Mục lục
Quý nữ yêu kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lúc Hòa Linh muốn biết, kiếp trước tại sao nàng lại chưa từng gặp qua người tên Lục Hàn này. Cùng ở một kinh thành, hai người dù một lần cũng chưa bao giờ từng gặp nhau, còn lần này, Lục Hàn và nàng giống như là có bỏ cũng không xong, duyên phận là có thể không ngừng gặp nhau ở bất cứ đâu!

Hòa Linh cười như không cười quan sát chỗ ngồi ở một góc. Lục Hàn, nhẹ cười nói: "Quả nhiên không ngờ, thế nhưng có thể gặp Lục công tử ở nơi này."

Tính ra, bọn họ cũng là một đôi nam nữ được đồn đại rất nhiều trong kinh thành, bây giờ gặp phải, bọn họ nói là tình cờ, đienanlequydon.com người khác chưa hẳn nghĩ như vậy. Tất cả mọi người len lén nhìn bên này, hình như muốn khám phá một điều gì đó!

"Ngược lại có thật là trùng hợp đâu hay không, không phải nghe nói ta ở nơi này, nên Sở tiểu thư cố ý tới đấy chứ?" Lục Hàn thoáng nhíu mày, ngay cả phong cách lành lùng, nhưng trên mặt nụ cười lại nhu hòa.

Hòa Linh nhàn nhạt cười, nhếch mép: "Lục công tử quả nhiên là có năng lực biết trước! Người liền nhìn thấy được lòng của ta! Người có biết, ta hết sức ái mộ người! Thật là Một Ngày không gặp như cách Ba Năm."

Lục Hàn thoáng nhíu mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hòa Linh, ngay sau đó nói: "Sở tiểu thư thật đúng là thẳng thắn! Nàng chẳng lẽ mỗi ngày nghĩ tới ta đều ngủ không được đấy chứ?"

Hòa Linh trợn to hai mắt gật đầu, "Đúng vậy! Ta mong, có chút đáng ghét tại sao còn chưa chết!" Nói xong, Hòa Linh nói: "Chưởng quỹ, ta thậṭ không biết, nơi này của các ngươi còn có tiểu ca tuấn lãng cao cường như vậy!" Ngón tay ngọc thon dài trực tiếp chỉ hướng Lục Hàn.

Lục Hàn bị người chế giễu, cũng không bốc hỏa, chỉ mỉm cười: "Sở tiểu thư đối với người khác vẫn chân thành như vậy!"

"Lục công tử vẫn là một người tự ái như vậy!" Hòa Linh nhìn xung quanh.

Chưởng quỹ gương mặt lúng túng, không biết phải nói như thế nào mới tốt nữa.

"Éc......" Lan Đại Phú tuyệt đối không ngờ rằng, ở chỗ kinh thành này lại gặp được Quý công tử Lục Hàn, phải biết rằng, Lục Hàn và người của phủ tướng quân là khác nhau, người ta là ngoại tôn tử của hoàng thượng, mẫu thân người ta là trưởng công chúa, không giống như người bình thường. Nhưng những gì Hòa Linh nói...... Lan Đại Phú cảm thấy, đây rõ ràng có liên quan, nếu như không có quan hệ, có thể quen thuộc đến vậy không? Có thể không cố kỵ phá lẫn nhau chút nào không? Cái này nhất định là quan hệ thâm hậu mới như vậy. Lan Đại Phú thật ra rất muốn.com quen biết với Lục Hàn này, nhưng Hòa Linh không giới thiệu, ông cũng không tiện tự mình xông lên, mặc dù da mặt dày, nhưng đắc tội Hòa Linh cũng là không ổn, cái nha đầu kia nhìn vậy chứ không phải dễ đối phó.

"Cữu cữu, ngươi xem món đó. Đẹp mắt không?" Hòa Linh chỉ vào một món đồ màu đỏ của thợ may nói.

"Đẹp mắt đẹp mắt, chất nữ của ta mặc gì cũng đều đẹp mắt. Hôm qua bị kinh sợ, hôm nay nên mua thêm một chút để an ủi." Lan Đại Phú thật là "Người thành thật".

Hòa Linh nháy mắt, Xảo Âm tiến lên, đem tờ giấy đưa cho chưởng quỹ, "Đây là kích thước mà tiểu thư nhà ta muốn. Tiểu thư đã chọn, làm theo cái này, nhanh sửa lại rồi đưa đến phủ Sở tướng quân."

Chưởng quỹ mỉm cười: "Vâng!"

Hòa Linh chỉ: "Cái này cái này, còn có cái này, a đúng, cái này cũng thế, đều không cần! Những thứ khác, tất cả đều đổi cho ta thành màu đỏ, bóp hơi nhỏ lại một chút."

Lan Đại Phú cảm thấy, chất nữ nhà y quả nhiên biết tiêu tiền.

"Chất nữ còn thích cái gì? Cữu Cữu mua cho con!" Tâm tính thiện lương!

Lục Hàn nhìn Sở Hòa Linh và Cữu Cữu nàng, mỉm cười suy nghĩ. Mà Hòa Linh lúc nói chuyện thật ra thì không hoàn toàn đang suy nghĩ, Lục Hàn tại sao phải ngồi ở bên cạnh, đây là nơi mà Lương Tú Nghiêng lien lạc, Lục Hàn xuất hiện tại nơi này, qủa không bình thường. Nàng cho tới bây giờ đều không cảm thấy tất cả mọi chuyện là ngẫu nhiên, tất cả điều ngẫu nhiên, sẽ có một cái tất nhiên. Hơn nữa, Hòa Linh khẽ nhếch môi, nàng biết, Mai Cửu đã từng đến tiệm may Thụy Tường này. Nàng ngửi được mùi thuốc, lần trước thời điểm gặp Mai Cửu nàng đã ngửi thấy mùi thuốc này, hôm nay ở đây, lại ngửi thấy mùi hương này xuất hiện lần nữa.

Hòa Linh đột nhiên cảm thấy rất thú vị, hão hữu chí giao của Tạ Du Vân lén lút ở tiệm may Thụy Tường này gặp phải Lục Hàn, tay nàng lướt qua áo, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Hàn: "Lục công tử, người chẳng lẽ cũng đến nơi này tìm thợ may ddle^quy"don^.com sao? Ta cứ nghĩ, Lục công tử thân phận như vậy, đương nhiên có thợ may đệ nhất thiên hạ vì người chuẩn bị áo. Chứ không phải giống như cô nương tiểu gia bình thường như chúng ta."

Lục Hàn: "Không có đạo lý nữ tử có thể tới, nam tử thì không thể, dĩ nhiên, ta không giống Sở tiểu thư hào phóng như vậy, không trách chưởng quỹ vì sao không nhiệt tình với khách nam, hóa ra là có nguyên do. Ta thật đúng là không hào phóng bằng Sở tiểu thư. Nghĩ đến thật xấu hổ."

Hòa Linh rảnh rang nói: "Xấu hổ hay không người cũng đã tới. Hơn nữa, cách đối xử với ngài và ta cũng không giống nhau, ngài có ông chủ lớn, thiên hạ thủ phủ hầu hạ. Chúng ta con nhà giàu mới nổi tiêu tiền, cũng chỉ có thể tự chọn thôi."

Một hồi tiếng cười vang lên, Mai Cửu vén rèm ra ngoài, y không ngừng ho khan, ho khan đủ rồi, cười yếu ớt: "Sở tiểu thư quả nhiên là thông minh hơn người."

Hòa Linh lạnh nhạt nói: "Huynh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lại nói, chúng ta cũng là đồng mệnh tương liên, huynh xem, thân thể ta cốt yếu, huynh cũng vậy! Mùi cổ ấm sắc thuốc, đúng là ngửi đã nghe ra rồi."

Mai Cửu làm bộ ngửi quanh thân mình một chút, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta ngược lại một chút cũng không ngửi thấy trên người mình mùi này, xem ra, ta còn không bằng Sở tiểu thư. Sở tiểu thư thật là đặc biệt bất đồng. Ngoài xinh đẹp, lỗ mũi so với người bình thường cũng tốt hơn."

Hòa Linh chu mỏ: "Cái này thế nào không giống như là khích lệ."

Mai Cửu ho khan che miệng, nói: "Có thể chứ, ta ngược lại cảm thấy, Sở tiểu thư rất giỏi!"

Hòa Linh cúi đầu cười.

Lục Hàn lẳng lặng nhìn Mai Cửu và Hòa Linh nói chuyện, y mỉm cười nói: "Cửu Công Tử và Sở tiểu thư thật hợp ý."

Mai Cửu nghiêm túc: "Dĩ nhiên là hợp ý. Theo cách nói của Sở tiểu thư, chúng ta đều là ấm sắc thuốc, nếu đều là ấm sắc thuốc, dĩ nhiên là hợp ý. Nói thế nào, chúng ta cũng nên bệnh nhân cùng bệnh nhân nói chuyện với nhau."

Lục Hàn hơi híp mắt lại, chỉ là động tác nhỏ của y, Hòa Linh liền hiểu rõ, hai người kia, cũng không phải cùng một nhóm, hoặc nói bọn họ bây giờ còn chưa có cấu kết với nhau, nếu như thật sự cấu kết với nhau, Lục Hàn sẽ không phòng bị Mai Cửu. Lục Hàn hơi híp mắt lại, rất rõ ràng là không tin tưởng Mai Cửu. Hòa Linh cũng coi như đánh thắng Lục Hàn rất nhiều lần. Nàng đương nhiên không dám nói diendanlqd.com mình hiểu rõ Lục Hàn, nhưng Lục Hàn người này thật ra thì trước sau như một hình tượng Quý công tử lạnh lùng, y càng rất khó có động tác dư thừa, vẻ mặt phập phồng cũng không quá rõ ràng. Nếu như nói có, nhất định là có thay đổi gì, mà bây giờ, Hòa Linh phát hiện y không chỉ một lần có phản ứng, có điều không xác định được thời điểm, y sẽ hơi híp mắt lại.

"Ta nghĩ, Cửu Công Tử và Lục công tử coi như là càng thêm hợp ý! Các người cũng lén lút gặp mặt." Hòa Linh cũng không kiêng dè, cứ như vậy cười yếu ớt và nói.

"Có hai điều sai trong lời nói. Thứ nhất, không có hợp ý; thứ hai, không có lén lút gặp mặt." Lục Hàn âm thanh nhàn nhạt.

Hòa Linh ồ một tiếng, nhíu mày nhìn Mai Cửu, Mai Cửu sờ đầu: "Sở tiểu thư quả thật sai rồi, ta mỗi tháng mùng sáu sẽ dò xét tất cả sản nghiệp ở kinh thành, mọi người ở đây tất cả đều biết. Lục công tử tội gì lại ở đây chờ ta. Hai chúng ta, ngay cả là bạn bè cũng không phải."

Hòa Linh suy nghĩ một chút, gần như chỉ ở nội tâm yên lặng cảm khái, mặc kệ là thật hay giả, Mai Cửu đi một vòng kiểm tra tất cả sản nghiệp, theo gia sản Mai gia tính toán, chỉ nhìn trong kinh thành cũng không phải số ít, y như vậy, khó trách vất vả tới chết. Cho nên mới nói, người chết vì tài chim chết vì ăn. Dĩ nhiên, bản thân Mai Cửu trúng độc thân thể không tốt, nhưng nếu như tỉ mỉ điều dưỡng, chưa chắc sẽ nhanh hao tổn thành bộ dạng kia đó chứ?

"Cửu Công Tử lời nói này thật không ý tứ, có thể trở thành bằng hữu của Lục công tử, là nguyện vọng của bao nhiêu người trong kinh thành này. Không giống như ta, không có ai quan tâm. Nhưng biết làm sao, ai bảo thân thể ta không tốt! Chỉ thấy Cửu Công Tử ta biết ngay rồi, ta còn không tính là thân thể kém, chân chính thân thể kém, là Cửu Công Tử. A đúng rồi, Cửu Công Tử cần ta giới thiệu cho huynh một đại phu không?" Hòa Linh nắm khăn nhỏ, đứng ở giữa hai nam tử.

Nhìn từ xa, bên cạnh tiểu cô nương đáng yêu, hai nam tử đều là Nhân Trung Long Phượng. Một người cao quý lạnh lùng, một người âm nhu tuấn mỹ. Ba người đứng chung một chỗ quả thật tạo nên một bức họa, làm cho người ta ánh mắt không thể rời.

"Vậy ta ngược lại hết sức vui vẻ." Mai Cửu mỉm cười.

Hòa Linh bừng tỉnh hiểu ra tình hình, "Huynh xem ta, ngược lại quên, chuyện chữa bệnh cho ta, đã tự sát, bởi vì y muốn giết ta! Ta đây trí nhớ cũng quá tệ."

Mọi người: "......"

Mai Cửu rũ mí mắt xuống, rất nhanh, ngẩng đầu cười: "Sở tiểu thư thật là khôi hài, cùng Lục công tử ngược lại hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Chỉ là Mai Cửu hôm nay còn có việc khác, cũng không ở lâu bồi hai vị rồi. Lục công tử nên tiễn Sở tiểu thư trở về phủ mới phải, thiên hạ không yên ổn đấy. Nghe nói hôm qua Sở tiểu thư cũng thiếu chút nữa gặp nạn."

Sở Hòa Linh vô tội nhíu mày: "Chẳng lẽ người ngu xuẩn muốn chết, chúng ta phải ngăn? Lại nói, trong kinh thỉnh thoảng có chút chuyện như vậy cũng tốt. Những tiên nhân kia là một loại nam tử, còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân! Ngươi xem, thật ra thì tính đi tính lại, là ta chiếm tiện nghi!"

Mai Cửu: "...... Sở tiểu thư thật giỏi tính toán!"

Hòa Linh kiều tiếu cười, "Cho nên nói, nếu như ta là những tiểu thư đại hộ nhân gia kia phải cầu nguyện ông Trời con nhà giàu trong kinh nhiều hơn chút, con nhà giàu có nhiều, ra cửa gặp xác suất cũng lớn. Lời như vậy, gặp cơ hội Lục công tử anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, cũng rất lớn. Thật là một việc vui."

Mai Cửu: "Sở tiểu thư quả nhiên là làm người ta lau mắt mà nhìn." Vỗ tay.

Lục Hàn cưng chìu vuốt đầu Hòa Linh, Hòa Linh ngây người, Lục Hàn mỉm cười, "Tiểu Linh Đang chính là thiên chân đáng yêu như vậy!"

Hòa Linh không phản ứng kịp, nhìn chằm chằm tay Lục Hàn, suy nghĩ mình tốt bao nhiêu, mới có thể khiến người này xoa đầu mình như vậy, quả nhiên là cực kỳ buồn cười. Đôi tay này, nên chặt mới phải! Sở Hòa Linh nét mặt khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra vẻ trong sáng, Mai Cửu thấy, nói: "Hai vị từ từ trò chuyện, ta cáo từ trước!"

Nói xong, rất nhanh đã rời đi. Mai Cửu vừa rời đi, Hòa Linh nhìn chòng chọc vào Lục Hàn, rét căm căm mà hỏi: "Lục công tử tâm tình rất tốt nhỉ!"

Giữa chốn đông người để cho nàng bị mất mặt, thật là không muốn sống! Quả nhiên, Lục Hàn chính là một tên đáng ghét như vậy!

"Đi thôi, ta đưa Sở tiểu thư trở về. Vị này...... Lan lão gia, ông không phiền để cho ta đi cùng chứ?"

Lan Đại Phú lúc này mới hòa hoãn lại, ông nhìn Hòa Linh, thấy nàng giống như bốc lửa, lúng túng cười: "A...... Thật ra thì cũng không cần đâu. Chất nữ của ta, ta cũng có thể đưa về. Đa tạ Lục công tử tốt bụng rồi."

Lục Hàn lắc đầu: "Không sao cả, ta đưa nàng về, là chuyện phải làm."

Hòa Linh buồn cười nhìn Lục Hàn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá y, trong giọng nói không nghe ra là đang phập phồng, nàng hỏi "Vậy không biết, sao lại là chuyện phải làm chứ? Ta thâṭ ra có chút không rõ."

Lục Hàn đến gần Hòa Linh, giọng nói đè rất thấp, cơ hồ người khác không nghe được, "Ý định của ta chờ nàng lớn lên, thì lấy nàng về nhà. Cho nên từ khi còn bé phải chăm sóc nhiều chút, cũng không có gì! Ưmh!"

Lục Hàn không ngờ, Sở Hòa Linh thế nhưng liền trực tiếp kéo thắt lưng của y, bởi vì đứng góc độ quan hệ, người khác không thể nhìn thấy, một cô nương nho nhỏ, nhiệt tình lại không nhỏ.

Lục Hàn rất nhanh lui về phía sau một bước, "Sở tiểu thư, đi thôi? Ta đưa nàng về, an toàn hơn chút, nếu như trên đường nàng lại nhìn người nào không thuận mắt lại náo loạn lên, cữu cữu nàng cũng không làm gì được!"

Hòa Linh nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lục Hàn, Lục Hàn người này chính là như vậy, mặc dù nói ra lời nói vô lý như vậy, nhưng lại không có chút nào làm cho người ta cảm thấy y không thỏa đáng, chỉ cảm thấy người này cao quý như vậy, nếu có người không ổn, đó cũng chính là nàng. Lục Hàn tựa như phàm nhân trích tiên, mà nàng lại là một đóa hoa phú quý của nhân gian. Hoa phú quý của nhân gian, không thể sánh bằng tiên. Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, rực rỡ cực kỳ. Nàng kiều tiếu giương cằm lên, tiểu nữ hài tức giận mười phần, nhưng lại nói giọng nũng nịu, "Cữu cữu ta sao lại không làm gì được! Những thứ đồ này, đều là cữu cữu cho ta an ủi! Mà ngài ở trước mặt ta giết người, không an ủi ta cái gì! Chậc! Ta cũng biết rõ, ngài là nhà thanh quý sao! Thanh là liêm thanh. Ta cũng có thể hiểu. Nhưng nếu thanh liêm trong nghèo khó, vậy không thể nói cữu cữu của ta không đúng rồi, tối thiểu cữu cữu đối với ta rất hào phóng!"

Lục Hàn bắt được trọng điểm trong câu nói: "Ý của nàng là, ta không có tặng lễ cho nàng!"

Hòa Linh giả cười: "Ngài xem, có phải hiểu lầm ta không? Ơ đâu vậy! Ta sao có thể là ý này đươc chứ! Dĩ nhiên, nếu ngài muốn hiểu theo phương diện này, ta thâṭ ra cũng không quản được."

Lục Hàn: "Ha ha!"

"Có điều nói, Lục công tử có chút kỳ quái! Tuổi đã lớn như vậy còn chưa kết hôn, cả ngày vô tình cùng ta gặp mặt, cũng không biết, đến tột cùng là người nào thầm mến người nào."

Hòa Linh có vẻ chán ghét Lục Hàn, "Chỉ là, mấy ngày nay không có nhìn thấy nàng trượt tay!" Lục Hàn nhếch miệng cười, nhưng nụ cười lại không đến đấy mắt, tầm mắt y quét qua chiếc lắc gắn chuông nhỏ trên chân Hòa Linh, nói: "Ta cũng chưa phải ông lão tám mươi, cũng không đến nỗi mỗi ngày đều tay trơn. Vả lại, hành động trượt tay này cũng không tốt, một khi trúng phải người! Nếu không trúng người, đồ đâu để ném người đây? Cho nên nhất định phải cân nhắc! Cũng như nàng nói, người đã lớn tuổi rồi, lớn tuổi như vậy, mặt cũng đã dày lên."

"Ồ!" Hòa Linh gật đầu.

"Thế nào?" Lục Hàn hỏi xong liền hối hận, quả nhiên, Hòa Linh cười híp mắt: "Ta biết rồi, biết ngài vừa già mặt vừa dày, ta biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK