- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
“Nói ra cũng thật kì quái, trong cung chỗ nào cũng có ngự lâm quân và thị vệ, là dạng đạo tặc nào lại có thể tiến vào cung rồi trộm mất tranh trong thiên điện của hoàng hậu, còn không làm kinh động bất kì ai?” Phong Hạ Kỳ khó hiểu hỏi, giọng điệu mặc dù ôn hoà nhưng lí lẽ lại rất đanh thép.
Ám Nhất nghe vậy lập tức đảo mắt xem thường, hắn rất muốn nói người đó chính là hắn, nhưng bây giờ nghe Tứ vương gia nói vậy dường như hắn rất lợi hại.
Có Phong Hạ Kỳ dẫn dắt mọi người đều bắt đầu hoài nghi, hoàng cung không phải nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, trong giang hồ có bao nhiêu người có thể tiến vào cung? Bởi vì khi tiến cung thị vệ canh gác đều không phải người đơn giản, tuần tra rất nghiêm ngặt, bọn hắn làm sao biết đám người Ám Nhất khi vào cung đều trực tiếp cầm lệnh bài nghênh ngang đi vào, sau đó lẻn vào hậu cung.
“Thế gian này người tài vô số, Tứ vương gia sao lại có thể hãm hại bản cung như thế? Nếu không phải có người trộm tranh chữ đi, bản cung tội gì phải dùng biện pháp này, đây chẳng phải bản cung đang tự tìm phiền phức sao?” Hoàng hậu cũng không phải là nữ nhân đơn giản, lý lẽ rất xác thực.
Nhưng không may cho bà ta Phong Hạ Kỳ lại là một con hồ ly gian xảo, hắn vốn không muốn tranh luận cùng loại nữ nhân này nhưng nghĩ đây là việc mà Niệm Nhi muội muội căn dặn cùng ánh mắt lạnh thấu xương của hoàng đệ, Phong Hạ Kỳ vẫn đanh thép nói: “Nếu số tranh chữ này bị trộm đi, tại sao hoàng hậu lại không lập tức bẩm báo phụ hoàng, làm thế cũng có thể mau chóng điều tra rõ là tặc nhân phương nào, sau đó nhanh chóng thu hồi tranh chữ, chỉ có điều ngươi giấu diếm đến bây giờ, vẫn là Lâm quý phi tinh mắt mới nhìn ra thực hư, nếu không ngươi đã có thể thuận lợi che mắt tất cả mọi người.”
Hoàng hậu còn muốn nói gì đó nhưng Phong Hạ Kỳ khẽ híp mắt, cười nói: “Hoàng hậu không chỉ không thông báo, còn dùng đồ giả lừa gạt mọi người, ngươi xem phụ hoàng và các vị đại thần là kẻ ngốc sao?”
Phong Hạ Kỳ nghiêm trang nói, trực tiếp định hoàng hậu tội trông coi không nghiêm, lừa gạt thánh thượng, từng câu từng chữ của hắn đều vô cùng hợp lý, hơn phân nửa người ở đây đều rất bất mãn cách làm của hoàng hậu, bà ta hành xử như thế sao có thể đảm đương nổi vị trí quốc mẫu?
Hoàng hậu đã không thể nào phản bác, tuy Phong Hạ Kỳ không tràn ngập sát khí như Phong Dực Hiên nhưng khí tức tôn quý trên người hắn cũng khiến người khác bị đè nén, trong lúc nhất thời hoàng hậu chỉ có thể lo lắng quỳ phía dưới.
Nhị vương gia Phong Thiếu Sở thấy mẫu hậu mình bị vạch tội lại không thể đứng ra nói giúp, hắn không chỉ không cầu tình còn muốn phủi sạch quan hệ, dẫu có thế nào thì hoàng hậu cũng chỉ là nữ nhân hậu cung nên nếu bị phạt sẽ không quá ảnh hưởng, còn nếu liên luỵ đến hắn sợ là…
Trong lúc nhất thời trong lòng mọi người đều đang suy tính, nhưng bọn họ chỉ biết đợi quyết định của hoàng đế.
“Hoàng hậu, ngươi đã biết sai chưa?” Hoàng đế bất mãn nhìn hoàng hậu đang quỳ dưới đất, sau đó cân nhắc nhìn về phía An thừa tướng, ông biết hiện tại không phải thời cơ tốt để phế hậu, vả lại đại hội giao lưu các quốc gia sắp đến nếu lúc này Phong Quốc xảy ra bê bối, e là sẽ khiến Phong Quốc mất hết mặt mũi.
“Là thần thiếp không tốt, thần thiếp cam nguyện bị phạt!” Mặc dù hoàng hậu không hiểu lí do tại sao hoàng đế lại hỏi như thế nhưng cũng biết nếu ông đã hỏi tức là bản thân bà ta sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Hoàng đế nhìn lão Tứ và lão Lục, ông luôn cảm thấy việc này có chút quỷ dị, vừa nhìn vào giống như là chuyện ngoài ý muốn nhưng bất luận thế nào ông cũng nhìn ra được hai đứa nhỏ này muốn trừng trị hoàng hậu.
“Đã như vậy, sau này sự vụ trong cung tạm thời do thái hậu quản lý, hoàng hậu dọn đến phật đường chuyên tâm hối cải đi.” Hoàng đế làm vậy chính là muốn tước đoạt quyền lợi của hoàng hậu, bà ta chỉ còn lại danh hiệu hoàng hậu không có thực quyền này mà thôi, việc này cứ quyết định như vậy, vây cánh của An thừa tướng cũng không có biện pháp cầu tình, dù sao thì đây cũng là do hoàng hậu sơ sẩy.
“Lần này các đại thần bị mất tranh chữ sẽ do hoàng hậu bù đắp, số tranh chữ có trong cung nếu không tìm về được thì dùng bạc bù vào!” Không phải phái An thừa tướng rất giàu có sao, vậy thì để bọn hắn ra bạc, tiền trong quốc khố không phải dùng vào mấy việc vặt vãnh này.
Hoàng hậu còn muốn mở miệng cầu tình nhưng khi ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm hàm chứa bất mãn của hoàng đế, bà ta biết dù mình có cầu xin cũng không ích gì, đáng tiếc là số tiền nhiều năm tích góp sợ là sẽ không đủ, quả nhiên lần này đã quá sơ suất.
Bữa tiệc giám thưởng tốt đẹp lại chấm dứt vì phát hiện tranh chữ là giả, các vị công tử tiểu thư cũng đã sớm theo phụ mẫu rời cung, đa số bọn họ đều có phê bình kín đáo vì cách làm của hoàng hậu, dù sao thì cũng không ai thích lừa gạt, huống chi còn bắt bọn hắn đưa đồ thật ra sau đó đồ thật lại biến thành đồ giả?
“Lần này Niệm Nhi muội muội lãi không ít nhỉ?” Kinh Vô An cười nói, bọn họ đều biết Phong Dực Hiên đã đem toàn bộ tranh chữ tặng cho Lam U Niệm, ngay cả tiền vẽ tranh cũng cho nàng, bọn hắn không thể không cảm thán Phong Dực Hiên có thể vì hồng nhan mà vung tiền như rác.
“Vô An ca ca ghen tị sao?”
“Haiz, ghen tị cũng không làm gì được, ta không tốt số đến mức có người đưa bạc cho ta!” Kinh Vô An cảm thán.
“Lần này phái hoàng hậu đã mất một lượng máu lớn, số lượng tranh chữ phải bồi thường rất nhiều, xem ra Phong Thiếu Sở phải trải qua một thời gian kham khổ rồi.” Phong Hạ Kỳ nói: “Việc này còn phải cảm ơn kế sách của Niệm Nhi muội muội.”
Lam U Niệm cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, bình thản nói: “Coi như không có kế sách của ta các ngươi cũng sẽ có biện pháp tốt hơn áp chế vay cánh của hoàng hậu, bất quá là thấy ta nhàm chán nên náo loạn cùng ta thôi, hảo ý của mọi người Niệm Nhi đều biết!”
Nàng biết, có thể sống sót tại hoàng cung không có vị hoàng tử nào là đơn giản cả. Tuy nàng chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Phong Hạ Kỳ nhưng nàng biết chắc chắn sẽ rất bất phàm, còn Phong Dực Hiên thì càng không cần nói, Kinh Vô An lại là quân sư tiếng tăm lừng lẫy nói thế nào cũng là người tâm kế. Mọi người thấy nàng ham chơi nên chìu nàng thôi, đối với quan tâm và bảo vệ của họ nàng cảm nhận rất rõ, hiện tại nàng đã xem họ là người nhà cho nên sẽ thực tình đối đãi.
Mấy người Phong Hạ Kỳ đều sững sờ không ngờ Lam U Niệm lại nhìn thấu triệt như thế, bọn họ thật lòng xem nàng như muội muội cho nên lúc nàng muốn chơi đùa không chỉ Phong Dực Hiên nguyện ý sủng ái mà bọn họ cũng sẽ giúp đỡ, đây chính là điểm khác giữa họ và người khác, đối với kẻ thù bọn họ luôn luôn tàn nhẫn nhưng với người nhà lại tận lực che chở, cũng là nguyên nhân tại sao quan hệ giữa Lam U Niệm và mấy người Phong Hạ Kỳ lại tốt như vậy.
“Đã như vậy, sau này Niệm Nhi muội muội hãy nhưỡng thêm vài hũ rượu ngon cho chúng ta nếm thử là được.” Phong Hạ Kỳ nói, lần trước thưởng thức rượu nàng ủ tại U Niệm các bọn hắn đã thấy nghiện, nhưng mà dù đã nhắc vài lần nàng vẫn không cho.
Vũ Lưu Ly còn từng lẻn vào U Niệm các tìm thử, muốn biết có phải rượu ngon được giấu ở đây không nhưng hắn vẫn không tìm được, còn bị Phong Dực Hiên bắt được giáo huấn một trận, từ đó về sau hắn cũng không dám vụn trộm lẻn vào U Niệm các.
“Niệm Nhi biết chỗ của Hạ Kỳ ca ca có nho ngoại bang tiến cống…” Nàng vẫn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
"Niệm Nhi thích ăn nho sao? Có gì khó đâu, hồi phủ ta sẽ cho người mang qua cho muội." Nho ngoại truyện tiến cống quả thật không tệ, da mỏng lại tươi ngon nhiều nước, trong cung chỉ đưa cho mấy vị vương gia và công chúa, ngay cả một ít nương nương đều không có.
“Niệm Niệm, trong phủ ta có, nàng muốn bao nhiêu cũng được.” Phong Dực Hiên không vui nói, Niệm Niệm của hắn muốn gì hắn sẽ cho cái đó, không cần đồ của người khác.
Lam U Niệm cũng không có già mồm, nhìn hắn: “Của chàng chẳng lẽ không phải của ta sao?”
“Phải!” Phong Dực Hiên gật đầu, hắn thích nàng thẳng thắn như vậy.
“Không phải vậy.” Lam U Niệm trấn an Phong Dực Hiên: “Ta muốn làm rượu nho, cần rất nhiều nho, cho nên số nho các ngươi có ta đều muốn!”
“Được.” Miệng thì đáp nhưng trong lòng lại đang tính toán hắn phải là người đầu tiên nếm thử rượu nho của nàng, mặc dù rất muốn chiếm hết làm của riêng nhưng hắn sợ nàng sẽ giận.
“Rượu nho?” Hai mắt Kinh Vô An sáng lên: “Rượu mà muội ủ khẳng định rất ngon.” Không phải hắn nịnh, mà là mỗi lần nàng làm món ăn mới dù là rượu hay thức ăn đều rất ngon, là thứ mà bọn họ chưa từng gặp qua.
“Rượu nho là dùng nho để nhưỡng, Niệm Nhi muội muội sau khi nhưỡng xong không thể giấu riêng, phải cho chúng ta nếm thử đó.” Phong Hạ Kỳ trêu ghẹo, hắn không phải sợ Lam U Niệm không cho hắn uống, mà là thừa biết tính tình đệ đệ hay ghen sẽ không cho hắn uống.
“Được, cho Hiên nếm thử trước, sau đó lại đến các huynh.” Lam U Niệm nói thẳng, bây giờ nàng đã xem Phong Dực Hiên là người quan trọng nhất, cho nên mới nói như vậy.
Phong Dực Hiên nghe xong vô cùng vui vẻ, hận không thể cười ra tiếng.
Phong Hạ Kỳ và Kinh Vô An cũng nhìn nhau cười, rất thích tính cách ngay thẳng này của nàng.
Lúc này, hoàng hậu và Phong Thiếu Sở lại rất lo lắng, lập tức phải chuẩn bị nhiều bạc như vậy xem như đã làm khó hoàng hậu rồi, còn Phong Thiếu Sở đang chuẩn bị giết chết người vẽ tranh lại phát hiện người nọ đã sớm đi mất, không thể nào tìm được.
Hoàng hậu đem tất cả những thứ có thể bán đưa cho Phong Thiếu Sở đổi thành tiền, nhưng chẳng biết tại sao những món đồ vốn quý giá ấy lại không có tiệm cầm đồ nào cho giá tốt cả, số trang sức đó đều được cầm với số bạc rất ít ỏi, bọn họ làm sao biết được rất nhiều tiệm cầm đồ ở kinh thành đều là sản nghiệp của Lam U Niệm, trong lúc vô tình nàng lại kiếm được một bút lớn.
Hoàng hậu và Phong Thiếu Sở phải nghĩ rất nhiều biện pháp mới góp đủ bạc, bây giờ bà ta cảm thấy miệng mình rất chua, số bạc nhiều năm mình có được đã không còn, Phong Thiếu Sở cũng không khá hơn chút nào, những đại thần vốn đang rất xem trọng hắn bây giờ lại nhìn hắn phê bình kín đáo, chuyện này quả thật bọn họ lợi bất cập hại mà.