Cô chả biết cái gen của tên Mặc đại tổng tài đó mạnh cỡ nào. Mà đứa nhóc sinh ra đã có máu bênh vực cha rồi.
[.....]
Buổi tối...
Đồng hồ nhảy giây "tít tắc" giữa không gian yên ắng, tiếng bước chân thoắt ẩn thoắt hiện trên từng bật cầu thang, âm thanh "lộp độp" từ giày giầy âu chạm sàn gạch, bóng dáng một người đàn ông mở cửa căn phòng tối đang giam người.
- "Cạch."
"Thả tôi ra!" Từ Thiên Uy nằm trên giường hai chân bị xích vào hai còng sắt, đôi tay được thả lỏng nhưng chỉ vô ích, đâu thể mở trối chân khi không có chìa khoá: "Con mẹ nó... anh có thôi học hư giống Lục Thời Cẩn không?"
"Uy Nhi..." Châu Đông Hàn ôm chặt tiểu thịt tươi, nhưng bị phản công cào mạnh vào lưng.
"Nhi cái đầu anh! tôi là con trai..." Từ Thiên Uy xù lông trợn to mắt ướt khẳng định giới tính, thế nhưng điệu bộ lại khiến đối phương nỗi tà ý đè người xuống nệm.
"Châu... Đông... Hàn..." Từ Thiên Uy vùng vẫy nhưng hai chân bị giới hạn bởi xích sắt phát ra tiếng kêu "leng keng."
Châu Đông Hàn dừng hành động nhìn xuống, thấy máu đỏ dính gra, đôi chân trắng nõn trầy trụa, trong lòng xót lắm, đưa tay chạm vào cổ chân đó vỗ về.
"Uy Nhi... em không cần náo loạn thế!"
"Mẹ nó, anh có não không? Tôi cột anh một chỗ đè thịt anh, anh nằm yên không?"
"Yên!" Châu Đông Hàn cười khoái chí, còn Từ Thiên Uy nhận ra nói trúng ý tên biến thái, nên có phần hoảng hốt.
"Anh mà dám đụng tới sợ lông của tôi! Ngôn Ngôn xé xác anh ra đấy!"
"Ngôn Ngôn!!!" Châu Đông Hàn đè chặt hai tay nam nhấn lên đỉnh đầu gằn giọng: "Uy Nhi em tối ngày cứ bên cạnh Mặc Đình Ngôn, dựa dẫm anh ta. Rốt cuộc em coi tôi là cái gì?"
"Bạn!" Từ Thiên Uy không do dự đáp ngay, một chữ ngữ khí lạnh lùng đủ xiêng thủng trái tim yêu thương rực cháy của Châu Đông Hàn.
"Em nói cái gì? Đã là của nhau... Em xem như bạn, em dễ dãi vậy sao?"
"Ừ! Tôi chả phải trai sạch, xưa giờ tôi ngủ với hàng tá phụ nữ, thêm anh cũng chả sao?"
Từ Thiên Uy cố tình nói mạnh miệng đề Châu Đông Hàn dẹp ý định bám víu mình, anh vốn mang danh trai hư, từng ngủ qua với phụ nữ không ít, nhưng chí ích là họ tự nguyện còn đây là anh đang bị ép yêu đồng giới, có chết Từ Thiên Uy cũng không muốn dính mối quan hệ đáng ghê tỏm này.
"Á! Anh làm gì vậy?"
Thân hình to lớn ép xuống, Từ Thiên Uy không thể thở được, Châu Đông Hàn đang nổi máu ghen, tiểu mỹ nam này vốn dĩ hắn đã nhắm tới từ bé, không chấp nhận lớn lên lại thuộc về người khác.
"Anh tránh ra!" Từ Thiên Uy cắn vào bờ trần của nam nhân, máu đỏ không làm cho một con sói ngưng vồ mồi: "Anh đừng ép tôi!"
Từ Thiên Uy như mèo con phòng vệ cào cấu cơ thể trần phía trên mình.
- "Cạch."
Tiểng cửa kinh động cả hai...
"Cứu tôi!" Từ Thiên Uy hướng ra cửa thấy Cảnh Đình Khêu bước đến, nét mặt rất lạnh lùng nhìn cả hai trần trụi.
- "Bốp."
Châu Đông Hàn ăn ngay cứu đấm choáng váng, lui về sau mấy bước, máu miệng phụt xuống nền gạch trắng.
"Sao anh dám làm vậy với Thiên Uy hả?" Cảnh Đình Khêu siết chặt cứu đấm máu me, xách cổ Châu Đông Hàn đè vào tường, thưởng mấy cú đạp vào bụng, rồi tiếng đến khoát áo vest che cơ thể toàn dấu hôn, ôm Từ Thiên Uy vào lòng vỗ về.
"Xin lỗi... hức... hức..."
"Khóc cái khỉ gió gì? Mở trói!!!" Từ Thiên Uy cáu kỉnh ra lệnh.
Cảnh Đình Khêu chỉ biết tuân lệnh ngoái nhìn Châu Đông Hàn đứng phía sau:
"Anh mở khoá ngay đi!"
Châu Đông Hàn nhìn Từ Thiên Uy trong vòng tay Cảnh Đình Khêu, nỗi tuyệt vọng tràn trề, nhẹ nhàng mở khoá chân vuốt ve vài cái.
"Uy Nhi... đừng rời bỏ anh!"
Từ Thiên Uy có chút cảm thương Châu Đông Hàn, sinh ra đã bị Gay âu là trời đã định, nhưng mềm lòng tha lỗi cho anh ta thì khác nào cho anh ta nuôi hy vọng bẻ cong mình.
"Cả đời đừng gặp lại!"
Dứt lời Từ Thiên Uy lướt qua Châu Đông Hàn, nhìn cả hai đi khuất Châu Đông Hàn cũng tự kết liễu mạng sồng mình luôn.
"Pằng."
Từ Thiên Uy nghe tiếng súng ngoái đầu lại thấy Châu Đông Hàn nằm trên nền gạch vết đạn thấu ngực trái.
"Châu... Đông... Hàn... anh điên rồi hả?" Từ Thiên Uy ôm người máu me đang thoi thớp vào lòng.
"Uy Nhi... nếu có kiếp sau tôi sẽ không làm tốn thương em... Em sẽ không ghét tôi phải không?"
Châu Đông Hàn sờ đôi gò má hồng phiếm ướt đẫm nước mắt.
Từ Thiên Uy không ngờ tuyệt giao thôi mà người đàn ông này khờ như vậy.
"Kiếp này ngu như anh, vạn kiếp sau tôi vẫn ghét anh!"
Từ Thiên Uy đúng là mỏ hỗn không khác gì Mặc Đình Ngôn, miệng nói cay độc tay bình tĩnh bấm điện thoại gọi cứu thương.
Cảnh Đình Khêu đứng sau đau lòng, rốt cuộc Từ Thiên Uy thuộc về ai đây? Chàng trai này quá nhiều ưu điểm, từ bé đã tốt bụng cứu Mặc Đình Ngôn một mạng, đưa cậu thiếu niên khỏi bệnh tự kỉ, đó qua lời kể của Mặc Đình Ngôn, hôm bay chứng kiến anh càng không thể từ bỏ chàng trai này.
"Đứng đó làm gì? Lấy bông băng cầm máu cho anh ta!" Từ Thiên Uy nhìn Cảnh Đình Khêu chỉ tay về hộp cứu thương trên đầu tủ áo.
Từ Thiên Uy giúp người là qua trọng nhất, một chàng trai được sinh ra từ ống nghiệm, mang một trái tim lương thiện, những gì anh làm là cứu mạng, dù người nằm đây vừa bạo hành mình.
Sau khi sơ cứu Châu Đông Hàn được đưa lên xe cứu thương.
Từ Thiên Uy nhớ ra chuyện của hai bé con, vội gọi điện báo với Bạch Yên Chi là đã đưa chúng đi du lịch vài hôm.
Bạch Yên Chi không nghi ngờ, dù sao các con của cô cũng rất thích người chú đẹp trai này.
Sáng nay Lục Thừa Cẩn đến sớm đưa Bạch Yên Chi mua sắm một số vật dụng cho các bé con. Hôn lễ Lục Thừa Cẩn đề nghị dời thêm nữa năm, bởi anh biết Bạch Yên Chi chưa nguôi ngoai nỗi đau cái chết của anh trai mình.
Lục Thừa Cẩn đã chờ Bạch Yên Chi có tình cảm với mình hơn 8 năm thì chờ thêm nữa năm có nhằm nhò gì.
Lục Thừa Cẩn không thể yêu ai khác ngoài Bạch Yên Chi, anh sẽ luôn ở cạnh bảo vệ cô gái và các manh bảo kháu khỉnh.
"Yên Chi... em đợi anh xíu..." Lục Thừa Cẩn bước xuống xe vào cửa hàng tiện lợi mua một con dao thái gấp vỏ vào túi.
Bạch Yên Chi ngồi trong xe nhìn cử chỉ của Lục Thừa Cẩn có gì đó bất ổn, tính bước ra thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên, là một số điện thoại lạ gọi đến.
"Ai vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng bài hát Gia Y vọng vào tai.
Kỳ lạ, là ai? Bạch Yên Chi đang suy nghĩ thì cửa xe mở ra. Lục Thừa Cẩn mỉm cười cô lập tức gượng cười cất điện thoại.
Suốt quảng đường trên xe Bạch Yên Chi cứ có linh cảm kì lạ, lướt điện thoại xem số khi nãy.
Lục Thừa Cẩn mua sắm đủ mọi thực phẩm cần thiết, sau đó đưa Bạch Yên Chi về nhà, nhìn bóng xe Lamborghini khuất xa dần, cô mở điện thoại gọi lại, nhưng bên kia đã thuê bao không liên lạc được.
Trong lòng Bạch Yên Chi vẫn cho rằng Mặc Đình Ngôn còn sống, cô là tác giả tiểu thuyết, hay cho nam chính ở ẩn sau tai nạn, hoặc mất trí nhớ. Hôm tan lễ của Mặc Đình Ngôn cô rất hy vọng người chết đội quan tài ngồi dậy, nên cô không khóc trước di ảnh chồng cũ.
"A!"
"Tôi... tôi xin lỗi!"
Một người đàn ông lịch lãm bước xuống taxi, lỡ va phải cô gái đi đường, anh ta cúi người vội vàng buông câu mong lượng thứ.
Bạch Yên Chi bất giác quay qua nhìn, thình lình cô như ngã quỵ, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mĩ của Mặc Đình Ngôn.
"Đình Ngôn!!!
Người đàn ông trông thấy cô vội quay lưng muốn trở lên xe, nhưng một tiếng gọi đã ngăn bước chân của nam nhân, quay đầu chưa kịp phản ứng thì một cái ôm chặt, khiến người đàn ông giơ tay đầu hàng.
"Tôi... à..." Nam nhân ấp úng muốn đẩy Bạch Yên Chi ra, nhưng có vẻ anh ta không nở.