Mục lục
Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

C 135: Trả thù

- Cậu chủ đã về?- Một cô nữ hầu vội chạy ra đón Thái Văn Cường ngay từ ngoài cổng. Lúc này, Thái Văn Cường quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, nhưng nét mặt mệt mỏi, dáng đi không lực, chứng tỏ đêm qua đã túng dục.

- Ừ! Có chuyện gì sao?- Thái Văn Cường tiện hỏi, chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi.

- Thưa cậu chủ, bà chủ cho người tìm cậu từ sáng tới giờ!

- Hừ! Đúng là phiền phức!- Thái Văn Cường lẩm bẩm một câu, rồi đi tới phòng của mẹ mình. Nơi này đang đầy mùi nhang đèn, vì mẹ của hắn vẫn thường xuyên thắp hương cho anh trai hắn.

Thái Văn Cường và anh trai mình lâu nay vốn không hợp nhau, hơn nữa hắn từ nhỏ đã quen thói sống giang hồ, không quen giữ lễ nghĩa, nên việc phải sống trong nhung nhớ và ở tại một chỗ đầy hương nhang khói thế này chẳng khác gì một cực hình, nên mới thường hay trốn đi tầm hoan, chơi bạc,...

- Mẹ tìm con ạ!

- Mày lại bỏ đi chơi khuya phải không?

- Thì con còn làm được gì nữa chứ. Bây giờ nhà ta bị kẻ thù ép lùi, ngài Tri Châu ủng hộ chúng công khai, công việc đâu còn gì mà làm. Ông già cùng anh Cảnh đi lo việc trên Phủ rồi, chưa biết bao giờ mới được, nên bây giờ con rảnh. Nói thật chứ, không lẽ mẹ bắt con cả ngày ở đây cùng với mẹ hương khói cho anh cả.

- Con vẫn chưa quên rằng nó là anh cả của mình sao?

- Con không quên, nhưng người chết đã chết, người sống vẫn phải sống chứ! Con không như mẹ được.

Thái Văn Cường nói trong phiền chán và mệt mỏi, đây là thứ cảm xúc do áp lực dồn nén bấy lâu. Vốn dĩ trước đây, Bang Bất Lương hoành hành ngang ngược, bản thân Thái Văn Cường tuy chưa vô pháp vô thiên như anh cả, Thái Văn Phương, nhưng cũng sống trong cao ngạo, nhìn người khắp cái thành An Định này bằng nửa con mắt. Mỗi lúc ra đường, hắn khoái chí khi thấy tất cả mọi người đều chào hỏi hắn với sự sợ sệt, không ai dám nhìn thẳng vào hắn. Thế rồi, làng Hồng Bàng quật khởi, từng bước làm cho Bang Bất Lương gặp khó, và đặc biệt sau vụ họ giết chết anh cả của Cường, liên hợp với Lương Vũ Phong chèn ép Bang Bất Lương thì cuộc sống của Cường bắt đầu lật nhào.

Giờ đây, khi ra đường, dù có người đi cùng, người dân thường khắp thành An Định này tuy vẫn còn sợ sệt như xưa nhưng họ không còn chào hỏi hắn như trước. Ban đầu, Cường thấy rất giận, thậm chí còn ra tay đánh người, cảnh cáo những kẻ dám xem thường hắn, quên mất rằng Bang Bất Lương từng mạnh thế nào. Cũng có người sợ hãi ngay, nhưng chuyện đó không thể kéo dài lâu vì quan binh can thiệp ngay, thậm chí họ còn bắt tay chân của Cường đi trước mặt đám đông. Cường hiểu rằng, cái thời hắn làm mưu làm gió đã kết thúc theo sự thất bại của Bang Bất Lương, sở dĩ họ không động tới hắn là bởi chút dư uy còn lại, nhưng nếu hắn còn không biết điều, thì các bên cũng không nhượng bộ nữa đâu.

- Bà chủ, ông chủ đã về?- Trong bầu không khí ngột ngạt giữa hai mẹ con, đột nhiên người hầu chạy vào báo tin.

Hai cha con Thái Chí Phú và Thái Văn Cảnh đã về nhà sau hơn hai tháng lên trên quận trị An Lạc của Phủ Tân Bình để gặp người có thể giúp đỡ họ, một vị quan người Hoa có vai vế. Cuộc gặp trên thủ phủ của Phủ Tân Bình diễn ra không quá suôn sẻ, vì hai cha còn Thái Chí Phú tìm tới người ta khi bản thân đã mất đi quá nhiều, không còn những lá bài tẩy nữa- Bang Bất Lương trước tiên là chết mất quá nhiều người, từ Thái Văn Phương tới bao nhiêu là tay đâm thuê chém mướn trung thành, sau đó mất đi nguồn tiền chính là chợ lao động, không còn đủ sức thuê thêm bọn đầu trâu mặt ngựa nào khác, mà những tên trong băng cũng dần bỏ đi nơi khác. Không có những tên đàn em liều mạng, Bang Bất Lương chẳng mấy sẽ suy tàn, không có chút giá trị gì hết. Vậy là trong mắt người khác, hai người họ có khác gì lũ ăn mày tới xin cơm không chứ.

Tuy nhiên, Thái Chí Phú và Thái Văn Cảnh vẫn kiên trì nhẫn nại xin xỏ, thậm chí sẵn sàng quyên 1/3 tài sản để làm phí bôi trơn, miễn sao có được cơ hội lật người. Cả hai người đều rõ ràng, hiện tại họ vẫn còn một vài kẻ đi theo, tức là họ vẫn có chút giá trị, nhưng những kẻ đi theo không phải hạng trung nghĩa, nếu Bang Bất Lương không có cơ trỗi dậy, chúng sẽ bỏ đi, khi đó họ coi như hết hi vọng. Lương Vũ Phong căm họ đã lâu, làng Hồng Bàng thì làm đâu chắc đó, chỉ dùng sức mạnh bản thân không thể xoay chuyển tình thế, nên hai người kiên quyết chọn đường theo vị quan này.

Cuối cùng, nhận thấy được sự quyết tâm của hai cha con họ Thái về việc đòi lại địa vị, vị quan nọ cũng chịu cho họ vào gặp. Tất nhiên không phải là sự thương cảm, mà đơn giản là chỉ có con cá muốn ăn mồi thì mới dễ câu, lòng mong muốn có lớn mới chịu bỏ ra nhiều. Vị quan mà hai người tới gặp đang muốn làm một vụ làm ăn lớn, lão cần kẻ dám liều lĩnh, lại có chút kinh nghiệm trong những việc làm bất chính, nhưng lại phải là kẻ chưa có quen biết gì với các thế lực trên quận trị An Lạc này.

Lý do lão cần người như thế là bởi thân phận của lão. Lão ta tên là Phú Tăng An, là Tuần Phủ được cử tới Phủ Tân Bình, nắm vai trò kiểm tra giám sát các quan tam ty của Phủ Tân Bình, song không có quyền hành thực tế và can thiệp vào bất kỳ việc nào của các quan ở đây – miễn là chưa có người tố cáo. Mà thời nay, Bách Việt là nội phụ, quan lại hầu hết là người Hoa hoặc người cộng tác trung thành với quan lại Đại Hoa, ai dám kiện cáo, Phú Tăng An từ đó chỉ biết đứng ngoài mà nhòm. Không có quyền hành thực tế gì, cũng có nghĩa là việc bòn rút của cải có độ khó rất lớn.

Nói qua chút, thì quan lại Đại Hoa sang đây chủ yếu là để bòn rút, và cũng chỉ có bòn rút dân ở những vùng như Nam Giao Đô Ty mới có tiền tiêu sài. Cái này bắt nguồn từ vụ Thái Tổ Hoàng Đế Đại Hoa xuất thân nông dân, nên rất ghét tham quan, quy định lương bổng cực kỳ nghiêm ngặt, không cho quan lại xa hoa lãng phí, đồng thời nghiêm cấm nạn tham nhũng rất quyết liệt, quan lại Đại Hoa đấu đá nhau hay nhằm vào án tham nhũng để đánh, nên tham nhũng tại quốc nội cực kỳ mạo hiểm, làm phải cẩn trọng. Nhưng ở các vùng mới chinh phục thì khác, sản vật quý hiếm, đem về bán được tiền, mà dù có bị phát hiện tham nhũng cũng đỡ, do dân không phải dân Đại Hoa, ít người bảo vệ. Ngoài ra, các quan còn bảo kê cho bọn lưu manh xứ sở, bọn địa chủ, bọn gian thương hút máu người dân, rồi chúng lại cống cho các quan.

Bản thân Phú Tăng An, do không có thực quyền, chọn phương án thứ hai, chống lưng cho bọn Thái Chí Phú để kiếm tiền tiêu sài. Nhận được sự chỉ đạo của Phú Tăng An, Thái Chí Phú quyết định dọn nhà lên trên quận trị An Lạc để tiện việc làm ăn.

- Ông muốn rời khỏi nơi đây ư? Bỏ mặc kẻ thù giết con sống tiêu diêu tự tại.

- Đúng thế, thu tay lại mới đấm mạnh được!- Thái Chí Phú trả lời vợ.

Cả nhà im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng Võ Thị Tư cũng phải chịu rằng chồng mình làm đúng.

- Ông phải hứa với tôi, một khi đã đủ sức, nhất định phải trả mối thù này. Cả cái làng đó, phải chết.

- Thái Chí Phú tôi là kẻ thế nào, bà còn không rõ sao?- Thái Chí Phú thở phào, cuối cùng người vợ này cũng phải nghe lời, không còn làm loạn nữa. Sau khi thằng Phương chết, bà ta sống chết đòi trả thù, rồi lại ngày ngày hương khói cho con không dứt, làm Thái Chí Phú chỉ sợ bà ta liều lĩnh.

Thực lực hiện tại của Bang Bất Lương giảm mạnh, phải cố giữ hơi tàn để chờ ngày lấy lại hết, nếu cố trả thù, thì mất trắng ngay. Ba bố con Thái Chí Phú vội vàng cùng nhau đi thu dọn đồ đạc, tìm xem kẻ nào còn muốn đi với họ, để chuẩn bị lên An Lạc tìm cơ hội mới.

Sau khi chồng mình quay đi, Võ Thị Tư, liền đổi sắc mặt, hai bàn tay nắm chặt lại. Không phải bà ta không hiểu những gì ông chồng nghĩ, nhưng là người mẹ, bà ta không thể chờ đợi được nữa. Không thể dùng binh đao trả nợ máu, thì dùng cách khác: bùa phép.

- Người tới chưa?

- Thưa bà chủ, đã đưa tới rồi.

Võ Thị Tư đi vào, và nhìn thấy 3 người phụ nữ, ba thế hệ của gia đình: bà ngoại, mẹ và con gái. Và cô con gái, nếu Kiệt có mặt tại đây, sẽ nhận ra đó chính là cô đồng trẻ ngày nào mà cậu từng gặp mặt, trong vụ án bọn Chu Văn Bàn bị Lã Xưởng lừa mất thuyền hàng. Hoặc cũng có thể là không, vì với Kiệt, những sự coi bói như thế, cậu ít khi để trong lòng.

- Thưa bà Phú, bà cho gọi chúng tôi tới là có việc gì ạ?

- Ba đời nhà các người, đều là những kẻ có chút danh tiếng trong nghề đồng cốt, làm bùa phép, ta bây giờ muốn dùng phép để trả thù, được chứ?- Võ Thị Tư nói thẳng

- Bà Phú, xin cho lão bà này nói thẳng, những việc dùng bùa phép hại người xưa nay đều tổn âm đức, tuyệt đối không nên thực hiện.

- Ta bỏ tiền ra, mua chút âm đức đó của các người!

- Lão bà này không phải tham tiền, nhà tôi sống bằng nghề ăn lộc thánh thần này, tuy không khá giả, nhưng cũng đủ sống, có chút dư dả. Âm đức với những người như chúng tôi rất quan trọng, nên lắm lúc vẫn phải làm mấy việc tốt lành, cúng kiếng cô hồn, giúp vài người, để tránh hết âm đức mà bị thánh bỏ, ma quỷ vật lại.

- Hừ, mi sợ tổn âm đức mà chết, không sợ vì làm mất lòng ta mà chết hả? Hay là cho rằng Bang Bất Lương suy sụp, ta không còn làm gì được mấy người nữa?

- Lão bà này không dám?

- Vậy thì tốt, ta muốn trả thù cho con trai mình, nhưng mà ông chồng lại chưa dám, vả lại kẻ đó cũng không phải dạng thường, nên mới mượn tay các người, nếu không, tiền này, ta đâu đưa ra.- Bà Tư nói, vứt ra một bọc nặng, trong đó là 2 thỏi bạc nặng vụn, giá chừng vài ngàn tiền. Số tiền này, ăn đứt số tiền nhà ba người kia kiếm được trong vòng 10 năm qua. Cô cháu gái, cô đồng trẻ tuổi nhìn thấy tiền mà hai mắt sáng rực lên, khiến Võ Thị Tư cười thích thú, trong khi mẹ và bà cô cùng nhìn vào mắt nhau, lòng đầy lo sợ.

- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn!- Bà cụ già than thở, rồi quay bảo con gái và cháu ngoại cùng quay lại bàn bạc hồi lâu. Bà cụ không phải không biết làm việc hại người bằng bùa phép là có hậu quả, nhưng cháu gái đã bị mê hoặc bởi tiền, nên e rằng không sớm thì muộn cũng bị mua chuộc, giúp người ta làm chuyện xấu. Nó tuổi đời còn trẻ, chỉ e bị mê hoặc không dứt ra được, tung hết sở học, làm những thứ bùa phép kinh sợ nhân tâm, tổn hại âm đức mà không biết, tới khi bị nghiệp quật thì đại họa. Nhà bà mấy đời làm nghiệp đồng cốt này, chỉ có con gái, không có con trai, lại chỉ có một con duy nhất, nếu nó chết, thì là tuyệt dòng không ai hương khói.

- Bà ngoại, việc này,...- Cô đồng trẻ tuy ham tiền, nhưng không phải ngu xuẩn, thấy bà làm việc này, vốn hiểu tính bà, nên cô đoán ra lý do bà phải làm vậy.

- Là phúc không phải là họa, là họa thì tránh không được. – Người bà phất tay bảo cháu không phải xin lỗi.- Nay họ mời ta tới bằng tiền, ép ta làm bằng kiếm, thì dù gì cũng không trốn được rồi. Chẳng thà làm luôn cho nó xong.

- Mẹ à, ta nên dùng bùa phép gì bây giờ?- Người mẹ dè dặt hỏi. Bà đã đủ tuổi để biết rằng bùa phép hại người càng mạnh mẽ, âm đức càng bị hại nặng.

- Dùng bùa phải có tác dụng nhanh chóng, người phụ nữ kia không phải kẻ có thể kiên trì chờ đợi.- Người bà nói- Dùng phép dọa ma, kinh sợ một phần hồn, từ đó biến người bà ta căm ghét thành kẻ ngốc nghếch, thế là đủ.

- Như vậy cũng tốt, chưa hại chết người, mà cũng đủ để bàn giao.

Ba người đem phương án này nói với Võ Thị Tư, bà ta ban đầu muốn giết người cho hả giận, song ngẫm lại, đôi khi sống như một đứa ngớ ngẩn, sống không bằng chết cũng là sự mệt mỏi. Đã vậy, bà biết chồng mình không phải không trả thù, mà là chưa thể trả thù, và ông ta nhất định có ngày làm được, khi đó, bà ta tự tay giết chóc, chẳng phải càng sướng sao? Thế là Võ Thị Tư gật đầu, chọn phương án này. Đối tượng bà ta chọn là Hoàng Anh Kiệt, không phải chọn bừa đâu, mà là vì bà ta, qua chồng mình, biết được Kiệt là nhân vật quan trọng của làng Hồng Bàng, kẻ mang lại sự hưng thịnh bấy lâu nay của nơi đó, đồng thời cũng là kẻ đã ra lệnh giết Phương.

Ba người nhà cô đồng trẻ nghe vậy liền như được đại xá, vội vàng làm ngay. Trước tiên, họ cần phải lấy được ngày sinh tháng để của Kiệt, rồi lại phải lấy được một sợi tóc của cậu ta, để làm hình nhân. Sau đó, họ sẽ dùng âm binh, ngày đêm tới hù dọa Kiệt, khiến tâm thần cậu không an ổn, cuối cùng sinh bệnh ngu.

Để lấy được ngày sinh tháng để và tóc của Kiệt, người cháu gái liền xung phong nhận nhiệm vụ này. Cô ta dùng thân phận chuyên hầu đồng xem bói của mình, tiếp cận Đào Thùy Linh và Trần Phương Nhung để dò xét hai vấn đề này. Qua tìm hiểu, cô nàng này thấy hai cô gái có tình cảm rõ ràng với Kiệt, nên quyết định ra tay từ đó. Cô đồng trẻ liền theo dõi hai người con gái kia, xem họ thỉnh thoảng tới chùa, tới đền để thắp hương xin bình an, liền giả vờ qua đó xem bói rồi giả như gặp phải, mời bói một quẻ chơi. Con gái như hai cô, dù được Kiệt tự tay chỉ dạy, cũng vấn không khỏi bị dao động trước những thứ như bói toán, cộng thêm sự tò mò, nên sa bẫy.

Bằng bản lĩnh mấy đời làm đồng cốt, Hà Thị Quỳnh- cô đồng trẻ tuổi dễ dàng làm hai cô gái tin tưởng năng lực bói toán. Mất thêm chút thời gian làm bạn với hai cô nàng, cuối cùng thì hai người cũng gạt bỏ sự e dè với người bạn mới để nhờ bạn xem họ xem mình có nên duyên với người mình muốn không. Quỳnh liền bảo họ lấy tóc cùng ngày sinh tới để so, xem có quá mức xung khắc không. Thế là cả hai cô đều đem tới tóc và ngày sinh của Kiệt, khiến Quỳnh không sợ nhầm lẫn.

- Không đúng!- Bà ngoại đột nhiên cau mày nói khi nhìn vào ngày tháng năm sinh của Kiệt.

- Có chuyện gì sao bà ngoại? Không lẽ ngày tháng năm sinh này có vấn đề?

- Không có vấn đề gì mà mẹ!- Me của Quỳnh lấy tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh, đọc một hồi và thấy đây là kiểu ngày giờ của một người bình thường, không phải mệnh quý hay phạm hiểm gì.

- Vậy tại sao hắn lại được đại phú đại quý như vậy?- Bà nhìn hai người

- Đúng, với kiểu người sinh vào giờ này, chỉ có thể làm một thường dân thôi. Không lẽ chúng nó cố tình đưa giờ sai?

- Vô lý, nếu thế con phải nhận ra chứ? Thuật xem tướng của con đâu có kém tới mức không biết mấy đứa nhóc kia lừa gạt mình.

- Quỳnh, con có nhớ khuôn mặt kẻ gọi Hoàng Anh Kiệt không?

- Dạ, con từng gặp hắn một lần, bà đợi con chút!- Quỳnh lấy giấy bút ra vẽ lại mặt Kiệt. Dù không phải học họa nhiều, Quỳnh lại biết rõ về nhân tướng học, và dựa theo trí nhớ cộng thêm phép tính nhân tướng học mà vẽ lại, cũng tạm giông giống.

- Không đúng, kiểu mặt này quá tầm thường, cho thấy không xung khắc với ngày sinh tháng đẻ, như thế là sao chứ?- Lần này, mẹ của Quỳnh cũng hiểu ra. Hiện tại, Hoàng Anh Kiệt là người đại phú đại quý, nhưng mệnh và tướng đều cho thấy nó là dạng có làm thì mới có ăn, không được nương nhờ cha mẹ vợ con. Một đứa 14 tuổi thực sự có thể làm bản thân đại phú quý thế sao?

- Bà, hay là chúng ta...- Quỳnh do dự hỏi lại bà. Đánh một trận mà có quá nhiều yếu tố không tính được thế này là tối kị của đấu phép. Nếu đối phương có mảnh đất phong thủy quý hay có quý nhân phù trợ gì đó, thì nghiệp phản rất mạnh, thắng còn đỡ, thua e rằng chết không biết chừng.

- Cung đã giương lên, bà Phú cũng đã nhìn chằm chằm, liều!- Bà ngoại quyết đoán nói, rồi vội cùng con và cháu gái làm phép.

Một lúc sau, 3 người tới gặp Võ Thị Tư, báo cáo công tác. Theo lời bà ngoại Quỳnh, không đầy 1 tuần nữa, Kiệt sẽ bệnh nặng, do bị âm binh quấy nhiễu, rồi sẽ bị điên luôn.

- Chắc chắn chứ?

- Già này xin đem mạng ra đảm bảo?

- Tốt!- Võ Thị Tư hài lòng đưa tiền cho họ. Đồng thời lệnh cho thân tín bám sát cái nhà này, phòng chuyện họ cố tình làm lố.

- Bà ngoại!- Đợi tới khi không còn ai, Quỳnh lập tức nước mắt lưng tròng. Lần làm phép này, là bà cô làm chính, không còn dùng sức ba người như đã bàn khi trước, bởi Hoàng Anh Kiệt quá dị thường, khiến bà quyết dùng mạng mình mà thử. Bùa chú vì thế yếu đi đôi chút, cần 1 tuần mới phát huy tác dụng, song nếu có chuyện, chỉ mình bà xảy ra chuyện.

- Không lo, bộ xương già này còn chịu được. Con nhớ kỹ cho ta, nếu bùa phép thất bại, ta có chuyện, mẹ con sẽ nhân cớ làm toáng lên, khiến quan lại chú ý, con hãy nhân đó mà trốn tới làng Hồng Bàng, gặp Hoàng Anh Kiệt mà nói hết mọi sự với hắn.- Bà ngoại giữ chặt tay Quỳnh lại, dặn dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK