Mục lục
Quý nữ yêu kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa Linh sau khi trở về phủ thì gặp Từ Trọng Xuân, Từ Trọng Xuân ngược lại sảng khoái đồng ý, nhưng mà ông cũng nói: "Chẳng qua ta không lấy tiền!"

Hòa Linh nghiêm túc nói: "Ngài có yêu cầu gì nói ngay, ta sẽ nói với Lục Hàn."

Từ Trọng Xuân suy nghĩ một chút, chần chờ một cái mở miệng: "Ta muốn y nghĩ biện pháp mang Sở Vân vào đại lao giết Triệu Uyển Oánh!"

Hòa Linh trong nháy mắt đã hiểu, không riêng gì nàng, Từ Trọng Xuân cũng hiểu, Sở Vân đối với Triệu Uyển Oánh là có chấp niệm, không giết Triệu Uyển Oánh, Sở Vân sẽ tâm thần không yên, có lẽ y sẽ trở thành một người không ổn định, cái nhân tố không ổn định này phải diệt trừ! Mỗi người đều có tâm ma, Sở Vân tâm ma là Triệu Uyển Oánh!

Từ Trọng Xuân giải thích: "Thật ra thì ta cẩn thận nghĩ qua, chuyện này cũng không phải là không thể được! Bọn họ chưa chắc sẽ nghĩ đến Sở Vân là Đổ Thừa Vân Phong, dù sao y đã hoàn toàn thay đổi rồi, nếu như nói y thay đổi dung nhan, nhưng y đầu lại lùn một chút, cho nên sẽ không có người như vậy liên tưởng! Triệu Uyển Oánh đã từng phái người ám sát ngươi, ngươi muốn cho nàng chết, lại không quá bình thường, cho nên ta ngược lại thật ra cảm thấy làm như vậy có thể được! Có điều ở chỗ Lục Hàn, đại khái ngươi sẽ phải lưu lại ấn tượng có thù tất báo!"

Hòa Linh đẹp đẽ ngồi ở trên giường, dao động chân, trêu ghẹo nói: "Ông cho rằng ta không làm những thứ này, cũng sẽ không lưu lại ấn tượng có thù tất báo sao! Không quan trọng, chuyện này, cứ dựa theo biện pháp của ông nói chuyện. Thật ra thì ta cũng nghĩ tới chuyện này rồi, cảm giác là một cái đuôi, nếu như không xử lý, ăn ngủ không yên, như vậy cũng là tốt đấy!"

Hòa Linh là đồng ý cái chủ ý này, nhưng Sở Vân biết được tất cả lại có điểm không quá đồng ý, y bị gọi đi vào, nghe thế tất cả, nói: "Ta không thể bởi vì ta ân oán cá nhân cho ngươi tạo thành ảnh hưởng!" Nếu như nói trên đời này có một người y chết cũng không thể tổn thương, như vậy người này nhất định là tiểu thư bọn họ!

Hòa Linh đoán được Sở Vân sẽ nói như vậy, cũng không quá ngoài ý muốn, cười yếu ớt nói: "Ngươi yên tâm đi, ta tin tưởng, chút chuyện này Lục Hàn sẽ làm được! Dù là có kém chút, y cũng có thể giải quyết! Về phần bên chúng ta, ngươi tin tưởng tốt lắm, sẽ không có người hoài nghi ngươi là Đổ Thừa Vân Phong. Bọn họ dù là có thể dọ thám biết nội tình, cũng cảm thấy là ta muốn báo thù! Ngươi yên tâm, Triệu Uyển Oánh không chết, ngươi không an tâm, thật ra thì ta cũng không an lòng, ta cuối cùng cảm thấy, giữ lại người như vậy quá mức nguy hiểm! Ngươi phải biết, ngươi nguy hiểm, ta liền sẽ nguy hiểm! Ta cứu chính là một thủ lĩnh Thủy Phỉ, mặc kệ là ngươi hay là ta, nếu đối với chúng ta cũng không an toàn, như vậy thì để cho nàng chết tốt lắm!"

Sở Vân lần này cuối cùng không có khước từ, y gật đầu: "Dạ!" Dừng lại một chút, hòa hoãn một phen, nói nhỏ: "Đa tạ tiểu thư, đa tạ Từ tiên sinh! Cám ơn các người!"

Từ Trọng Xuân một thân áo lão ma ma, mắt trợn trắng, "Lắm lời, ta cũng vậy không phải chỉ nhận tiền! Chúng ta chung sống lâu như vậy, cũng ít nhiều đã có một chút tình cảm sao! Tính đến đáy, ngươi cũng là thằng quỷ không may, ta người này vẫn là rất ghét ác như cừu đấy!"

Hòa Linh nở nụ cười: "Đúng vậy! Từ tiên sinh tốt nhất!"

Từ Trọng Xuân lắc đầu mà thở dài : "Ngươi thật đúng là miệng ngọt, nếu như ngươi dùng cái này loại miệng ngọt đối phó nhà các ngươi những người khác, bọn họ kia về phần. . . . . ." Từ Trọng Xuân đột nhiên ngừng lại, ông phát hiện, mình nói sai. Có chút ngượng ngùng, "Không, ta không có ý đó ha, ngươi đừng để ở trong lòng, ta. . . . . ." Người giải thích tốt nhỉ!

Hòa Linh cười: "Không có chuyện gì, ta đều không có để ở trong lòng, bọn họ lại không đáng giá ta đối với bọn họ tốt như vậy! Ta cũng là chia người đó a! Thật ra thì ta theo ngài nói a, ta buổi tối thời điểm ngủ không được cũng đã nghĩ tới, nếu như bọn họ người nào ở trên cao trước mặt của ta bới móc, ta thật sự là muốn không khách khí! Không giết chết bọn họ, cũng thật xin lỗi nhiều năm để bọn họ tác quái như vậy!"

Từ Trọng Xuân chà sát tay: "Cái đó. . . . . . Đúng vậy, có thể động thủ chớ ầm ĩ. Không có tí sức lực nào đấy! Đúng không?"

Hòa Linh cười híp mắt: "Đúng vậy!"

Từ Trọng Xuân vò đầu: "Ta liền nhìn thấy ngươi cãi nhau, căn bản là không có nhìn thấy ngươi động thủ. Từ nay về sau, chuyện gây gổ ngươi giao cho ta, ta tới gây gổ, ta thích nhất gây gổ. Thật để người lại động thủ, chúng ta nhưng người có thân phận, đánh trận đầu cũng không thể dùng ngươi!"

Hòa Linh bật cười: "Vậy ta là trụ cột?"

Từ Trọng Xuân gật đầu: "Chính là đạo lý này!"

Bởi vì hai người nói giỡn, hoàng cảnh lập tức thoải mái hơn. Sở Vân đều lộ một chút mặt cười. Thật ra thì Hòa Linh vốn không để ý, nhưng trên thực tế, trừ cùng Sở Hòa Linh với Từ Trọng Xuân ở chung một chỗ, lúc trước tới nay luôn là người không cười, chỉ có cùng hai người kia ở chung một chỗ y mới sẽ thỉnh thoảng triển lộ nhẹ nhõm. Hòa Linh bởi vì được tin tức từ Từ Trọng Xuân, cẩn thận suy nghĩ một chút, tính toán một cái nên nói thế nào, chính là cho Lục Hàn viết một phong thơ. Từ Trọng Xuân nhìn nàng viết, hỏi "Như ngươi vậy sẽ không sợ có một nhược điểm trong tay y?"

Hòa Linh không ngẩng đầu tiếp tục động tác: "Ta sẽ không cho y cơ hội này, tờ giấy này ta dùng dược thủy ngâm qua, nó chỉ giữ không mấy canh giờ!"

Từ Trọng Xuân vội vàng đưa tới, tò mò hỏi lung tung này kia, Hòa Linh cười híp mắt giải thích rõ, ai có thể nghĩ tới, đây là kiếp trước Từ Trọng Xuân dạy nàng, mà một đời, ngược lại thành Từ Trọng Xuân từ nàng nơi này thấy, cho nên tất cả tất cả, thật là không có pháp nói! Hòa Linh trực tiếp như vậy, Lục Hàn thật đúng là rất giật mình, tựa như cùng y đang nói lần kia, thật ra thì y biết Sở Hòa Linh là tính cách gì, nàng sẽ chủ động đem một cái khả năng trở thành chứng cớ đưa đến trên tay người ta, cái này không quá thực tế! Quả nhiên, cũng không lâu lắm chữ liền hoàn toàn biến mất! Cao Chí Tân cũng không biết Lục Hàn cùng Sở Hòa Linh nói gì, có điều đơn thuần cho là hai người này ở Hồng Nhạn truyền thư, là truyện cười, Lục Hàn liền đem tờ giấy giơ lên, triển hiện cho y nhìn!

Cao Chí Tân: ". . . . . ." Chữ đâu? Lúc đầu cầm tới, có thể thấy phía trên là có chữ! Y lần nữa cảm giác cuộc sống của mình bị đả kích.

"Cùng Sở Hòa Linh tiếp xúc, vì không biết cái gì??, ta cuối cùng có một loại cảm giác mình gặp quỷ. Nàng không thể bình thường một chút sao?" Cao Chí Tân thở dài nói!

Lục Hàn bĩu môi, nếu như Sở Hòa Linh bình thường, thì nói làm gì! Hơn nữa, y mỉm cười, nhìn mức độ quen thuộc của Sở Hòa Linh và Từ Trọng Xuân, nàng không bình thường, chính là rất bình thường. Từ Trọng Xuân ở trên giang hồ được gọi là Quỷ Thủ! Người cùng Từ Trọng Xuân giao hảo, không bình thường chính là quá bình thường!

"Được rồi. Ngươi xem một chút cái này, ngươi có thể nghiên cứu ra được không, đây là làm sao làm được! Nếu như chúng ta có thể nắm giữ, rất nhiều chuyện nhận việc gấp rưỡi rồi!" Lục Hàn thật ra thì nghĩ tới là điểm này.

Cao Chí Tân vẻ mặt đau khổ nhận lấy giấy trắng, lặp lại nhìn một hồi, sắc mặt càng thêm khổ ép: "Vật này, ta tìm người nghiên cứu cũng nghiên cứu không ra được, huynh trực tiếp hỏi Tiểu Linh Đang không phải sao!"

Lục Hàn: "Ha ha! Ngươi cảm thấy. . . . . . Có thể chứ?"

Cao Chí Tân nhất thời rõ ràng: "A a, huynh ở trong lòng người ta không có quan trọng như vậy, cho nên người ta chắc là sẽ không giúp cho huynh!"

Chuyện là như vậy, nhưng nói ra cũng không có dễ nghe như vậy. Lục Hàn khẽ nheo mắt lại, Cao Chí Tân nhìn người sẽ phải thẹn quá thành giận, "Ngao" một tiếng đem giấy ném lao ra ngoài! Chờ Cao Chí Tân đi, Lục Hàn nhìn tờ giấy trắng trên đất, suy nghĩ, cũng không nghĩ, bọn họ yêu cầu, lại là giết Triệu Uyển Oánh! Tiểu Linh Đang bắt chuyện ân oán giữa nàng cùng Triệu Uyển Oánh, nhưng Lục Hàn lại càng cảm thấy, là bởi vì Sở Vân bên cạnh Sở Hòa Linh. Sở Vân rất giống Đổ Thừa Vân Phong, ngay cả y đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Sở Hòa Linh bên cạnh có Từ Trọng Xuân, đã có Từ Trọng Xuân, còn có cái gì cần lo lắng, y tất nhiên có thể trợ giúp Đổ Thừa Vân Phong thay hình đổi dạng, vấn đề bây giờ là, chuyện này y nghĩ nên làm hay không!

Có điều cũng chỉ có chút dao động, Lục Hàn rất nhanh định hạ tâm lai, chuyện Mai Cửu, y nhất định phải giúp một tay. Cho nên chỉ suy xét một chút, y liền ra quyết định! Lục Hàn đồng ý với Sở Hòa Linh, mặc dù Mai Cửu chưa có trở về kinh, nhưng Lục Hàn lại nói trước phải vì bọn họ xử lý chuyện này, dù sao, hai việc không gộp lại, bọn họ càng thêm an toàn, nếu không, khó bảo toàn có người sẽ hướng cùng nhau liên tưởng. Nếu hai bên thương nghị thỏa đáng, Hòa Linh chính là chờ tin tức của Lục Hàn! Hòa Linh liên tục dặn dò Sở Vân, ngàn vạn lần không được quá hấp tấp, dù sao chuyện này không riêng gì liên lụy đến bọn họ, còn dính dấp đến Lục Hàn.

Sở Vân biết được, y gật đầu: "Ta hiểu!"

Hòa Linh tiếp tục nói: "Nếu như hiện trường thật không nghĩ đơn giản như vậy, vậy cũng không nên động thủ. Tránh cho mình cùng Lục Hàn rước lấy phiền toái! Nếu như Triệu Uyển Oánh nhận ra ngươi, cho dù là xảy ra chuyện cũng phải giết nàng. Nàng chết rồi, chúng ta có Lục Hàn giúp đỡ còn có thể giải thích, nhưng nàng còn sống, sẽ chỉ chứng ngươi, sẽ đưa tới đại họa!"

Sở Vân gật đầu, bày tỏ mình hiểu!

Lục Hàn quả thật không phải người bình thường, rất nhanh đã tìm được một cái cơ hội như vậy, hơn nữa cùng Hòa Linh quyết định ngày. Sở Vân lặng lẽ ra cửa, Lục Hàn đã đợi ở bên ngoài Sở gia, cũng không cùng Sở Vân nói thêm cái gì, có điều do Bất Nhị bên cạnh đưa cho y một bộ quan phục, "Thay!"

Sở Vân động tác hết sức nhanh chóng, sau khi đổi xong, Lục Hàn giao phó: "Động tác của ngươi phải nhanh! Ta không biết công phu của ngươi như thế nào, nhưng thời gian cho ngươi chừng nửa nén hương. Mặc kệ có thể làm được hay không, hoặc là nói làm được trình độ gì, nếu như bị người phát hiện, cũng đẩy tới trên người ta!"

Sở Vân khuôn mặt có chút động một chút, nói: "Dạ!"

Y thật ra thì trong xương là muốn nói người nào làm người đó chịu, nhưng thực tế thì, y phải nghe theo lời Lục Hàn, nếu không, sợ là sẽ phải dính líu tiểu thư nhà bọn họ, dính líu đến tiểu thư là thế nào đều không thể! Sở Vân đi theo Lục Hàn đến Thiên Lao, trừ Lục Hàn, bên cạnh y còn có Bất Nhị. Triệu Uyển Oánh thật ra là trọng phạm không coi vào đâu, nếu như không phải lần này dính dấp đến Đổ Thừa Vân Phong, Triệu Uyển Oánh có thể sẽ không bị xử cái gì! Dù sao, có Tạ Thừa tướng tầng quan hệ kia ở đây! Mà Đổ Thừa Vân Phong lại bất đồng! Hoàng đế luôn hi vọng trảm thảo trừ căn, bên này đã thành công tất nhiên! Triệu Uyển Oánh chính là cái kíp nổ. Sở Vân vẫn luôn yên lặng ở sau lung Lục Hàn, dọc theo đường đi, ngược lại cũng không có gặp phải trở ngại gì, đây là Sở Vân lần đầu tiên tới Thiên Lao, vậy mà, cả người y mắt nhìn thẳng, cũng không quan tâm nơi này ai đóng ở đây, đều có người nào, có điều lẳng lặng đi theo sau lung Lục Hàn! Cũng không biết rẽ vào bao nhiêu đường khom, Lục Hàn rốt cuộc dừng bước, Thiên Lao ánh đèn u ám, Sở Vân theo Lục Hàn tầm mắt nhìn sang, nữ nhân ngồi ở trong thiên lao, không phải Triệu Uyển Oánh thì là ai, Triệu Uyển Oánh sắc mặt cũng không khó nhìn, hình như đối với tình cảnh của mình cũng không lo lắng! Mặc dù không biết trong đó có nội tình gì, Lục Hàn nháy mắt với Bất Nhị, Bất Nhị liền trực tiếp đi qua mở của Thiên Lao ra, Sở Vân thấy rõ, trong tay Bất Nhị, cũng không phải cái chìa khóa gì, có điều một thanh sắt tinh tế!

Bất Nhị mở ra cửa tù, Triệu Uyển Oánh ngẩng đầu, ngược lại cũng không có thét chói tai! Có điều nghi ngờ hỏi: "Hôm nay thế nào đổi người rồi!"

Nghe âm thanh quen thuộc, lại nhìn gương mặt này, y chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí xông lên đầu, trong nháy mắt đó, Sở Vân thậm chí không biết mình là thế nào xông vào trong phòng giam, động tác của y cực nhanh đi tới trước mặt Triệu Uyển Oánh, còn không đợi có nhiều phản ứng, chính là bụm miệng nàng lại, Bất Nhị cũng không đến gần!

Sở Vân dính vào bên tai Triệu Uyển Oánh nói nhỏ: "Ta tới tìm ngươi báo thù, A Oánh."

Triệu Uyển Oánh lập tức trợn to hai mắt, nàng nghĩ muốn phản kháng, nhưng vừa dứt lời, một cây chủy thủ cứ như vậy đâm vào lồng ngực của nàng, trong mắt nàng thần thái lập tức tiêu diệt mấy phần, rất nhanh, Sở Vân lại bổ một đao. Sở Vân đột nhiên liền nghĩ đến những người trong Thủy trại đó, những người đó đều chết hết, một người cũng không còn. . . . . . Mà A Oánh, không có A Oánh cũng sẽ không có chuyện này, y đâm một đao lại một đao, hẳn là không biết như thế nào mới xem như chân chính báo thù.

"Nên đi rồi!" Bất Nhị nhỏ giọng nói.

Sở Vân mờ mịt buông tay ra, Triệu Uyển Oánh cứ như vậy mềm nhũn ngã xuống, chính là phản ứng đều là không có! Có điều nàng ngã xuống một nháy kia, máu lập tức dính đến trên mặt đất. Sở Vân một khắc đều không ngừng lưu, lập tức vọt ra khỏi cửa tù, Bất Nhị cũng không nhìn y, cùm cụp một tiếng đem cửa tù khóa kỹ, sau mấy người còn lại là nhanh chóng rời đi Thiên Lao, đợi sau khi đi ra Sở Vân lại phát hiện, mình cả người đều là mồ hôi, mà bởi vì khẩn trương, cũng không có quan sát qua Lục Hàn, thì ra là Lục Hàn không mặc bộ quần áo cũ trước đó, chính là sắc mặt cũng có chút đen, cả người trang phục cùng phong cách hết sức bất đồng, nếu như vừa liếc mắt nhìn, căn bản cũng sẽ không cho người nọ là Lục Hàn, chỉ biết cảm thấy là một người khác.

"Được rồi, quan phủ khinh xuất thiêu hủy, người nhanh lên một chút trở về phủ." Lục Hàn giao phó, nhìn y đem tất cả xử lý thỏa đáng, chính là cũng nhanh chóng rời đi.

Sở Vân phi nhanh trở lại Sở gia, thật ra thì lúc y làm tất cả, đầu óc lại là trống rỗng, y chỉ không ngừng nghe lời nói của Lục Hàn, từng bước một đi theo hành động của y, vạn không làm hơn, cũng chỉ có vào Sở gia viện, y mới cảm thấy, mình sống lại. Mà không phải mới vừa cảm giác tĩnh mịch như vậy!

Đi tới cửa phòng của Hòa Linh, nàng hôm nay còn không ngủ, Sở Vân tới đây bẩm báo, Hòa Linh để quyển sách trên tay xuống, hỏi "Xử lý tất cả thỏa đáng?"

Sở Vân gật đầu, "Dọc theo đường đi thông suốt, Lục Hàn một mực đưa ra lệnh bài, nhưng lại không nói gì, y cải trang, không nhìn ra là y, tối rất nhiều, giống như là một người khác! Nhưng y giả trang thành người triều đình, ta cũng không biết, ta đối với người triều đình không quá biết!"

Hòa Linh cười: "Ta ngược lại thật ra cũng cảm thấy, y sẽ không để cho mình lâm vào hoài nghi."

Sở Vân không hiểu!

Hòa Linh tiếp tục nói: "Y trang phục thành một người khác, dù là hoài nghi, cũng hoài nghi không tới trên người y. Thật ra thì y đi theo, nhiều hơn là một khi gặp chuyện không may, y có thể dùng để lật tẩy. Nếu như ngươi hiện trường bị người kiểm tra, hoặc là không có giết được Triệu Uyển Oánh bị lộ chân tướng, y có thể bạo lộ thân phận của mình! Y là túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia, Triệu Uyển Oánh lần đó gặp tập kích cùng y cũng có quan hệ, y nói mình tính khó dằn, Hoàng đế là biết tha thứ y. Dĩ nhiên, không có bị phát hiện! Hiện tại y cả người đều cùng chuyện này không có quan hệ!"

Sở Vân sáng tỏ, "Vậy ta. . . . . ."

Hòa Linh mỉm cười: "Ngươi cái gì? Ngươi cùng chuyện này không có quan hệ! Ngươi một mực cũng canh giữ ở cửa phòng của ta, ngươi là hộ vệ Sở Vân của ta, cùng Thiên lao, cùng Triệu Uyển Oánh, cùng Đổ Thừa Vân Phong, cũng không có quan hệ! Chúng ta chính mình trôi qua ngày tốt là được, những người đó, quá nguy hiểm, cùng chúng ta không có quan hệ cũng đừng nhắc đến!"

"Dạ!" Sở Vân cũng không biết mình bây giờ là tâm tình gì, y hiện tại làm bất cứ chuyện gì đều là bị động! Hòa Linh cũng nhìn ra y không thỏa đáng, vì vậy khoát tay: "Sớm đi về nghỉ ngơi đi! Cũng không phải là chuyện lớn gì."

Được phép Hòa Linh dáng vẻ nhẹ nhàng như vậy cùng mấy câu lời nói rốt cuộc làm yên lòng Sở Vân, y cuối cùng là hòa hoãn mấy phần, y phịch một tiếng quỳ xuống, Hòa Linh cau mày, mím môi một cái, không lên tiếng!

Sở Vân nghiêm túc nói: "Đa tạ tiểu thư!"

Hòa Linh mỉm cười, "Ngươi nên cám ơn không chỉ là ta. Là Từ Trọng Xuân cũng là Lục Hàn. Ta có điều ở trung gian ngồi một kiều lương mà thôi!"

Sở Vân khó khăn có thể nở nụ cười, "Mặc kệ là cái gì, không có tiểu thư, cũng chưa chắc làm được, ta vốn nên cảm tạ tiểu thư, nếu như không phải tiểu thư lượm ta...ta chỉ sợ là sớm đã chết ở bên đường, nếu như không phải ngài tốn tiền tìm Từ tiên sinh cứu ta, cũng sẽ không có hôm nay. Hôm nay mọi người lại giúp ta báo thù, dù có thế nào, ta Sở Vân cũng nên cảm tạ mọi người! Đại ân đại đức của mọi người, suốt đời khó quên!"

Hòa Linh khoát tay, không có vấn đề nói: "Ngươi nha, đi hảo hảo cám ơn Từ tiên sinh tốt hơn bất cứ điều gì khác. Buổi tối khuya rồi, ngươi thật không ngủ muốn vẫn cằn nhằn sao?"

Sở Vân thật xin lỗi, "Sẽ đi ngay bây giờ. . . . . ."

Chờ Sở Vân rời đi, Hòa Linh thở dài một tiếng. Chính là Xảo Âm bên cạnh cũng thấy rõ, "Hình như Sở Vân trạng thái so với trước kia nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, cũng tốt nhiều!"

Mặc dù Sở Vân vẫn luôn rất đạm mạc, không nói câu nào, nhưng quanh người y lạnh lùng khí, vẻ này không tốt thân cận ngược lại có thể làm cho người ta thấy rất rõ ràng. Ngay cả hiện tại Sở Vân cũng là rất lạnh lùng, không có cười, nhưng lại bất đồng. Y hình như tháo xuống một bao quần áo.

"Được rồi, thu thập một chút ta chuẩn bị ngủ, cũng không phải là lừa dối Sở Vân!"

Xảo Âm ai một tiếng đồng ý!

"Mấy ngày nay Tứ Tiểu Thư cũng làm cái gì đấy?" Hòa Linh đột nhiên liền hỏi.

Loại này thám thính hư hư thật thật chuyện, Xảo Nguyệt hiểu nhất, nàng vội vã nói: "Tứ Tiểu Thư mấy ngày nay vả lại hả hê! Lão phu nhân đang xem xét nàng, nói là sang năm qua hết năm sẽ để cho nàng gả đi, Tạ gia hình như cũng là ý tứ như vậy. Có điều Tứ Tiểu Thư hình như là để mắt tới biểu tiểu thư rồi, cả ngày tìm nàng phiền toái!"

Hòa Linh suy nghĩ một chút, hỏi lần nữa: "Này biểu tiểu thư!"

Đây là cảm giác muốn nghe trường thiên, Xảo Nguyệt lập tức lên tinh thần. Vốn là thời điểm tiểu thư không thích nàng nhiều chuyện như vậy, cũng không nguyện ý nàng đi ra tìm hiểu chuyện của người khác, nhưng bây giờ ngược lại càng bất đồng, nhìn tiểu thư cũng muốn nghe những thứ này bát quái! Xảo Nguyệt bẩm: "Phải nói biểu tiểu thư cũng không phải là hiền lành, mỗi lần Tứ Tiểu Thư khiêu khích, cũng không chiếm được cái gì tốt! Hơn nữa, lão tướng quân và lão phu nhân cũng giúp đỡ biểu tiểu thư. Lão phu nhân trước thân thể không tốt đặc biệt ghét bỏ biểu tiểu thư, nhưng cũng do biểu tiểu thư vẫn chăm sóc lão phu nhân, lão phu nhân hẳn là yêu mến nàng! Đối với nàng cực tốt!"

Lão phu nhân người này là thù dai nhất, nơi nào sẽ thật đối với biểu tỷ được, tám phần là bị lão gia tử bày mưu đặt kế đi! Hơn nữa, nếu như lão phu nhân thật biết được Hòa Chân đứa bé là Lý Mộng ra tay, nghĩ đến cũng đúng sẽ bận tâm mấy phần!

"Tứ Tiểu Thư đặc biệt tức giận chứ?"

Xảo Nguyệt gật đầu: "Có điều Tứ Tiểu Thư cũng là không dám chọc lão phu nhân, trước lão phu nhân thân thể không tốt, nàng cũng có một phần phận trách nhiệm, làm sao lại hảo thuyết người khác. Có điều Tứ Tiểu Thư âm thầm nhìn lão phu nhân, thật đúng là tôi độc. Tứ Tiểu Thư bây giờ nhìn người trong phủ, đều là âm sâm sâm, cũng không biết là trúng cái tà gì! Có điều mọi người cũng đều không trêu chọc Tứ Tiểu Thư, dù sao Tứ Tiểu Thư sẽ phải gả vào phủ Thừa Tướng rồi, cùng chúng ta không giống."

Hòa Linh nghe trong lời nói cũng không có gì thú vị, gật đầu: "Ta biết rồi. Bọn họ chuyện này, ngươi đều nhìn chằm chằm. A đúng, Tứ Tiểu Thư bổ dưỡng như thế nào? Y trước đó vài ngày thân thể còn yếu."

Xảo Nguyệt mếu máo: "Tứ Tiểu Thư cái dạng kia, chậc chậc, cả ngày đã cảm thấy người khác đều muốn hại nàng, trước còn nói không ăn cơm trong phủ làm, nhất định dùng phòng bếp của mình, nô tỳ thấy, lão tướng quân tám phần cũng là nhìn nàng phải lập gia đình rồi, cũng không phải quá gò bó, đồng ý!"

Hòa Linh nhíu mày, không nói cái gì!

"Có điều Tứ Tiểu Thư tốt cũng không có mấy ngày rồi, lão tướng quân nói, từ tháng sau sơ nhất bắt đầu, Tứ Tiểu Thư muốn học quy củ, học được quy củ thành thân không biết. Thì ra là cái đó ma ma không quan trọng, lại thêm một người! Bây giờ là hai ma ma! Hơn nữa, nha hoàn của Tứ Tiểu Thư trước cũng bị lão tướng quân đổi rồi, hiện tại Tứ Tiểu Thư bên cạnh thật đúng là không có gì thân tín!" Xảo Nguyệt nói lảm nhảm!

Hòa Linh nghe, như có như không cười.

Chờ vùi sâu vào trong nước, Hòa Linh đột nhiên nói: "Ta nghe nói Tứ Tiểu Thư trong phòng nuôi Thanh Đằng không tốt chút nào."

Xảo Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy, trước đó vài ngày Tứ Tiểu Thư bị nhốt, nha hoàn cũng đều bị bán đi, đánh chết. Nào còn người cai quản! Cái này không liền khô sao!"

Hòa Linh chậm rãi nói: "Thanh Đằng như vậy khô héo, thật là không cát tường!"

Xảo Nguyệt đã hiểu, "Nô tỳ hiểu rồi!"

Ngày thứ hai, nghe nói Hòa Chân nói phải đổi Thanh Đằng trong phòng mình, nàng cô nương đợi gả loại này, tự nhiên nên sinh cơ bừng bừng, như vậy nửa chết nửa sống cần trông chừng, nàng giờ không nghĩ muốn! Nếu như vì vậy, Hòa Chân có thể là không dám gây sự như vậy, nhưng bây giờ nàng ta cùng phủ Thừa Tướng đã đính hôn, càng cảm giác mình không giống với người khác, dù là gả cho một ông già thì như thế nào chứ, thân phận của nàng luôn là bất đồng. Hòa Chân như vậy, đại phu nhân cũng vì dàn xếp ổn thỏa, vì vậy chính là đồng ý. Chạng vạng tối, chính là nghe nói Thanh Đằng trong phòng Hòa Chân đã đổi! Hai nha hoàn trong phòng Hòa Linh không dám nghĩ này Thanh Đằng rốt cuộc có vấn đề gì, có điều bọn y cũng không cần nhiều như vậy chõ mõm vào. Lúc Tứ Tiểu Thư hại tiểu thư nhà bọn họ thật đúng là không có chút nào nương tay! Hiện giờ trở về phủ còn không có tìm nàng tính sổ, đã là tiểu thư bọn họ rộng lượng!

Hòa Linh không thèm để ý, nhưng người khác ngược lại chưa chắc như thế. Ban đêm, chỉ thấy Trí Ninh thở phì phò vào cửa, sắc mặt thối thành màu gan heo, quai hàm cũng trống tròn trịa, Hòa Linh ngẩng đầu nhìn lên, thiếu điều cho là mình nhìn thấy là một con ếch hình người!

"Cái tên này lại làm sao vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK