng rất lúng túng, anh đứng dậy đi ra ngoài, Dương Ngữ Nhi lạnh lùng hừ với Triệu Bàng một tiếng rồi nhanh chóng theo Tần Hằng đi ra ngoài, còn Triệu Bàng thì ngây ngốc tại chỗ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh thần lại.

“Cậu Tần, hồi nãy thật sự xin lỗi.” Vừa ra khỏi nhà hàng, Dương Ngữ Nhi liền kêu Tần Hằng lại.

“Không sao, cái này không trách cô được.” Tần Hằng nhàn nhạt cười.

“Anh ta chính là người theo đuổi tôi mãi không buông mà trước đây tôi nói với anh đó, tình cảnh giống như hôm nay đã xuất hiện không dưới một lần rồi, mỗi lần tôi nói anh ta đều không nghe, có lúc còn ra tay với tôi nữa…” Nói đến đây, Dương Ngữ Nhi khẽ cúi đầu xuống, che lấy mũi, nhẹ nhàng khóc lên.

Cái bộ dạng bất lực mất vía đó, còn khá khiến người ta đau lòng.

“Đừng khóc nữa, tôi nghĩ sau hôm nay, anh ta sẽ không quấy nhiễu cô nữa…” Tần Hằng nhịn không được mà an ủi một câu.

Dương Ngữ Nhi mượn cơ hội này, đi về phía Tần Hằng một bước, sau đó nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của Tần Hằng, phát hiện Tần Hằng không có lập tức đẩy cô ta ra, trong lòng Dương Ngữ Nhi thầm hoan hỉ.

Cô ta cố ý nép về phía cơ thể của Tần Hằng hơn nữa, áp sát cái 36D căng tràn đó lên lồng ngực của Tần Hằng, mặt cũng sáp về phía cổ của Tần Hằng.

Dương Ngữ Nhi 29 tuổi thật đúng là có sự quyến rũ của một người phụ nữ.

Tần Hằng một giây trước còn đang lo lắng cho Dương Ngữ Nhi, nhưng một giây sau, sự chú ý của anh hoàn toàn bị thu hút lên cơ thể của Dương Ngữ Nhi.

Anh cảm thấy ngực của Dương Ngữ Nhi lớn, lại mềm mại, giống như là bong bóng chứa đầy nước vậy, mặt của Dương Ngữ Nhi dán vào trên cổ anh, làn da của cô ta cực kỳ mịn, còn vô cùng trơn nhẵn, mái tóc của Dương Ngữ Nhi kích động làn da của anh, cảm thấy có chút ngứa, mùi hương truyền đến từ trên người của Dương Ngữ Nhi không phải là mùi nước hoa mà là mùi hương cơ thể từ chính cơ thể của cô ta.

Cơ thể của Tần Hằng mềm nhũn rồi, mà ở nơi nào đó thì đã nhanh chóng trở nên cứng lại.

Nội tâm Tần Hằng nóng nực, nhẹ nhàng nuốt ngụm nước bọt, đôi tay lúng túng, nhịn không được muốn ôm lấy Dương Ngữ Nhi.

Lúc này, trong đầu não của Tần Hằng chợt loé qua hình ảnh của Chung Khiết, toàn thân Tần Hằng khẽ chấn kinh, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, tất cả suy nghĩ đều ngừng lại.

Trong lòng anh bắt đầu tự trách, bây giờ sự hiểu lầm với Chung Khiết còn chưa được gỡ bỏ, anh bây giờ đang làm gì ở đây vậy? Hoang tưởng sự ám muội với người phụ nữ khác? Tần Hằng ơi Tần Hằng, mẹ nó mày làm như vậy không thấy có lỗi với Chung Khiết ư? Tao thật sự muốn tát mình một cái quá? Nếu như vì vậy mà mất đi Chung Khiết, thì đừng oán trách người khác, mà tên đầu sỏ của tất cả đều là bản thân mày cả!

Tần Hằng tròng lòng điên cuồng mắng bản thân mình.

Anh đẩy Dương Ngữ Nhi ra, hung hăng tát mình một cái.

“Giám đốc Dương, thật xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước đây.” Tần Hằng nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi.

“Cậu Tần, cậu Tần…” Dương Ngữ Nhi lớn tiếng gọi Tần Hằng, cuối cùng nhìn bóng ảnh rời đi của Tần Hằng, chỉ có thể giậm giậm chân.

Chính vào lúc Dương Ngữ Nhi đang rầu rĩ thì Hạ Hà nhanh chóng chạy tới, kéo cô ta đi xa cỡ mấy trăm mét.

“Chị họ, chị thật đúng là sơ xuất quá, đổi nhà hàng mà cũng không thông báo em lấy một tiếng nữa, cũng may em nhanh trí, tìm 10 cái nhà hàng, cuối cùng cũng tìm được chị rồi!?” Hạ Hà cười hi hi mà nói với Dương Ngữ Nhi.

“Chị thật sự nên cảm ơn em đó….” Dương Ngữ Nhi nghiến ra vài chữ từ trong kẽ răng, nhìn bộ dạng cười cười của Hạ Hà, cô ta thật sự muốn tìm một con dao trái cây rạch nát mặt của Hạ Hà ra mà.

“Không cần cám ơn, nên làm thôi.” Hạ Hà không chú ý đến sự căm hận trong đôi mắt của chị họ: “Đúng rồi, chị họ, kỹ năng diễn xuất của chị lúc nãy thật là thật quá, nếu như không phải em biết trước thì chắc chắn đã tưởng chị vì tên bần hèn Tần Hằng đó mà đánh Triệu Bàng rồi!”

“Chị không thấy chứ, sau khi chị đi, cả người Triệu Bàng đều đơ như cây cơ, em thấy anh ta lần này thật sự bị kích thích không nhẹ, chắc chắn sẽ tỏ tình cầu hôn chị nhanh thôi!” Hạ Hà đắc ý mà nói.

Hồi nãy tôi thật sự đã đánh Triệu Bàng đó, anh ta còn muốn cầu hôn với tôi sao? Thật đúng là nực cười, anh ta ngay cả bàn chân của Tần Hằng cũng không bằng nữa, làm sao tôi có thể thích anh ta được? Dương Ngữ Nhi trong lòng cười lạnh.

“Mấy ngày nay thiệt thòi cho chị rồi, đối diện với mặt của Tần Hằng, chị họ nhất định cảm thấy rất ghê tởm có đúng không? Kế hoạch của chúng ta hôm nay vô cùng thành công, không tới mấy ngày nữa, chị được giải phóng rồi, đến lúc đó chúng ta đá tên Tần Hằng đó ra, rồi nhục mạ anh ta một phen.” Trong mắt Hạ Hà lộ ra một luồng ác độc.

Kinh tởm? Đùa gì vậy, nếu như không phải sợ quá đường đột thì Dương Ngữ Nhi còn hận không thể ôm lấy mặt của Tần Hằng hôn cho đủ đó, em họ ơi em họ, như em mà cũng muốn nhục mạ cậu chủ Tần sao, đợi khi chị và cậu Tần bước vào lễ đường hôn nhân thì em sẽ biết thân phận của cậu Tần, đến lúc đó, để chị xem em có còn cười nổi nữa hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK