Nghĩ vậy, cô gái hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng từ từ kể chuyện.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé nghịch ngợm tên là Aladin, cậu suốt ngày yêu thích ăn nhậu chơi bời......”
Giọng nói ngọt ngào trầm thấp, cùng với hương thơm cơ thể sữa độc đáo của cô nhẹ nhàng bao phủ Tần Việt.
Bóng tối khiến cho người ta sợ hãi đang quanh quẩn trong đầu, không muốn nhớ lại, bắt đầu dần dần biến mất.
Cũng dần dần nhuộm màu sắc khiến người vui vẻ.
Trong lúc mơ màng sắp ngủ, trái tim của nam nhân đập mạnh một chút.
Anh hơi cúi đầu, hôn nhẹ chiếc gối mềm mại của anh.
Lúc này cả người mới thư giãn, thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu.
......
Cùng lúc đó, cánh cửa dưới lầu lại bị người mở ra.
Bí thư Ngô đang xử lý công việc trong phòng khách lập tức sửng sốt, nhìn về phía cửa.
Lại thấy phu nhân nhà mình đang kéo hành lý siêu lớn, vẻ mặt tràn đầy hàm ý không rõ xuất hiện ở ngoài cửa.
“Ổ vàng nhỏ* của tên nhóc thúi này được trang trí rất phong cách đấy.”
[小金屋: Tiểu kim ốc, 金屋 trong 金屋藏娇 Kim ốc tàng kiều: nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp.]
Chung Lê nhéo cằm, cứ đứng ở cửa, tặc lưỡi đánh giá bố trí nội thất của nơi này.
Bí thư Ngô sửng sốt một chút, vội vàng sắp xếp lại đồ đạc trên tay, tiến lên chào đón.
“Phu nhân! Sao ngài lại đến đây......”
“Đến dạy dỗ thiếu gia nhà cậu đấy!”
Chung Lê tức giận hừ một tiếng, bước đến phòng khách với dáng vẻ õng ẹo theo tiêu chuẩn catwalk của bà, ngồi xuống.
Lười biếng bắt chéo chân, tiếp tục tức giận mà la lối ồn ào, “Thằng nhóc thối này càng ngày càng không lễ phép, nói chuyện với mẹ mà dám chỉ nói nửa câu......Tôi không qua hỏi kỹ càng mọi việc thì sao chịu được!”
“......”
Bí thư Ngô cạn lời, khóe miệng co giật.
Phu nhân thật sự vẫn có vẻ như lúc trước......
Nghĩ vậy, cậu che miệng, ho nhẹ một chút, gật đầu với Chung Lê.
“Xin lỗi phu nhân, thiếu gia đang ngủ, có lẽ ngài phải chờ đến sau bữa trưa mới có thể tiếp tục hỏi ngài ấy.”
“......Sau bữa trưa?”
Chung Lê mới vừa nhận tách hồng trà người hầu đưa qua, vừa uống một ngụm đã bị lời nói của bí thư Ngô làm sửng sốt, suýt chút nữa phun ra.
Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kỳ lạ, trừng lớn, “Con trai tôi có thể ngủ lâu như vậy từ khi nào đấy?”
“Chuyện là......”
Bí thư Ngô suy nghĩ một lúc, cuối cùng bước lên phía trước thì thầm vài câu với phu nhân nhà mình.
Càng nói đôi mắt Chung Lê càng dần dần sáng lên.
“Thật sự có một cô gái thần kỳ như vậy à?”
Bà lẩm bẩm, gương mặt tràn đầy vẻ thích thú.
Thật tốt quá, không cần lo lắng thằng nhóc này hói đầu trước bà!
Nghĩ vậy, Chung Lê trông có vẻ thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, đặt tách trà xuống rồi nằm gục trên sô pha.
Bà tiếp tục nhìn bí thư Ngô, “Cô gái này......không phải, con dâu tương lai nhà tôi tên gì?”
......
“......Cuối cùng, Aladin trở thành quốc vương và sống một cuộc sống hạnh phúc may mắn bên công chúa.”
Kể chuyện xong, Hạng Tinh chậm rãi mở đôi mắt hạnh hơi ướt.
Cũng không nhịn được mà mở cái miệng nhỏ ra ngáp một cái.
Thật sự không biết vì sao mỗi lần kể chuyện xong, ngay cả cô cũng muốn ngủ theo.
Nhưng mà cô đã ngủ đủ tám giờ, ngủ tiếp sẽ không tốt cho thân thể.
Nghĩ vậy, cô gật đầu nhỏ, cụp mắt xuống nhìn nam nhân trong vòng tay.
Hô hấp của anh đều đặn và ổn định, lông mi dày nhỏ dài dần dần rung động theo nhịp thở.
Đôi môi đỏ nhạt hơi cong lên, dáng vẻ cực kỳ yên tâm thoải mái.
Chắc hẳn đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Hạng Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng cong đôi môi như cánh hoa lên.
Cô cẩn thận kéo cánh tay của nam nhân ra, lại cẩn thận đỡ đầu của anh lên gối, sau đó cẩn thận giúp anh sắp xếp lại đệm chăn.
Lúc này mới tay chân nhẹ nhàng xuống giường, lén lút bước ra khỏi phòng.
Cô mới vừa đóng cửa lại, đang muốn quay người.
Hai vai đột nhiên bị người đè lại mạnh mẽ.
——
☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )