- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
"Tốt!" Hoàng đế Phong Huyền vui vẻ nói, ông thấy nàng không sợ hãi công chúa một nước còn cả gan đùa bỡn người ta khiến ông còn muốn hô to mấy tiếng tốt nữa: “Để Nhị công chúa cùng nhau lên đi!"
"Nhi thần tuân mệnh!" Phong Dĩ Sương thi lễ, nàng ta cảm thấy kỹ thuật nhảy múa của mình khó gặp địch thủ, còn tài đàn hát lại bị Lam U Niệm đánh bại, hiện tại thời cơ để nàng ta bộc lộ bản lĩnh đã tới, nàng có thể bỏ qua sao?
Còn hoàng đế Phong Huyền lại không nghĩ như vậy, ông muốn để nữ nhi mình lên đài là vì lo Lam U Niệm không biết nhảy múa, đến lúc đó có Nhị công chúa giúp nàng, Phong Quốc cũng sẽ không quá mất mặt.
Nguyệt Thiên Linh khinh thường nhìn Phong Dĩ Sương sau đó lại nhìn Lam U Niệm, dùng khẩu hình miệng nói với Lam U Niệm mấy chữ: "Ngươi nhất định phải thua!"
Lam U Niệm cũng không tức giận mà đi theo cung nữ vào trong thay quần áo, còn Nguyệt Thiên Linh và Phong Dĩ Sương cũng đi thay vũ phục.
"A Hiên, đệ nói xem Niệm Nhi muội muội biết khiêu vũ không?" Phong Hạ Kỳ cố nén rét lạnh nhích lại gần đệ đệ hỏi, kỳ thật trong lòng hết sức lo lắng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lam U Niệm khiêu vũ, hơn nữa khiêu vũ cần phải luyện tập thường xuyên, bọn họ không sợ Phong Quốc mất mặt mà là sợ có người nhân cơ hội này nói Lam U Niệm không phải.
Phong Dực Hiên ngắm ly rượu trong tay, hắn cảm thấy yến hội trở nên thật buồn tẻ vì Niệm Niệm rời đi, sau khi nghe ca ca hỏi hắn cẩn thận suy nghĩ, quả thật hắn chưa từng thấy Niệm Niệm khiêu vũ, cũng chưa từng nghe nàng nói mình biết khiêu vũ.
"Biết thì sao? Không biết lại thế nào?" Dung nhan tuấn lãng của Phong Dực Hiên lộ ra lãnh ý không thể nhìn thấu: "Người nghị luận, giết!"
Kinh Vô An thấy Phong Hạ Kỳ á khẩu liền bật cười, dường như đã lâu rồi bọn họ không còn nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng thích giết chóc của Phong Dực Hiên, kể từ khi Lam U Niệm xuất hiện bên cạnh Phong Dực Hiên, nam nhân băng lãnh này như gặp được mùa xuân, không còn thường xuyên giết người, nhưng cũng không thể nào loại bỏ tính tình tàn nhẫn của hắn, hiện tại nhìn thấy Phong Dực Hiên thay đổi nếu có người dám chạm vào nghịch lân của hắn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Lam U Niệm đi theo cung nữ đến phòng thay quần áo, lúc nàng chuẩn bị cởi quần áo đột nhiên lạnh giọng nói: “Bước ra đây!”
Nàng biết võ công của người đó cao hơn mình, trực giác của nàng luôn rất chuẩn, đây là bệnh chung của người từng sống trong bóng tối, cho nên nàng rất rõ ràng người ẩn trong chỗ tối đang dùng ánh mắt hàm xúc không rõ nhìn mình.
Hoa Hưu Nghi không ngờ tính cảnh giác của tiểu cô nương này lại cao như thế, hắn cảm thấy hứng thú với nàng càng lớn, một mặt là vì bản thân nàng mặt còn lại là bởi vì Phong Dực Hiên rất quan tâm nàng, cho nên khi thấy nàng rời đi thay vũ y hắn mới lặng lẽ theo tới, đối với Hoa Hưu Nghi mà nói đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, cơ thiếp của hắn nhiều vô số nhưng nữ tử như Lam U Niệm hắn lại chưa từng gặp qua, hiện tại đang chuẩn bị chiêm ngưỡng thân thể của nữ tử bị huỷ dung này thế nào không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.
Hoa Hưu Nghi từ chỗ tối đi ra liền nhìn thấy ánh mắt không gợn sóng của nữ tử, không có sợ hãi càng không chút thân thiện nhìn hắn, quả là thú vị!
Lam U Niệm thấy Hoa Hưu Nghi không chút xấu hổ bước ra, không ngờ người ẩn trong tối lại là thái tử Hoa Quốc, vị này đi theo nàng tới đây là vì cái gì? Nếu nàng và hắn đánh nhau có mấy phần thắng?
Lam U Niệm ném bộ vũ y màu trắng sang bên cạnh, nhìn Hoa Hưu Nghi hỏi: "Không biết thái tử Hoa Quốc đi theo tiểu nữ vì chuyện gì?"
Hoa Hưu Nghi im lặng mỉm cười, nhưng Lam U Niệm hiểu rất rõ nội tâm nam nhân này rất lạnh lẽo, cười càng ôn hoà lại càng nhẫn tâm.
"Chuyện gì?" Hoa Hưu Nghi thấy Lam U Niệm đứng phía xa, cho dù hắn không nhìn không thấy dung nhan của nàng nhưng vẫn bị nàng hấp dẫn, hơn nữa còn có thể trấn định như vậy, quả thật hiếm thấy: "Đến xem Diệu Âm cô nương trong truyền thuyết!"
Lam U Niệm trực tiếp phớt lờ sức quyến rũ của Hoa Hưu Nghi, tuy âm thanh vẫn mềm mại như cũ nhưng bên trong lại ẩn chứa lãnh khí: “Ngươi đã gặp ta trên yến hội.” Ý tứ của nàng chính là, nếu đã nhìn thấy thì mau cút đi.
Hoa Hưu Nghi vừa nghe đã hiểu, nhưng hắn cũng không chịu rời đi mà từ từ đi đến cạnh nàng, sau đó hắn đưa đôi tay hoàn mỹ của mình ra muốn vuốt ve mắt nàng, hành động của hắn đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì bụng hắn đang bị dao găm sắc bén chỉa vào, Hoa Hưu Nghi dám khẳng định nếu hắn dám vuốt vậy dao găm kia nhất định sẽ đâm vào bụng hắn.
Hắn vốn tưởng rằng Lam U Niệm chỉ là một nữ tử có tài văn chương, tính cách có phần khác biệt nhưng hiện tại nhìn thấy nàng có thể dễ dàng dùng dao găm với mình, Hoa Hưu Nghi khẳng định nàng biết võ công.
Hoa Hưu Nghi cười càng vui vẻ, bàn tay đang duỗi ra vẫn không có thu hồi, dao găm trong tay Lam U Niệm vẫn như cũ, lạnh lùng nhìn Hoa Hưu Nghi.
Nếu như giờ phút này từ xa có người nhìn thấy còn tưởng rằng đây là cảnh tượng rất hương diễm, nam nhân tuấn mỹ muốn vuốt ve gương mặt nữ tử, còn nữ tử nhỏ xinh lại đang ôm eo nam tử, nào biết được hai người đang giương cung bạt kiếm.
"Phập..." Âm thanh dao đâm vào da thịt vang lên thật rõ ràng.
Hoa Hưu Nghi lập tức phi thân tránh xa Lam U Niệm, rất hưởng thụ ngửi ngón tay mình.
Hai mắt Lam U Niệm lộ ra hào quang lạnh lùng thị huyết, cái rét lạnh đó như đến từ địa ngục, nàng không ngờ nam tử này lại dám chạm vào nàng, lẽ ra người như Hoa Hưu Nghi căn bản chỉ biết đến bản thân, không cho phép bản thân mình bị thương.
Hoa Hưu Nghi cũng không nghĩ nàng thật sự xuống tay, nếu không phải hắn tránh nhanh chắc chắn đã bị thương nặng, xem dáng vẻ của nàng dường như mạng hắn cũng không hề quý gia, chỉ là nghĩ đến mình đã chạm được vào mắt nàng, hắn cảm thấy rất đáng!
Hắn phát hiện vết thương ở bụng không nghiêm trọng lắm, nhưng đó là do hắn tránh nhanh! Từ trước tới nay, Hoa Hưu Nghi đều là người có thù tất báo bây giờ hắn lại không có ý giết nàng, hắn như phát hiện ra món đồ chơi mới lạ.
Lam U Niệm hung hăng lau mắt, bởi vì dùng sức quá mức nên quanh mắt đã trở nên ửng hồng, nàng cảm thấy rất tức giận, ngoại trừ những người nàng công nhận dù là ai chạm vào nàng, nàng đều cảm thấy rất phản cảm.
Hoa Hưu Nghi không ngờ mình lại bị người ta ghét bỏ như vậy, nhìn thấy nàng thô lỗ lau chùi làn da, Hoa Hưu Nghi cảm giác có phải dáng vẻ của hắn có vấn đề không, nếu không sao lại bị nàng ghét bỏ như vậy?
Lam U Niệm cảm thấy mắt đã lau sạch, lập tức cầm lấy dao găm tấn công Hoa Hưu Nghi, thủ đoạn sắc bén tràn ngập sát ý.
Hoa Hưu Nghi thật không dám nghĩ tới võ công của nàng lại ác liệt như thế hơn nữa còn rất cổ quái, hắn muốn ứng phó còn phải phí chút sức, nếu không phải võ công hắn cao sợ là hôm nay sẽ bị thương nặng.
"Lam cô nương, xin hỏi cô nương đã thay xong y phục xong chưa?" Thanh âm cung nữ đứng chờ ở ngoài cửa xa xa truyền đến.
Hai người đang đánh nhau kịch liệt lập tức ngừng lại, nàng biết nơi này là nơi nào cũng biết nam nhân này là ai, nếu nàng thực sự giết hắn sẽ mang đến tai vạ cho Phong Quốc mặc dù nàng không có bao nhiêu lòng trung thành với nơi này, nhưng nghĩ đến Phong Dực Hiên và các ca ca đều là người Phong Quốc, nàng liền lui về sau mấy bước.
Hoa Hưu Nghi cũng không phải thật sự muốn giết Lam U Niệm, hắn sẽ không giết người mà mình cảm thấy hứng thú, trừ Phong Dực Hiên.
Hoa Hưu Nghi hứng thú nhìn Lam U Niệm, sau đó phi thân rời đi.
"Ta thay sắp xong rồi, phiền cô chờ một lát!" Lam U Niệm nói với cung nữ.
Lam U Niệm lau sạch vết máu trên dao găm, sau đó giấu vào dưới y phục, trước giờ dao găm không rời khỏi người nàng, trừ những lúc ở bên cạnh Phong Dực Hiên.
Nàng đã thay xong bộ vũ y trắng, nói là vũ y nhưng thực chất chỉ là y phục nhẹ nhàng hơn bình thường, khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là ở vạt áo lại thêu một đoá Mạn Châu Sa Hoa cực lớn, Lam U Niệm vừa nhìn thấy liền mỉm cười, đây nhất định là do Phong Dực Hiên chuẩn bị, cũng chỉ có hắn mới có thể tỉ mỉ như vậy.
Nàng chỉnh lại y phục một chút, sau đó ngồi xuống trước gương đồng, nàng không thích bôi bôi trét trét son phấn các thứ lên mặt nhưng nhìn thấy mắt trái mình ửng đỏ một mảng, vẫn lấy một cây cọ vẽ một đoá Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi nơi khoé mắt, vừa vặn che được mảng đỏ nơi đó, nhìn vào càng thêm thần bí.
Sau khi mang mạng che mặt lên liền ra khỏi phòng, cung nữ đứng chờ bên ngoài sau khi nhìn thấy nàng liền thất thần, Lam U Niệm phải chờ hồi lâu nàng ta mới hồi phục tinh thần.
Cung nữ cũng không biết bản thân mình làm sao, ở trong cung nàng đã gặp qua biết bao nương nương xinh đẹp nhưng Tam tiểu thư Lam phủ này dù không nhìn rõ dung nhan nhưng khí chất trên người lại khiến người ta cảm thấy nàng cực kỳ xinh đẹp, không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
"Thái tử!" Thị vệ nhìn thấy vết máu trên bụng Hoa Hưu Nghi giật mình kêu lên, rốt cuộc là ai đã khiến thái tử bị thương? Nhiều năm qua thái tử chưa từng để mình bị thương.
Hoa Hưu Nghi gật đầu, sau đó nói: "Đi lấy quần áo tới đây!"
Thị vệ nghe xong lập tức đi lấy y phục, cũng không tiếp tục hỏi là ai làm thái tử bị thương, dù sao thì người khiến thái tử bị thương đều bị ngài ấy xử lý, dù khi đó không ra tay nhưng sau này cũng sẽ giết chết.
Giờ phút này Hoa Hưu Nghi đang ngây ngốc ngồi ở gian phòng trong tẩm cung nhìn miệng vết thương, tuỳ tiện băng bó lại, nghĩ tới nữ tử kia, Hoa Hưu Nghi cảm giác mình phải tranh cho bằng được cùng Phong Dực Hiên.
Sau khi ba người thay quần áo xong thì chờ ở sau bình phong đại điện, người thứ nhất ra sân là Phong Dĩ Sương, kế tiếp là Nguyệt Thiên Linh và người cuối cùng là Lam U Niệm.