Viên Thiên Dã trừng mắt nhìn nàng” ngươi có cần phải tham tiền dữ vậy không?”
“Nếu ngài chịu giảm giá, ta sẽ bớt tham tiền” Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp lại.
“Mơ tưởng!” Viên Thiên sầm mặt, mở quạt ra sức mà quạt” năm ngàn lượng bạc, một văn cũng không thể thiếu” nha đầu này trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi mình, sống những ngày tự do tự tại, hắn lại thấy buồn bực.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc càng thêm khẳng định thân phận của người trước mặt. Nàng tiến đến trước mặt Viên Thiên Dã, chăm chú nhìn không nháy mắt” ngài dùng cái gì làm mặt nạ vậy? không hề có chút sơ hở nào. Công tử, ngài cũng thay đổi bộ dáng của ta được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên phóng đại trước mắt, đôi con ngươi ngập nước chăm chú nhìn mình, hương thơm đặc trưng của thiếu nữ phả vào hai lỗ mũi, đôi đỏ tươi như quả anh đào làm cho người ta rất muốn nếm thử...
Nghe được thanh âm hô hấp dồn dập, làn da màu lúa mạch của Viên Thiên Dã bỗng nhiên đỏ ửng, ánh mắt nhìn mình chằm chằm tràn ngập dục vọng. Lâm Tiểu Trúc cả kinh, vội nhích ra xa, kích động nói” ta... ta muốn xuống xe”
Bộ dáng y như con thỏ nhỏ bị thương. Cho đến khi nhìn thấy đứng dưới tàng cây còn có ba người lạ mặt khác, hai con ngựa kéo xe đang uống nước, nàng mới lấy lại bình tĩnh.
Tâm tư của Viên Thiên Dã đối với nàng, lần trước nàng đã đoán được. Hôm nay nguyện ý theo hắn đến kinh thành làm đầu bếp cho hắn cũng vì nàng không có quyền chọn lựa. Viên Thiên Dã đã quyết định, nàng muốn hay không cũng không thay đổi được. Nguyên nhân thứ hai là nàng thấy đi theo hắn vẫn tốt hơn bị phái tới ổ sói hang hổ nào đó. An toàn bản thân là quan trọng nhất, chuyện khác tính sau. Về phần tình cảm của hai người, nàng cảm thấy chỉ cần mình không động tâm, vấn đề sẽ không lớn. Viên Thiên Dã là người kiêu ngạo, trước khi bắt được tâm của mình, hắn sẽ không dùng vũ lực với mình, càng không hạ lưu dùng thủ đoạn để bức mình đi vào khuôn khổ. Chỉ cần mình không chế được cảm xúc, giả vờ ngây thơ, tập trung kiếm tiền. Chỉ cần kiếm đủ tiền chuộc thân thì lập tức cao chạy xa bay, sẽ không có chuyện gì nữa
Nhưng chuyện hôm nay đã cảnh báo nàng. Viên Thiên Dã là một thanh niên huyết khí phương cương, lại có tâm tư với nàng, chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện xúc động gì. Sau này nàng nhất định phải duy trì khoảng cách với hắn, không làm ra động tác ái muội gì để hắn hiểu lầm. Nhất định phải thế.
“Được rồi, có thể đi” trong xe vang lên thanh âm bình tĩnh của Viên Thiên Dã.
“Dạ” trong ba người kia có hai người là xa phu, nhanh chóng lên xe, ngồi vào vị trí của mình, còn lại một người bộ dáng y chang Viên Thập nhưng khuôn mặt lại khác, một thân áo dài vải mịn, nhìn như gã sai vặt. Hắn nhìn Lâm Tiểu Trúc cười rồi xoay người ngồi lên phía sau một chiếc xe.
Lâm Tiểu Trúc do dự một lát rồi vẫn ngồi cùng xe với Viên Thiên Dã.
Nếu nàng đi sang chiếc xe kia, ý tứ quá rõ ràng. Cho thấy nàng rất để ý thái độ ái muội vừa rồi của Viên Thiên Dã đối với nàng, để ý tới mức ở riêng một chỗ với hắn làm nàng mất tự nhiên. Làm như vậy, chẳng phải cho thấy nàng có cảm giác với hắn sao? Vẫn nên giả ngu thôi.
Thấy nàng thoải mái lên xe, Viên Thiên Dã lại rất để ý. Xảy ra chuyện vừa rồi, nếu là nữ tử khác sẽ xấu hổ trốn sang xe khác nhưng nàng lại làm như không có việc gì mà ngồi cùng xe với hắn. Hắn thật không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Hai chiếc xe lại phóng như bay trên đường, Lâm Tiểu Trúc nhấc màn xe, nhìn phong cảnh bên ngoài rồi quay đầu tò mò hỏi” công tử, chúng ta đang đi đâu?' không hề có chút khó chịu, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
“Kinh thành.” Viên Thiên Dã nói, trong lòng dị thường buồn bực.
Tuy rằng hắn từ nhỏ không ở bên cạnh cha mẹ nhưng vẫn sinh hoạt trong xã hội thượng lưu. Hắn không phải chưa từng thấy qua hành vi ngẫu nhiên đùa giỡn tỳ nữ. Các nữ tử đó đều xấu hổ đến phát khiếp, tức giận vô cùng nhưng đám công tử sẽ không chút để ý. Hôm nay mình và Lâm Tiểu Trúc cũng có tình cảnh tương tự, mình không được tự nhiên mà nàng lại làm như không có chuyện gì.
Vậy là sao?
“Kinh thành?” Lâm Tiểu Trúc hai mắt sáng ngời, nhìn Viên Thiên Dã” công tử, nếu làm xong mọi việc, ta có thể đi dạo trên đường một chút không?'
“Không được.” Viên Thiên Dã quả quyết cự tuyệt.
“Công tử...” Tuy rằng vừa rồi đã tự cảnh báo bản thân nhưng liên quan tới đại sự chuộc thân, Lâm Tiểu Trúc phải tranh thủ phúc lợi, thanh âm mang ý tứ cầu xin làm nũng.
Viên Thiên Dã quay mặt, giọng điệu cứng rắn” ta rảnh sẽ mang ngươi ra ngoài dạo chơi”
Đi cùng với ngươi là có ý gì? Lâm Tiểu Trúc oán thần.
Có điều tình huống của Viên Thiên Dã đặc thù, không cho mình đi lung tung cũng có lý do, bất quá nhịn vậy. Chỉ mong hắn thuận lợi đoạt quyền, có thể cho mình sớm được tự do.
Tự an ủi bản thân, Lâm Tiểu Trúc lại hỏi chuyện kinh thành. Một người hỏi, một người đáp cứ vậy mà không để ý tới hành trình, xe ngựa đã qua một trạm dịch, rốt cuộc dừng lại trước một cửa thành.
“Kiểm tra, mau bước ra” bên ngoài vang lên tiếng thét to.
Viên Thiên Dã vẫn ngồi im trong xe, bên ngoài đã có người xuống xe lo liệu.
“Người đó là Viên Thập” Viên Thiên Dã chỉ vào gã sai vặt có khuôn mặt xa lạ nói.
“Đoán được, nhưng không dám xác nhận.” Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu. Mỗi lần Viên Thiên Dã rời núi, Viên Thập đều đi theo hắn. Nếu Viên Thiên Dã có thể thay đổi dung mạo thì Viên Thập đương nhiên cũng thế.
“A, Viên thần y, là ngài a? Ngài đi du lịch hay là khám bệnh?' màn xe bị người vé lên, nhìn thấy Viên Thiên Dã, người kia còn cúi đầu khom lưng cười hỏi. Người này khoản chừng ba, bốn mươi tuổi, mặc quần áo sai dịch, trước ngực còn có một chữ Thành thật to.
“Nhị Tử, bệnh của mẹ ngươi không trở lại chứ?” Viên Thiên Dã gật đầu hỏi.
“Không sao, có Viên thần y ngài ra tay, thuốc đến bệnh hết nha. Từ mùa xuân đến giờ cũng không có phát bệnh”. Nhị Tử nhìn sang Lâm Tiểu Trúc cười hỏi” Viên thần y vừa thu nhận tỳ nữ?”
“Đúng” Viên Thiên Dã quay đầu nói” Tiểu Trúc, còn không thỉnh an Nhị gia?”
“Thỉnh an Viên Nhị gia” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc vì sai dịch này cùng họ với Viên Thiên Dã, đồng thời âm thầm ghi nhớ quy củ của cửa thành này. Xe ra cổ đại tuy chưa có chứng minh thư chứng minh thân phận nhưng kiểm tra hộ tịch rất nghiêm, ra vào cửa thành đều phải có giấy thông hành, sau này có chuyện gì thì việc qua được cửa thành cũng là một vấn đề nha.
Thấy Viên Thiên Dã quy củ mười phần, rất tôn trọng mình, sai dịch tâm tình rất tốt, cười nói” như thế không trì hoãn Viên thần y nữa, khi nào rảnh thì mời đến nhà uống vài chén nha”. Nói xong bỏ màn xe xuống, lớn tiếng nói với bên kia” hai xe ngựa của Viên thần y, chủ tớ năm người, cho đi”
Xe ngựa lại lăn bánh lên đường.
Theo quy củ học ở sơn trang thì khi chủ nhân ngồi, hạ nhân phải đứng hầu một bên, luôn phải chú ý yêu cầu của chủ nhân, không thể nhìn đông ngó tây. Nhưng Lâm Tiểu Trúc ỷ Viên Thiên Dã quá mức dung túng nàng nên làm bộ quên quy củ này, nhấc rèm cửa nhìn ngó chúng quanh.
Để phòng ngừa chu đáo, nàng phải nhìn đường cho thật kỹ, nếu không đến lúc cần lại không biết phải đi đường nào.
Xe ngựa đi khoảng chừng hai khắc thì dừng lại trước một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Viên Thiên Dã xuống xe nói” xuống dưới đi, ngõ phía trước hơi nhỏ, xe ngựa không vào được, phải đi bộ”
Lâm Tiểu Trúc nhảy xuống xe, nhìn nhìn cái ngõ nhỏ, thầm nghĩ Viên Thiên Dã có một sơn trang rộng lớn nuôi rất nhiều người, mà hắn cũng toàn thân quý khí, luôn chú ý tới việc ăn mặc, chắc chắn không phải là một chủ nhân không có tiền. Vừa rồi sai dịch kia còn gọi hắn là thần y, theo lý, cho dù không ở nơi đại trạch thì cũng không đế nỗi ở trong một ngõ nhỏ tới mức xe ngựa không vào được chứ.
Dù kinh ngạc nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn vui vẻ đi theo Viên Thiên Dã, nàng không muốn làm việc cho nhà giàu. Nhà nghèo ít người, quan hệ cũng đơn giản, quy củ cũng không nhiều, không giống như nhà giàu, luôn so đo lục đục với nhau, cuộc sống như vậy rất mệt mỏi.
Nhưng sự tìn lại không tiến triển như nàng nghĩ. Xuyên qua ngõ nhỏ, đi được một nén hương thời gian, phía trước bỗng nhiên rộng mở, trước mắt nàng xuất hiện một tòa nhà tuy không phải là cửa lớn tường cao nhưng hoa văn trang sức cực kỳ tinh mỹ.
Được thôi, coi như là thêm một bất ngờ. Ngõ nhỏ kia giống như một người đã d0u3 giữ quan ải, vạn người không thể khai thông nha. Chỉ cần cho một người canh gác bên ngoài, ai ra ai vào đều có thể hiểu ngay.
Lâm Tiểu Trúc lập tức từ bỏ ý định không có Viên Thiên Dã ở đây thì chuồn ra ngoài bán công thức nấu ăn, vui vẻ vừa rồi cũng biến mất, đi sau Viên Thiên Dã, ra sức trừng mắt.
“Công tử, ngài đã trở lại?” người trong nhà được Viên Thiên Dã thông báo, bên trong liền có người ra đón, một vị lão nhân bép múp míp, cười híp mắt nói.
“Công tử, ngài đã trở lại?” thanh âm như chim hoàng oanh không giấu được sự vui vẻ vang lên, một tiểu cô nương chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp như Ngô Thái Vân tươi cười đi ra chào đón.