Hành động xuất doanh lần này, Tiết Vạn Triệt làm Chủ tướng, Lý Nhàn và Tiết Vạn Quân làm Phó tướng, thủ hộ đoạn sông Tát Thủy dài hơn mười dặm, đề phòng đại quân trong lúc rút quân bị người Cao Cú Lệ chặn mất đường lui.
Đây là lần đầu tiên Lý Nhàn gặp mặt huynh đệ Tiết thị, vốn định tiến lên nói vài câu khách sáo, đáng tiếc lại bị Tiết Vạn Triệt quăng cho một cái mặt lạnh, nói cũng không nói nhiều một câu.
Trái lại Tiết Vạn Quân là một thanh niên tuổi trẻ thân thiện, trên đường cưỡi ngựa đồng hành cùng Lý Nhàn cũng coi như có thể tán gẫu.
Tiết Vạn Triệt có dáng người vô cùng khôi ngô cường tráng, thân cao cũng phải hơn mét tám, lưng hổ eo vượn, một thân ngân giáp, tay nắm mã sóc (mũi giống mâu, phần trụ thường dày hoặc hình trụ có gai nhọn), thoạt nhìn quả là một viên hổ tướng uy phong lẫm lẫm. Đê đệ của y Tiết Vạn Quân cao hơn y nửa cái đầu, cũng sử dụng mã sóc, chỉ có điều phong thái hiện tại khó có thể nói là uy vũ bao nhiêu. Ngược lại, ấn tượng đầu tiên của Lý Nhàn với Tiết Vạn Quân chính là một thằng nhãi mập mạp phúc hậu ôn hòa.
Tên này mà ngồi xuống xác định chiếm không gian gấp đôi người bình thường, lúc ăn thì tuyệt đối nhiều gấp ba lượng cơm người ta, khi chạy khẳng định cần phải tiêu hao gấp bốn lần năng lượng so với người khác, quả là béo tốt.
Dáng vẻ người béo thoạt nhìn khó tránh hơi xấu tí.
Nhưng trời cao rất công bằng, người mập so với người gầy lại ôn hòa và đáng yêu hơn chút.
Tiết Vạn Quân còn là một tên được trời sủng ái, hắn ta rất béo, nhưng nhìn không xấu, chẳng những vậy còn rất thuận mắt. Trên khuôn mặt béo tròn luôn vui vẻ tươi cười, mặc kệ hắn ta cười đến giả dối thì vẫn trông như chan chứa sự chân thành. Mỗi lần Lý Nhàn nhìn nụ cười của hắn ta, đều không kìm nổi nghĩ, cái tên mập mạp này mà đi gạt người, sẽ có bao nhiêu người bị hắn ta lừa đến táng gia bại sản đây? Nụ cười kia kết hợp ánh mắt trong veo của hắn ta đều là vũ khí. Lý nhàn thậm chí tin tưởng, tên nhìn như xử nam này khẳng định đã gây ra tai họa cho không ít khuê nữ tiểu tức phụ rồi.
Còn cái tên lạnh như băng từ chối người ngoài ngàn dặm Tiết Vạn Triệt kia, Lý Nhàn ngược lại không để ý lắm. Tiết Vạn Triệt có thể tuổi trẻ như vậy thăng lên chức Ưng Dương lang tướng tứ phẩm, thứ nhất, là bởi y có một người cha tốt, Tiết gia tuy không tính là thế gia môn phiệt đỉnh cấp, nhưng ở trong quân cũng có địa vị nhất định. Thứ hai, người này có một thân võ nghệ cao siêu, nghe nói ở trong Tả Ngự Vệ bất bại vô địch thủ, được ca ngợi đệ nhất hổ tướng Tả Ngự Vệ.
Có một thân võ nghệ giỏi, diện mạo không tính xấu, lại có một phụ thân giữ chức Đại tướng quân, nhân sinh của người này quả thực không phải lo lắng điều chi.
Lý Nhàn không lo lắng Tiết Vạn Triệt cũng không có nghĩa khinh thị y, mà là so sánh giữa y và Tiết Vạn Quân người sau hiển nhiên khó đối phó hơn. Một hỉ nộ không lộ, một vĩnh viễn mang theo nụ cười chân thành trên mặt, hai người ai lợi hại hơn, ai cao ai thấp có thể thấy rõ.
- Yến tướng quân, ngươi có cái nhìn thế nào về người Cao Cú Lệ?
Tiết Vạn Quân đột nhiên hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
Lý Nhàn ngẩn ra, theo bản năng suy xét vấn đề Tiết Vạn Quân hỏi này liệu có cất giấu thâm ý gì hay không. Song, Lý Nhàn lại phát hiện tên mập mạp với cái bụng phệ ngồi trên lưng ngựa đang dõi mắt đâu đâu, hóa ra là vì hắn ta nhàm chán nên bâng quơ đưa ra vấn đề này thôi. Đối phương chỉ là tùy tiện tìm đại một cái đề tài tán gẫu cùng hắn, căn bản chẳng có thâm ý gì. Nếu có, cũng không phải trong những lời nói này.
Dù vậy, Lý Nhàn vẫn cẩn thận suy ngẫm trong đầu lựa lời mà nói, sau đó hết sức quy củ trả lời một câu:
- Chỉ là một đám man di chưa được khai hóa thôi.
Sở dĩ hắn trả lời như vậy, là vì trong quân Đại Tùy từ tướng quân cho tới binh lính đều luôn giữ thái độ khinh miệt đối với người Cao Cú Lệ. Trong mắt bọn họ, giải thích về người Cao Cú Lệ chỉ cần bốn chữ “ăn tươi nuốt sống”. Trong mấy ngày giao phong này, người Cao Cú Lệ bộc lộ ra chiến lực quả thật không mấy tốt. Chính diện giao phong, phủ binh Đại Tùy chỉ cần một Chiết Xung doanh một ngàn hai trăm người đã có thể dễ dàng đánh bại đội ngũ một vạn quân Cao Cú Lệ.
Hơn nữa, mặc dù người Cao Lệ thời đại này và Bổng tử quốc (*) ở kiếp trước của Lý Nhàn không có quan hệ, nhưng Lý Nhàn khó mà không giận cá chém thớt dồn hết sự chán ghét dành cho Bổng tử quốc vào bọn họ. Trên thực tế, Cao Cú Lệ thời đại này và Bổng tử quốc đời sau quả thật không hề có liên quan. Cao Lệ của Cao Nguyên Vương triều và Bổng tử quốc của đời sau về lãnh thổ đã có 90% không trùng khớp. Người Cao Lệ thời đại này giống với người Mạt Hạt, người Khiết Đan, chỉ là một bộ tộc tương đối cường đại thôi.
(*) là cách gọi miệt thị Hàn quốc. Bổng tử xuất phát từ tiếng hàn Bangja, chỉ đám nô bộc, phục dịch, hoặc con của kỹ nữ với nhà quan.
- Man di?
Tiết Vạn Quân dời tầm mắt khỏi phong cảnh tẻ nhạt ven đường, cười cười nói:
- Đúng là một đám man di không biết lễ nghĩa liêm sỉ không biết chữ tín là gì, song không thể phủ nhận, ở một số thời điểm tuyệt không thể đánh giá thấp bọn họ.
Lý Nhàn cười nói:
- Cũng đúng, không có tín nghĩa tất không có khuôn phép, không có liêm sỉ tất không tuân theo đạo lý, về phần lễ, trên chiến trường vốn không tồn tại cái gọi là lễ.
- Đó là nguyên do.
Tiết Vạn Quân bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Người Cao Cú Lệ tuy vô sỉ, nhưng không ngu ngốc. Ngược lại trong quân Đại Tùy chúng ta có một số kẻ thích giở những trò bài trừ dị kỷ ngu đần khiến người ta chán ghét. Chỉ nghĩ thôi đã làm ta cảm thấy ghê tởm, nếu không phải mấy ngày nay ăn ít, thì có lẽ giờ này ta đã nôn ra một bãi rồi.
Lý Nhàn rốt cuộc biết Tiết Vạn Quân là muốn biểu đạt ý tứ gì, nhưng hắn không có ý định tiếp tục bàn luận sâu về đề tài này. Tiết Vạn Quân vòng vèo như vậy, đương nhiên không phải muốn bày tỏ sự thông cảm và oán hận đối với cảnh ngộ của Lý Nhàn, mà là nhắc nhở Lý Nhàn, chớ có quên ai đã giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này. Đúng vậy, chính là Tiết gia bọn họ. Lý Nhàn hiểu ý tứ của Tiết Vạn Quân, nhưng lúc này tỏ thái độ cũng không phải là chuyện người thông minh nên làm.
- Đúng vậy...
Lý Nhàn cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện vào những chi tiết râu ria:
- Mấy ngày này ăn quả thật không đủ no, mỗi ngày chỉ có hai bữa cháo loãng, miệng nhạt nhẽo vô vị muốn chết.
Khiến Lý Nhàn bội phục là, Tiết Vạn Quân không hề biểu hiện ra cái gì, mà chỉ vỗ vỗ cái bụng to đùng, vẻ mặt bi phẫn nói:
- Ngươi nhìn xem, ta gầy thế này rồi đây!
Ờ đúng, Lý Nhàn thở dài trong lòng, thân cao chính thước nặng hơn hai trăm cân, ngài gầy thành bộ dạng này rồi đấy, làm sao có thể sống nổi nha.
Lý Nhàn đang đau đầu vặn óc ngẫm nghĩ cố chỉnh lý từ ngữ sao cho thích hợp bày tỏ sự thông cảm với dáng vẻ “gầy như que củi” mà Tiết Vạn Quân tự hình dung mình, may thay vừa lúc có một thân binh quất ngựa chạy lại nói với Tiết Vạn Quân:
- Tướng quân mời ngài đi qua nghị sự.
Tướng quân đương nhiên là chỉ Tiết Vạn Triệt.
Tiết Vạn Quân chỉ chỉ cái mũi của mình rồi hỏi thân binh kia:
- Là mình ta đi, hay là ta và Yến tướng quân cùng đi?
Thân binh kia khó xử liếc nhìn Tiết Vạn Quân một cái, kiên trì nói tiếp:
- Tướng quân chỉ mời một mình ngài, không có nhắc đến Yến tướng quân.
Tiết Vạn Quân gật gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói với Lý Nhàn:
- Vậy là không phải việc công rồi... Yến tướng quân, ngươi không biết đâu, huynh trưởng ta là một người cực... không thú vị, nhất là trên phương diện việc công. Đối với vấn đề huynh ấy đề ra ngươi chỉ có hai đáp án có thể trả lời, nếu nhiều hơn một chữ, huynh ấy sẽ tức giận. Cho nên, ta thà rằng ở đây chuyện phiếm với ngươi, dù không phải bàn về cặp mông của nữ nhân Cao Cú Lệ thì so ra vẫn sung sướng hơn nói chuyện với huynh ấy gấp trăm lần.
Lý Nhàn nhịn không được phì cười một tiếng, trong lòng tự nhủ Tiết Vạn Quân này quả là một tên tinh ranh.
- Chỉ có hai đáp án? Là “phải” và “không phải” à? Xem ra Triệt tướng quân xác thực là một người thẳng thắn thích sự trực tiếp.
Lý Nhàn tò mò dò hỏi.
Bởi vì trong quân có hai tiểu Tiết tướng quân, cho nên để dễ phân biệt, đối với Tiết Vạn Triệt xưng hô là Triệt tướng quân, còn Tiết Vạn Quân thì xưng hô là... đúng rồi, không phải là Quân tướng quân, mà là... Nhị tướng quân.
- Cái rắm!
Tiết Vạn Quân không kìm được hung hăng văng tục:
- Ở trước mặt ai kia, với đề nghị của huynh ấy ngươi chỉ có hai cách trả lời, không phải là “phải” hoặc “không phải”... mà là “tốt” và “cực kỳ tốt”.
Lý Nhàn ngớ ra, lập tức cười phá lên.
...
...
- Sao rồi? Tên kia trả lời đệ thế nào?
Tiệt Vạn Triệt một thân ngân giáp ở một bên hỏi, tay tùy ý điều chỉnh độ căng dây của cây cung trong tay. Y không nhìn đệ đệ của mình, mà có chút thông cảm thoáng nhìn con chiến mã chở Tiết Vạn Quân đang thở hồng hộc. Ánh mắt đó của Tiết Vạn Triệt luôn khiến cho Tiết Vạn Quân bừng bừng lửa giận. Rõ ràng là có ý lo sợ con ngựa kia không chống đỡ nỗi sức nặng của hắn ta mà có thể tùy thời ngã quỵ.
- Cái gì trả lời thế nào?
Tiết Vạn Quân tức giận đáp trả.
Tiết Vạn Triệt sửng sốt, tầm mắt dời đến trên khuôn mặt trắng trẻo thoạt nhìn hòa nhã dễ gần của đệ đệ mình:
- Không phải ta đã bảo đệ đi dò hỏi tên họ Yến kia có bằng lòng gia nhập Tiết gia ta hay không sao? Đệ đừng nói với ta đệ đi lâu như vậy, cái gì cũng không có hỏi.
Tiết Vạn Quân hết sức nghiêm túc đáp lại:
- Đệ muốn hỏi đó chứ, nhưng đệ vừa mới dẫn dắt câu chuyện đến đó thì huynh lại phái người gọi đệ đến đây.
Tiết Vạn Triệt hung hăng trừng mắt Tiết Vạn Quân một cái, nói:
- Đi lâu như vậy rồi mà đệ vẫn chưa hỏi? Vậy nãy giờ đệ với hắn nói chuyện gì hả? Đừng bảo ta đề tài của các ngươi là về mông đít của đàn bà Cao Lệ đấy nhé!
Tiết Vạn Quân lắc đầu thở dài:
- Tên kia giống huynh, cũng không mấy hứng thú với nữ nhân.
- Chính hắn cũng không tỏ thái độ?
Tiết Vạn Triệt hỏi.
Tiết Vạn Quân lắc đầu.
Tiết Vạn Triệt cả giận nói:
- Thật là lòng dạ lang sói mà. Nếu không phải phụ thân cứu hắn, hắn đã bị Tân Thế Hùng và Vương Nhân Cung gài bẫy chơi chết rồi!
- Huynh gấp cái gì?
Tiết Vạn Quân nói:
- Tuy rằng hắn không nói gì thêm, thậm chí cả hai chữ cảm ơn cũng không nói, nhưng đệ dám cam đoan, lúc chúng ta cần hắn đứng cùng chiến tuyến, hắn tuyệt sẽ không đứng sai. Huynh trưởng của đệ à, chẳng lẽ huynh cho rằng, hắn vừa thấy mặt chúng ta đã cảm động đến nước mắt tuôn rơi cảm tạ ân cứu mạng, sau đó vì cảm kích ân tái sinh mà thề thốt phải báo đáp Tiết gia chúng ta, như vậy thì mới đáng tin cậy? Hắn không hề nói gì, nhưng trong lòng hắn đều thông suốt thấu đáo, hắn chưa từng tỏ vẻ gì, nhưng kỳ thực... hành vi đó chính là đang bày tỏ.
Tiết Vạn Triệt nghe không hiểu, liền hỏi:
- Ý của đệ là hắn nguyện ý gia nhập Tiết gia chúng ta?
Tiết Vạn Quân lại lắc đầu, thở dài nói:
- Đệ không nhìn ra hắn có ý tứ này.
Tiết Vạn Triệt rốt cục nổi giận:
- Vậy nãy giờ ngươi lảm nhảm vòng vo làm chi?
Tiết Vạn Quân không tức giận, mà vẫn rất nghiêm túc đáp lại:
- Có một loại người, huynh có thể lôi kéo nhưng tuyệt đối chớ nên nghĩ đến việc buộc hắn phải tuyên thệ hiệu trung với huynh, huynh có thể tôn trọng hắn, trợ giúp hắn, nhưng không nên mang ý đồ mệnh lệnh hắn làm việc theo ý mình. Có thể đồng hành như bằng hữu, nhưng không thể giở giọng như với thủ hạ. Người như thế không đáng yêu, nhưng khi tới thời điểm mấu chốt, so với những kẻ suốt ngày bày tỏ suông lòng trung thành và tận tâm thì đáng tin hơn nhiều lắm. Hắn không nói nguyện ý gia nhập Tiết gia chúng ta, không phải là vì khinh thường chúng ta, cũng không phải vong ân phụ nghĩa, càng không vì hắn muốn tìm chỗ dựa vững chắc lớn hơn, mà bởi loại người này, không thích bị bất cứ kẻ nào lợi dụng.
- Hắn? Nếu có bản lĩnh này thì sao lại bị Tân Thế Hùng cài bẫy rơi vào đường cùng chứ? Nếu không nhờ phụ thân chúng ta muốn giúp đỡ hắn, hắn sớm đã thành một cái thi thể dưới thành Bình Nhưỡng rồi.
Tiết Vạn Triệt bĩu môi nói.
Tiết Vạn Quân ném qua huynh trưởng một cái ánh mắt, gằn từng chữ:
- Đừng nên coi thường người trẻ tuổi!