“Tìm việc vui?...Chậc, nhưng mà con cũng to gan đấy, dám tìm việc vui với Kỳ gia.”
Chung Lê đánh giá con trai nhà mình từ trên xuống như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần, tặc lưỡi lắc đầu, “Đến lúc đó, đừng có khóc lóc lại đây tìm mẹ cầu cứu nha.”
“Con tìm mẹ khi nào?”
Tần Việt dửng dưng nhìn bà rồi đi lướt qua, lập tức xuống lầu.
Chung Lê không biết nên khóc hay nên cười, chậc một tiếng rồi đuổi theo.
“Sao lại nói không đi tìm? Lúc con hai tuổi, đồ chơi của con bị anh họ con cướp đi, con còn đến tìm mẹ đấy!...Hu hu hu Tiểu Việt Việt của mẹ không cần mẹ nữa rồi!”
“Người ta nói nam nhân lên mười tám sẽ dễ thay đổi thật sự không sai, nhãi ranh của mẹ sao lại càng ngày càng giống ba con, trở nên xấu xa kiêu ngạo thế này...”
Tần Việt nghe thấy mẹ mình khóc lóc om sòm, lăn lộn cằn nhằn sau lưng mình, anh không khỏi âm thầm trợn trắng mắt.
Không nhịn được quay đầu lại, híp đôi mắt lạnh lùng nhìn bà.
Nói lời mỉa mai không chút nể nang: “Xấu xa kiêu ngạo, bụng dạ hẹp hòi, không phải đều là phẩm chất tốt đẹp truyền thống cũ của mẹ à?”
Năm đó, rõ ràng người giúp anh lấy lại đồ chơi còn thuận tiện đánh anh họ mười tuổi đến mức tè ra quần chính là bà.
Bà di truyền cho anh không sai chút nào.
“...Hửm? Bụng dạ hẹp hòi?”
Nghe vậy, Chung Lê đột nhiên ngừng gào, chạy tới.
Cười hì hì nhìn anh, nháy mắt, “Sao vậy, Kỳ gia làm gì con à?...Con trai của con quỷ cái khốn nạn Viên Tuyết cướp bạn gái của con hay sao?”
“Hắn ta có thể thử xem.”
Tần Việt cười khẩy.
Nhớ tới “món quà lớn” mà thằng khốn Kỳ Nam Thành lén chuẩn bị cho bé con, ánh mắt nam nhân bỗng chốc tối sầm, ngón tay hơi nắm chặt.
Anh dừng một chút, sau đó cười thầm, cố ý quay mặt ra sau nói.
“Dì Hạng Văn còn có một cô con gái còn sống trên đời.”
Anh thản nhiên nói một câu rồi gọi bí thư Ngô, bước ra khỏi cửa nhà không hề ngoảnh đầu lại.
“...”
Chung Lê đứng yên tại chỗ một lúc, mới suy nghĩ hấp thu lời con trai để lại.
Cái gì cơ?
Văn Văn còn có cô con gái á?
...Chẳng lẽ năm đó Văn Văn chưa chết?!
Sau một lúc lâu, Chung Lê đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, bà vô cùng sốt ruột mà chạy về phía cửa nhà mình.
“...Thằng nhóc thúi này, con nói chuyện mà chỉ nói nửa câu vậy hả!!!”
Bà mở cửa ra hét to một tiếng.
Kết quả cũng chỉ có thể thấy bóng xe nghênh ngang rời đi.
...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Mặc dù là cuối tuần nhưng Hạng Tinh vẫn thực hiện đồng hồ sinh học của cơ thể mà thức dậy thật sớm.
Cô xách Áp Áp còn đang yêu đương với Chu Công, chuẩn bị đến sân trang viên đánh võ để rèn luyện thân thể.
Rốt cuộc hiện tại cô phải duy trì trạng thái tinh thần khỏe mạnh thì mới có thể giúp Tần Việt càng ngủ ngon hơn.
Cô xách theo lồng sắt nhỏ, nhảy nhót đến cửa.
Cô dùng sức mở cửa, còn chưa kịp bước hai bước thì trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.
Dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm, hương tuyết tùng mát lạnh lập tức ập vào trước mặt.
“Ưm...”
Hạng Tinh híp đôi mắt ướt mềm, sau khi thích nghi với ánh nắng mặt trời một lúc, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của người bước đến.
Không nhịn được nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, “Tần Việt...”
Lời còn chưa dứt, nam nhân trước mặt đã trực tiếp ngã quỵ xuống.
Dọa Hạng Tinh cực kỳ giật mình, cô nhanh chóng đặt lồng sắt trong tay xuống, mở rộng hai tay nhỏ để ôm anh vào trong lòng.
“Anh...anh làm sao vậy?”
Cô cắn đôi môi hồng căng mọng, chớp đôi mắt tràn đầy lo lắng, khẽ hỏi thật cẩn thận.
Bên tai lại truyền đến tiếng hít thở yếu ớt.
“Bé.”
Bởi vì thức đêm nên giọng nói của nam nhân càng khàn hơn, anh nói chậm rãi, “Anh trở về ngủ rồi đây.”
——
☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )