Tiêu Tiêu nghe vậy, làm theo lời Lâm Tiểu Trúc, chỉ tay vào một chỗ nói” vậy Lâm cô nương xem ở đây có măng hay không?”
Lâm Tiểu Trúc nhìn theo tay nàng, cười nói 'có hay không, thử là biết mà”
“Tiêu Nghĩa Duyên, mau đến đào chỗ đất này lên cho bản công chúa” Tiêu Tiêu liền la lớn. Thị vệ Tây Lăng quốc lập tức tiến lên, làm theo cách của Viên Nhị, dùng cành cây đào đất, nhưng đào thật lâu, lấy hết bùn đất chung quang ra vẫn không thấy mụt măng nào.
Tiêu Tiêu không phục, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi nhìn chung quanh, chỉ vào chỗ khác nói” nơi này, đào đi”
Lúc này đám người Viên Nhị dưới sự chỉ huy của Lâm Tiểu Trúc đã đào được tám, chín mụt măng. Lâm Tiểu Trúc thấy cũng đã đủ, đang tính kêu Viên Thập mang về làm thức ăn thì nghe Tiêu Tiêu la lên” nhìn xem, kia là cái gì?”
Tuy mới gặp nhau nhưng Lâm Tiểu Trúc biết được Tiêu Tiêu động chút là gào lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức như ngừng lại trên chạc cây. Nàng bất chấp tất cả, kéo tay áo Viên Nhị nói” Viên Nhịn ngươi có thể giúp ta lấy cái trên cây kia xuống không? nhưng phải cẩn thận, coi chừng bị kiến cắn”
“Con kiến? Ngươi nói ở trong đó có kiến? »Viên Nhịn chỉ vào cái vật như túi tiền treo trên cây tò mò hỏi
“Có lẽ vậy” Lâm Tiểu Trúc gật đầu, đi lên trước, cẩn thận nhìn” đây là tổ kiến”
“Tổ kiến?” Tiêu Tiêu nghe vậy, không hứng thú lắm, quay đầu tiếp tục tìm măng. Vừa rồi nàng đã chỉ huy Tiêu Nghĩa Duyên tìm được hai mụt măng, đang rất cao hứng.
“Ngươi muốn thứ này làm gì?” Viên Nhị cau mày hỏi.
“Ngươi không biết chứ gì? loại kiến này gọi là kiến vàng, trứng của nó to như đầu đũa, rất ngon” Lâm Tiểu Trúc nói” không biết chế biến xong, các ngươi có dám ăn hay không”
“Thật sự?” Viên Nhị cũng là người thích ăn uống, nghe vậy hai mắt sáng lên” ta cái gì cũng dám ăn” nói xong đi đến cạnh cái cây”
“Ngươi đợi chút, ta tìm một thứ” Lâm Tiểu Trúc ngăn hắn lại, sau đó xoau người lục lọi trong ngoại bào, chốc lát sau đã đưa cho hắn một cái áo cũ” ngươi cấm lấy, dùng nó quấn quanh tổ kiến, phải thật nhanh, sau đó cắt đứt chỗ tiếp nối nha”
Lâm Tiểu Trúc làm việc luôn cẩn thận, Viên Nhị gần như luôn nghe lời nàng, chiếu theo nàng phân phó, cẩn thận trèo lên cây, dùng áo bao tổ kiến lại, nhanh chóng cắt đứt phần tiếp nối với nhánh cây, tổ kiến nhanh chóng rớt xuống.
Động tĩnh bên này không chỉ thu hút sự chú ý của Tiêu Tiêu mà còn kinh động tới ba người Viên Thiên Dã đang đứng nói chuyện bên rừng trúc. Bọn họ đi tới, nhìn bao quần áo hỏi” đây là cái gì?”
“A, thứ tốt.” Lâm Tiểu Trúc chỉ cười, không có ý giải thích, lại bảo Viên Nhị dùng nhánh cây móc bịch quần áo” đi đến bên suối đi”
Loading...
Lâm Tiểu Trúc không giải thích, Viên Nhị đương nhiên không dám lắm lời, mang bọc quần áo đến con suối bên cạnh.
Sở dĩ bọn họ dừng lại ở đây vì nơi này có con suối nhỏ, nước suối chảy từ trên núi xuống, ở chỗ trũng tạo thành một hồ nước nhỏ. Lâm Tiểu Trúc tìm một chỗ thích hợp rồi nói” ném cái đó vào hồ nước, rồi dùng nhánh cây kéo quần áo ra”
Viên Nhị theo lời mà làm.
“A, con kiến, thật nhiều con kiến!” Tiêu Tiêu tò mò đi theo, thấy vậy la lớn.
Hàng ngàn con kiến đang quay cuồng, giãy dụa trên mặt nước rồi bị cuốn trôi. Qua một nén nhang, không nhìn thấy xác kiến trên mặt nước nữa, Lâm Tiểu Trúc mới đi về phía hồ nước, do dự một lát, quay đầu liếc Viên Thiên Dã một cái rồi nhẹ giọng nói với Viên Nhị” Viên Nhị đại ca, phiền ngươi vớt cái túi lia lên”
Nàng làm việc không muốn phiền toái tới người khác, nếu không phải do có mặt huynh muội Tiêu gia, sợ làm mất thể diện của Viên Thiên Dã, nàng đã cởi giày lội xuống nước mà vớt cái túi kia.
Viên Nhị hiểu cố kỵ của nàng, hơn nữa từ lúc Viên Thiên Dã yêu cầu bọn họ gọi Lâm Tiểu Trúc là Lâm cô nương, hắn đã xem nàng là chủ mẫu tương lai, đương nhiên sẽ không để Lâm Tiểu Trúc lâm vào khó xử hay nguy hiểm. Lập tức làm theo lời Lâm Tiểu Trúc phân phó, nhưng hắn cũng không xuống nước mà dùng cành cây móc cái túi kia rồi kéo vào, đưa đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc.
“Dùng dao cắt ra đi” Lâm Tiểu Trúc lại nói.
Viên Nhị lấy đao, cắt cái túi ra, nhìn thấy bên trong, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc, sau đó tránh sang một bên để nàng nhìn cho rõ.
Lâm Tiểu Trúc tiến lên nhìn thấy bên trong đều là những quả trứng tròn trắng như bạch ngọc.
“Bên trong có cái gì?” Tiêu Tiêu cũng tiến lên, thò đầu xem thử, vừa nhìn thấy đã kinh hô” ah, thật đẹp mắt” rồi tò mò hỏi Lâm Tiểu Trúc” rốt cuộc đó là cái gì?”
“Trứng kiến” Lâm Tiểu Trúc vừa trả lời vừa xoay người bước đi. Nàng nhớ mình có một túi vải bố thô dùng để đựng đồ gia vị, lúc này có thể dùng làm cái sàng. Quay vào trong xe lấy ra, lại dùng ống trúc lấy trứng kiến đặt vào túi vải, sau đó để vào hồ nước mà rửa sạch nhớt, lát sau trong túi vải chỉ còn lại những cái trứng kiến no tròn sạch sẽ.
Trong lúc Lâm Tiểu Trúc quay về xe lấy túi vải, ba người Viên Thiên Dã cũng đã tiến lên nhìn mấy cái trứng kiến, lúc này nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc làm vậy, Viên Thiên Dã không khỏi nhăn mi hỏi” Tiểu Trúc, ngươi muốn dùng trứng kiến làm thức ăn hả? mấy thứ này có thể ăn sao? Có nhiều con kiến có độc nha”
Lâm Tiểu Trúc nhìn túi vải trong tay, có chút do dự.
Kiếp trước nàng du lịch đến Việt Nam, từng thấy có dân tộc thiểu số dùng trứng kiến để ăn, có thể nói là thiên hạ mỹ vị, vì vậy nàng vẫn nhớ mãi không quên, Vì thế hôm nay vừa thấy đã vui mừng, không ngại khó khăn mà lấy xuống, tính làm một món ngon. Nàng tin, dựa vào trí nhớ cảu nàng thì tổ kiến vừa rồi chính là kiến vàng, trứng kiến này cũng y chang trứng kiến nàng đã thấy ở kiếp trước.
Nhưng bốn vị đại gia ở đây, không phải thái tử, hoàng tử thì là vương gia, công chúa, nếu có người ăn vào bị làm sao, nàng sẽ không gánh nổi tội danh. Có nên làm tiếp món trứng kiến hay không?