[…]
19 giờ 3 phút.
Mặc Đình Ngôn trở về nhà, thương tích đầy người. Bước vào phòng mình, Lạc Vy chăm sóc vết thương cho hắn.
Phòng kế bên Bạch Yên Chi nằm khóc, sau khi Lục Thừa Cẩn và Mặc Đình Ngôn đưa Từ Thiên Uy vào viên, Bạch Yên Chi ngồi co ro trong căn phòng đó.
Phục vụ nữ đưa đồ cho cô thay, nhưng thật sự cô thấy nhục nhã ê chề, nhìn lại bản thân ăn mặc như gái điếm, đã thế còn để hai người đàn ông, một người là bạn học mà cô đào hôn, một người là người chồng hụt. Cục diện hôm nay quá xấu hổ rồi. Chẳng lẽ cô yêu phải một người chồng tồi sao?
Sau đó Lục Thừa Cẩn quay lại láy xe đưa cô về Mặc gia. Quản gia Dĩnh Đường trông thấy Lúc thiếu, ông đã giật mình bởi khuôn mặt có nét rất giống với một người con gái mà năm xưa bạn ông yêu, nhất là đôi mặt ướt cuốn hút. Lục thiếu cũng gật đầu chào ông rồi ra về…
Mặc Đình Ngôn nằm trên sofa suy ngẫm, lúc trưa sau chuyến công tác bên Nhật Bản trở về, bước vào phòng khách, trong lòng hắn nghĩ vợ sẽ háo hức ôm lấy mình chăm sóc hỏi hang, nhưng hắn đã mơ mộng viễn vong. Vợ hắn không những chả có nhà, đã vậy còn là đi thăm cha của tình cũ. Hắn đến bệnh viện đứng ngoài cửa trong thấy đôi nam nữa tay chạm tay rõ là tình nồng khó phai.
Hắn bay về nhà chờ đợi vợ về tính sổ, lúc đầu tính doạ cho vợ an phận thôi, ai dè ăn tát, nên lửa giận nghi ngút, lúc đó câu nói: “Tôi ngủ với ai, cũng không ngủ với anh!!!”
Châm ngòi sĩ diện đàn ông của hắn, nhớ lại vợ ăn ngủ với Lục Thừa Cẩn trước hắn, hắn đường đường là tổng tài cao ngạo. Lại bị vợ cắm sừng thế là gọi Lục Thừa Cẩn tới quan rượu, hòng khiến vợ hắn nhận lỗi.
Ai dè tới nông nỗi máu me, mọi thứ đi qua xa tầm kiểm soát của hắn. Hắn day day thái dương nhăn nhó, lẩm bẩm:
“Rốt cuộc mình sai chỗ nào chứ? Do cô ta bẩn trước mà!”
Lạc Vy nằm trên nghe được những lời đó, nét mặt tỏ ra vô cùng đắc ý. Hứ, Bạch Yên Chi, muốn đấu với tôi hả? Bạn thân à, cô còn non và xanh lắm. Cô không hiểu tính Mặc Đình Ngôn bằng tôi đâu…ả nhếch mép tà ác rồi nghĩ tiếp, anh ta rất xem trọng trinh tiết người con gái, thứ mà anh ta cho là tiết hạnh, phụ đạo của người vợ đấy, ha.
Sáng hôm sau…
“Cạch.”
Bạch Yên Chi bước ra khỏi phòng chạm mặt Lạc Vy bước ngang qua, mặc kệ cô ta nhếch mép khiêu khích, cô bước thẳng xuống bếp lo bữa ăn sáng cho chồng, dù sao thì Mặc Đình Ngôn cũng không dễ ăn uống, nhưng hợp khẩu vị món cô nấu, chỉ nhiêu đó là cô hạnh phúc rồi.
Lạc Vy cũng bám díu xuống bếp xà quần, lải nhảy bên tại Bạch Yên Chi, còn Bạch Yên Chi cố giả điếc lo nấu canh cá, rau xào, thịt luộc,…
“Ầy, cô làm gì vậy?”
Lạc Vy cố tình bưng ly sửa nóng tạt vào cổ tay bàn tay đàng xào rau khiến Bạch Yên Chi ôm tay đỏ mẩn, cô ta nhanh tay hốt nắm muối bóp chặt cổ tay đang bị phỏng.
Người hầu đang ngoài sân tưới cây cả rồi, nên lá gan của Lạc Vy phồng to thế đó.
Lạc Vy cười khiêu khích: “Cô bị câm mà, hơ… nói được rồi sao?”
Vừa nói vừa tăng lực siết chặt cổ tay phỏng, khuôn mặt Bạch Yên Chi méo mó vì đau, biểu cảm này đúng là khiến cô ta hả hê.
Bạch Yên Chi trừng mắt lạnh nhìn cô ta một cái, rồi tiếp tục công việc giở dang. Bàn anh thịnh soạn được dọn lên. Lúc này Mặc Đình Ngôn bước xuống phòng ăn thấy mỗi Lạc Vy cùng bàn ăn đầy mỉ vị ngon mắt. Đảo mắt hết phòng ăn không thấy Bạch Yên Chi đâu.
Hắn cau mày hỏi Lạc Vy: “Yên Chi đâu?”
Lạc Vy cười tươi đáp: " Sáng giờ không thấy cô ta."
Hắn chao mày liếc qua những món trên bàn, bàn tay khẽ nắm lại: “Những món là…”
Lạc Vy sáp lại kéo hắn ngồi xuống, nhanh nhẩu đáp:
“Sáng nay em thức sớm nấu đấy! Anh ăn rồi đi làm.”
Dứt lời, cô ta bới cơm, gấp thức ăn ngon lành. Hắn hướng mặt ra cửa trông chờ Bạch Yên Chi, mùi vị món ăn quả thật rất giống của vợ hắn nấu hằng ngày. Lẽ nào Lạc Vy cũng có thể nấu ngon như Bạch Yên Chi sao?
Sau khi ăn uống no nê hắn tính lên lầu xem Bạch Yên Chi ổn không, nhưng đột nhiên khựng chân lại ngẫm.
“Mình không cần vì một người phụ nữ cứng đầu mà hạ mình được. Hôm qua là cô ta chọc mình trước mà, kệ cô ta vậy!”
Hắn xoay lưng đến công ty, Lạc Vy nép ở cửa chính thấy hắn đi rồi, bèn léo hánh lên lầu. Muốn đẩy cửa phòng vào quấy phá Bạch Yên Chi, tay vừa chạm nấm cửa thì cùng lúc có bàn tay nữ nhân khác đặt lên kèm giọng nói ám muội.
“Để Bạch Yên Chi yên!”
Lạc Vy ngẩn lên thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Lâm Hạ Miên, trong lòng Lạc Vy hỗn loạn, bữa giờ quên là cô em gái mưa của Mặc Đình Ngôn cũng ở chung nhà.
“Cô bỏ tay ra!!!”
“Á!”
Lạc Vy nạt nộ ra lệnh liền bị Lâm Hạ Miên ép vào tường giữ hai tay trên đỉnh đầu. Mặc kệ đối phương vùng vẫy, tay còn lại bấu chặt eo nhỏ của đối phương, khiến người kia kinh hãi, đầu nhảy số lung tung. Không phải Lâm Hạ Miên đồng tính luyến ái chứ?
Hơi thở phản ngang tai, bàn tay khẽ lướt từ bụng phẳng lên hẳn bờ môi mềm mại dựng lại ấn vài cái rồi luồn qua mang tai, ngón cái mâm mê vành tai đối phương, ánh mắt chứa tia thâm thúy, giọng khẽ khàng:
“Cô gái xinh đẹp… tương lai sẽ gặp được chân ái cuộc đời…hãy buông bỏ Mặc Đình Ngôn.”
Lạc Vy nghe xong thở phào nhẹ nhỏm, làm nảy giờ tim cô ta muốn bay ra khỏi lòng ngực, tưởng Lâm Hạ Miên chơi đồng tính luyến ái. Nhưng giây sau cô nghĩ đến chữ “buông.”
Buông ư? sao có thể chứ, cô yêu Mặc Đình Ngôn mà hy sinh quá nhiều rồi, buông anh ta rồi ai sẽ cưới cô nữa. Lạc Vy suy ngẫm xong liền đẩy đối phương ra, trừng mắt nói:
“Cô chưa mất thứ quý giá của con gái chưa biết cảm giác đâu! Mặc Đình Ngôn cả đời phải bên cạnh tôi!”
“Cố chấp!” Lâm Hạ Miên lắc đầu ngao ngán quăng lại hai chữ, rồi bỏ xuống cầu thang, không qua ngoái lên trầm giọng cảnh cáo: “Không được quấy rối Yên Chi!”
Bạch Yên Chi tựa cửa phòng đã nghe rõ cuộc hội thoại vừa rồi, nữa chữ cũng không sót. Đặc biệt là cụm từ “mất thứ quý giá của con gái.”
Cô như gục ngã, hoá ra Lạc Vy đã ngủ với Mặc Đình Ngôn thật, vậy giữa cô và Lạc Vy ai thảm hại hơn chứ? Cô không cho anh ta sự trong trắng cũng không có được tình yêu của anh ta, ngoài danh phận vợ hờ. Lạc Vy cho anh ta sự trong trắng và có được trái tim yêu thương của anh ta.
Bạch Yên Chi đau đớn tột cùng rốt cuộc người đàn ông trong căn phòng tối đó là ai chứ? Sau mang lại cho cô trái ngang đến thế.
[…]
“Làm lại!”
“Đánh lại.”
“Vô dụng.”
Trong phòng tổng giám đốc. Cứ mỗi nhân viên vào là bị chửi, quăng ném tài liệu, giấy tờ vào mặt. Họ ra khỏi phòng lần lượt bàn tán.
“Tao đánh tài liệu nguyên đêm, sai chỗ nào mày.”
"Ừ, tao nè, tính ra chưa xem luôn, mà kêu làm lại.
“Tôi cay hơn, mới bước vào cửa phi viết xém thành độc nhã long, rồi khi không chửi vô dụng.”
“…”
Mặc Đình Ngôn tức mình bởi sáng nay Bạch Yên Chi không ngoan ngoãn nấu bữa sáng, chỉnh trang quần áo cho chồng như mọi ngày. Hôm qua chọc gan hắn giỏi lắm, sáng nay còn dùng yêu sách làm lẫy với hắn ư?
“Reng reng.”
Hắn đang nghiến răng tức giận thì có điện thoại, xem người gọi là cha mình, tim hắn đập thình thịch, nghĩ bụng lẽ nào chuyện Từ Thiên Uy nhập viện, cha hay rồi.
“Con nghe!”
Bên kia là giọng gầm của Mặc Diệu: [ Mày làm cái quoái gì vậy? bên Từ Gia muốn rút hợp tác thế!]
Mặc Đình Ngôn cười khẩy:
“Cha à! Cổ đông cỏn con thôi mà, cha căng làm gì!”
[Mày có biết, Từ gia là cổ đông lớn mạnh không? Ăn rồi báo không hà? Khi nào mày mới trưởng thành hả?]
[ Tút tút…]
Mặc Diệu nổi điên tắt máy ngang, Mặc Đình Ngôn bấu cằm suy nghĩ: “Không phải nghiệm trọng vậy chứ! Mà Uy Uy không tuyệt giao thật chứ?”
Hắn thở dài một cái: “Phải tới thăm Uy Uy hỏi rõ mới được!”
Hắn khoát áo vest vào bước ra khỏi phòng, đám nhân viên bàn tán rơm rã, hắn gầm giọng: “Lo làm việc đi, nhiều chuyện.”
==> Hê là Tác Giả đây, trở về kiểu viết đời đầu trên con đường viết lách thoại “…” nhé, dễ hiểu hơn. Bữa thử [ - ] thấy không ổn.