Không giống Thanh Ngưu là loài ăn cỏ có tính cách hòa bình, Thiết Giáp Ngưu ăn thịt sống, cực kỳ hiếu chiến, thường xuyên tập trung thành bầy đi cướp địa bàn yêu thú khác. Loại yêu thú này da dày thịt béo, sừng sắc ngọn, khi nổi nóng còn có thể kích hoạt kỹ năng “Cuồng Bạo”, rất ít tu luyện giả muốn cùng chúng nó va chạm, đơn giản hao sức mà độ nguy hiểm quá cao.
Hai ngày này, Chính Nam và Ngọc Ngân thử mọi cách dẫn ra từng con một để tiêu diệt nhưng đều không thành công. Một khi trêu chọc một con, chỉ cần nó kêu một tiếng liền kéo tới một bầy, quả thực đúng với định nghĩa chó đàn.
“Như vậy chỉ có cách chiêu cuối cùng.” - Chính Nam vừa quan sát bầy Thiết Giáp Ngưu, trong lòng đang tính kế.
“Chiêu cuối? Anh còn chiêu gì hữu dụng sao?” - Ngọc Ngân phú bà cũng coi như mò ra gần hết kỹ năng của Chính Nam, cũng không nghĩ ra cái gì hữu dụng.
“Chính là cái này.” - Chính Nam xòe ra trong lòng bàn tay một nắm đan dược, cấp 4 thượng phẩm Minh Độc Đan.
“Hạ độc? Có thể, nhưng làm sao đảm bảo một bầy trâu lớn như vậy toàn bộ trúng độc?”
“Vậy thì chỉ có thể đi bắt thật nhiều thỏ, gà,... rồi mỗi con nhét một viên độc đan, con trâu nào ham ăn chỉ có thể bị độc chết, con nào ăn ít cũng bị độc giảm sức chiến đấu, khi đó chúng ta ra tay.”
Chính Nam luyện rất nhiều cấp 4 độc đan, toàn bộ là thượng phẩm. Không có cách, lò luyện thì Tú Anh phú bà đã cho hắn nhưng dị hỏa vẫn bặt vô âm tín, chỉ có thể hài lòng với những gì mình đang có.
“Cứ như vậy trước đi, còn hơn ở đây chờ đợi mù mịt.”
Ngọc Ngân phú bà đồng ý, sau đó hai người đi bắt mấy chục con thú nhỏ, mỗi con một viên độc đan nhét vào miệng chúng nó, sau đó bay lên trời thả xuống trước mặt bầy trâu.
Bầy trâu đang uống nước bỗng nhiên tới một trận mưa thức ăn, hào hứng tận trời, tranh thủ hô hào nhau mở tiệc.
Bay trên bầu trời Chính Nam nhìn màn này lắc đầu, cười nói: “Không có kiến thức thật kinh khủng.”
Phòng ngự hình yêu thú như Thiết Giáp Ngưu bình thường đều không có đầu óc, đơn giản vì năng lượng từ thức ăn chúng nó thu được toàn dùng để nuôi cơ bắp, dẫn tới não thời gian dài thiếu dưỡng sẽ tiến hóa nhỏ đi. Bù lại là chúng nó sống thành bầy đàn để giúp nhau che đi nhược điểm này.
Đáng tiếc, bây giờ bầy đàn rủ nhau đi chết!
15 phút sau, nhìn có tới 70 80% bầy trâu nằm gục xuống, Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà bắt đầu ra tay.
Chính Nam không có sử dụng chiêu thức gì cụ thể mà lợi dụng Bạch Nhãn nhìn tới nhược điểm của Thiết Giáp Ngưu rồi cầm Kunai đi bổ đao. Tất nhiên là ưu tiên lựa những con bị độc nặng trước.
Phía bên kia, Ngọc Ngân phú bà cũng không chịu thua kém.
“Như Ảnh Tùy Hình”
“Tỏa Hầu Trảm”
Thiết Giáp Ngưu và các loại Ngưu hình yêu thú, phần đầu và lưng đều cực kỳ cứng rắn, nhưng phần cổ và bụng lại là mềm, đây chính là nhược điểm.
Sau một giờ liên tục chém giết, bầy trâu toàn bộ quỳ, còn Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà cũng thở hồng hộc.
“Mẹ, may là dùng độc trước, cái lũ trâu điên này thật mẹ nó cứng rắn.” - Chính Nam vừa uống nước vừa chửi, mệt mỏi không được.
“Thật sự là nếu không có độc dược, muốn diệt một bầy trâu này ít nhất cũng phải Không Minh trung kỳ.” - Ngọc Ngân phú bà văn nhã hơn nhiều.
Phần tiếp theo là thu thập da trâu và công tác của Trang phú bà, Chính Nam coi như xong xuôi.
“Tối nay ở lại một đêm, sáng mai về Hà thành. Em có ý kiến gì không?” - Thu dọn xong chiến trường, Chính Nam cùng Ngọc Ngân quay về hang núi mà hai người ở tối qua, không cần thiết tìm hàng núi khác.
“Em không có ý kiến, ở đâu có anh là được~” - Ngọc Ngân phú bà cũng biết lấy lòng đàn ông của mình nha.
...
Hai người quay về tới hang núi, lại phát hiện nơi này có ba người tiến vào, đang ở bên trong nghỉ ngơi.
Thấy có người đi tới, ba người lập tức đề phòng, một người đàn ông trung niên, có vẻ là trưởng bối lên tiếng: “Hai người là ai, có chuyện gì không?”
Chính Nam cùng Ngọc Ngân liếc nhau, sau đó Chính Nam nói: “Hang núi này là chúng tôi ở lại tối hôm qua, hôm nay ra ngoài một chút quay về lại gặp mấy vị. Được rồi, chúng tôi không có ác ý.”
Người kia lại nói: “Nếu hai người đã đi rồi vậy nơi này chúng tôi tới trước là của chúng tôi, mời hai người rời đi.” - Lời nói tuy không có ác ý nhưng muốn đuổi hai người đi là rõ ràng.
Chính Nam hai người cũng không phải là không nói lý, trời lại cũng chưa quá muộn, hai người quyết định đi tìm nơi khác, dù sao Chính Nam có bản đồ, không sợ tìm không được.
Thấy hai người rời đi, ba người kia cũng thở phào một hơi, chỉ có người đàn ông trung niên ánh mắt nghi hoặc, tự hỏi: “Trang phục này… là gần đây danh tiếng đang lên Akatsuki sao?”
...
Tối, Chính Nam cùng Ngọc Ngân ở trong một cái hàng núi khác nướng thỏ, lại nghe có người chạy tới.
Chính Nam nhanh chóng dập lửa, con thỏ chưa nướng chín cũng cất vào balo, tiến vào trạng thái đề phòng.
“Ồ, lại là haii người, làm ơn giúp một chút, có người đuổi giết chúng tôi.” - Vẫn là người đàn ông trung niên lên tiếng.
Chính Nam thấy màn này quen thuộc, cũng không bỏ qua đề phòng, nói: “Đừng nói đùa, tu vi mấy người không thấp, sợ là những người kia cũng không kém đi đâu, tôi không muốn rước phiền phức vào người.” - Người này Ngọc Ngân phú bà nhìn không ra tu vi, rõ ràng là cao hơn cô.
Người đàn ông kia vừa thở vừa giải thích: “Tôi trước đó bị thương, cho nên mới bị đám người kia thừa cơ đánh lén…”
“Đường bên này, các vị tiếp tục chạy, không tiễn.” - Chính Nam quyết tâm không ăn bộ này, rừng rậm đêm hôm, ở bên cạnh cái người xa lạ, tu vi lại nhìn không thấu, hắn cũng không phải ngu ngốc.
Bên kia cô gái nhỏ nhất, khoảng chừng 15 16 tuổi không nhịn nổi, quát lên: “Này, anh có phải đàn ông hay không? Làm sao thấy chết không cứu…”
“Đàn ông hay không cũng không liên quan tới cô, tôi tại sao phải giúp mấy người? Nếu ba người lại ở đây tốn thời gian, năm người kia phải đuổi tới.” - Chính Nam lập tức ngắt lời, hắn đã nhìn thấy 1km bên ngoài có năm người đang chạy nhanh tới.
“Tiểu thư, người ta không giúp thì thôi, chúng ta tiếp tục chạy.” - Trung niên kia lên tiếng, sau đó lôi kéo hai người chạy.
Nãy giờ vẫn im lặng không nói thanh niên quay đầu nhìn kỹ Chính Nam, sau đó biến mất trong màn đêm.
Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà liếc nhau, sau đó cùng nhau trốn đi.
1 phút sau, năm người mặc áo đen, che mặt đuổi tới.
Bọn họ dừng lại kiểm tra dấu vết một lát sau đó tiếp tục chạy đi, không nói câu nào.
“Anh thật không muốn giúp ba người kia?” - Ngọc Ngân phú bà truyền âm.
“Không sao, phân thân của anh sẽ đánh lạc hướng năm người vừa rồi. Chúng ta cũng rời đi nơi này thôi.” - Chính Nam cũng không phải loại người thấy chết không cứu, vừa rồi hắn đã vụng trộm cho phân thân độn thổ đi đánh lạc hướng.
Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà suốt đêm hướng Hà thành chạy, chỉ dừng lại điều tức và xác định phương hướng một lần.
Đối với người có bản đồ và Bạch Nhãn như Chính Nam, hành tẩu đêm trong rừng không phải là vấn đề lớn, chỉ là hắn làm biếng muốn ngủ mà thôi. Bây giờ tình thế bắt buộc thì đành phải xuất ra bản lĩnh.
...
Buổi chiều ngày hôm sau, Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà về tới Hà thành.
Cả đêm cao độ đề phòng và di chuyển khiến hai người mệt mỏi không nhẹ, bây giờ cần ngủ bù hồi phục.
Chính Nam ngủ một mạch tới 8h tối, Ngọc Ngân phú bà đã rời đi từ lâu.
Truyền âm cho các phú bà hỏi thăm tình hình một lát, Chính Nam quyết định sẽ đột phá trên Khởi Nguyên chiến hạm.
“Trang, trận pháp của Khởi Nguyên chiến hạm đủ đảm bảo đúng không?” - Chính Nam vẫn là không yên tâm mà hỏi kỹ lại một lần: "Mỗi lần đột phá đều thành tâm điểm để người khác chú ý, không hợp với cách làm việc của tôi a!"
Trang phú bà bực bội nói: “Ký chủ có phiền hay không, đã nói được là được!"
Giống như nghĩ tới điều gì, Trang phú bà lại đổi giọng thần bí: “Mà Nguyên Anh Kỳ là một bước nhảy vọt về chất, có thể lần này đột phá xong sẽ có bất ngờ lớn cho ký chủ đấy.”
Chính Nam không ăn bộ này, hắn lơ đãng: “Cái gì bất ngờ, nhiều lắm là A.I hệ thống từ cái nhí nhảnh teen girl lột xác thành hot girl chứ gì!? Cái gì tôi lạ lẫm chứ gái xinh thì thôi đi, hàng ngày xung quanh cả trăm cô gái, thêm một hay bớt một cũng không khác biệt lắm đâu.”
Trang phú bà mất hứng nói: “Hừ! chờ mất mặt đi, đến lúc đó xem ai hơn ai.”
...
Một mình trên Khởi Nguyên chiến hạm đã được hắn cho bay lên độ cao tối đa và tiến vào trạng thái ẩn thân, Chính Nam mở ra bảng thông tin.