Trần Tê nhìn bóng lưng của Thôi Đình biến mất trong màn mưa.
Cô tưởng tượng cảnh Thôi Đình và Vệ Gia cùng cho lợn ăn - thật là một cặp "chị em" nuôi lợn!
"Tại sao em lại cảm thấy hai người ở trong tù không phải làm cái gì đúng đắn nhỉ?" Cô nhếch miệng cười, "Có thể đi! Đi đâu cũng có thể hòa thuận, như vậy mới có nhiều người nhớ thương, thật đáng ngưỡng mộ!"
Vệ Gia nói: "Không có đâu.
Người hao tổn tâm huyết đem những cuốn tiểu thuyết đã xé hết phần kết, đội mưa to đến đánh anh - chỉ có em thôi."
Trần Tê nhìn thoáng qua cái ô lớn màu đen đang lặng lẽ nhỏ nước sau cửa, sắc mặt trầm xuống: "Anh không đáng bị ăn đánh sao?"
Anh vuốt mái tóc ướt sau gáy cô, áp lên trán cô, trầm giọng nói: "Đánh đi! Em muốn thế nào cũng được, đừng không để ý đến anh!"
"Em đến tìm đến anh không phải bởi vì không buông được anh, chỉ là thói quen thôi." Trần Tê cúi đầu cười cười, lại nói: "Em người tầm thường như vậy, có lẽ cả đời cũng không biết mình muốn làm cái gì.
Cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.
Vừa muốn bỏ đi những đau khổ, lại bị thu hút bởi niềm vui hời hợt này.
Lạnh thì muốn tìm chỗ trốn, đói bụng lại nói lắp, trong lòng không thoải mái thì muốn tìm người trút giận...., đói thì muốn đi xin cho được nói lắp, không vui thì nên nhờ người cho trút giận...!Em vẫn chưa tìm được chỗ nào khác."
Vệ Gia yên lặng nghe cô nói xong, đứng lên nói: "Được rồi, anh đi xem nước còn nóng không, em tắm rửa trước, thay quần áo ướt."
"Anh không hỏi em ngoài đến đây đánh anh còn có ý định gì sao?" Trần Tê lôi kéo Vệ Gia, nghiêng đầu nhìn hắn, "Giả vờ mê muội! Không phải nói em với anh làm gì cũng có thể hay sao? Lâu rồi em không ngủ với anh!"
Cô lại một lần nữa quăng chiếc áo khoác David kia ra, nới lỏng cúc sau của bộ nội y ướt sũng, khiêu khích nói: "Sao không dám nhìn em?"
Trong một không gian nhỏ bé, ánh mắt của Vệ Gia căn bản không tránh đi đâu được.
Anh ôm Trần Tê vào lòng, dùng tóc mai cô để che đi cảnh xuân.
Nửa người trên của Trần Tê trần trụi, tản ra hơi ẩm, anh có thể thấy rõ ràng phần nổi da gà trên da do không khí lạnh.
Cơ thể của cô đẹp như một viên ngọc bích, dường như gầy hơn trước, chạm đến thật lạnh, giống như hạt ngọc được rửa sạch trong sông băng.
"Gia Gia, anh không muốn sao?"
Đó là cách mà Trần Tê thích gọi anh ấy nhất khi cô giở trò đồi bại.
Đầu lưỡi liếm vành tai khiến Vệ Gia rùng mình.
Không giống như cơ thể cô, hơi thở nóng và giòn.
Những dục vọng đan chéo vừa nóng vừa lạnh, ẩm ướt giống như sợi nấm trong phòng tối điên cuồng sinh sôi.
Vệ Gia không bao giờ "không muốn"! Anh cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân chính vì ham muốn đã luôn tồn tại, kể từ giây phút anh nhìn thấy Trần Tê.
Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu gói mặt trăng vào ngôi nhà đen của anh sao? Chỉ cần là một mảnh nhỏ, thì một mảnh! Một mảnh chỉ vì một người mà lập lòe, vì thế khi anh mở mắt ra sẽ có ánh sáng.
Anh trước sau không muốn làm như vậy, bởi vì anh sợ nó sẽ mờ đi, và anh cũng sợ nó sẽ phản chiếu sự tối tăm và thiếu thốn của ngôi nhà.
Nhưng Vệ Gia chưa bao giờ nghĩ tới - kho báu mà anh luyến tiếc tháo xuống có một ngày lung lay sắp đổ.
Anh dày vò hôn cô: "Trần Tê, anh chưa chuẩn bị cái gì."
"Em có!" Trần Tê vất cả hộp bao cao su lên ngực, "Có gan dùng hết!"
Mới đầu Vệ Gia để Trần Tê tùy ý làm bậy, cô nhất quyết đeo nó cho anh, vừa định làm thì do không phân biệt được mặt trong mặt ngoài, cô làm hỏng hai cái, còn đổ lỗi cho ánh sáng trong phòng mờ, muốn làm lại lần nữa.
Vệ Gia nhịn không nổi đẩy cô ngã xuống.
Trần Tê nóng nảy chủ động, nhưng bên trong vẫn khô khốc.
Cô ôm chặt lấy anh, tay chân đan vào nhau, không cho anh một giây ngừng lại rút ra, cho nên lúc đầu chỉ có da thịt cọ xát kèm theo cảm giác xé rách no căng.
Vệ Gia biết Trần Tê đang khóc.
Nếu anh hỏi, cô nhất định sẽ nói đó chỉ là nước mắt sinh lý do giác quan kích thích.
Lần đầu tiên làm chuyện ấy còn đau hơn bây giờ rất nhiều, nhưng lúc đó cô vẫn là một chú chim bồ câu trắng, mỗi cú đập đều lộ ra trúc trắc và vui sướng.
Bây giờ Trần Tê dưới cơ thể của Vệ Gia càng giống một con thiên nga làm bằng thủy tinh, vươn cổ để cho anh thấy những vết nứt trên khắp cơ thể.
Cũng may đêm vẫn còn dài, Vệ Gia có đủ kiên nhẫn để từ từ làm nóng cô, chậm rãi đến khi cô mềm ra và làm cô như dung nham tan chảy.
Họ dùng cơ thể của mình để kiểm tra những thay đổi của nhau trong những ngày xa nhau, cố gắng hàn gắn chúng theo cách riêng của họ.
Lần cuối cùng, Trần Tê nằm trên người Vệ Gia, mồ hôi của họ dính vào nhau.
Anh rút ra khỏi cơ thể cô, cô đột nhiên nói: "Chúng ta kết hôn đi! Sáng sớm đi!"
Vệ Gia không trả lời ngay, anh cùng cô tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng đối diện với Trần Tê: "Ngày mai là thứ bảy, kết hôn cần chuẩn bị những gì? Em có mang hộ khẩu theo không? Hợp đồng em đã ký cho phép làm điều này?"
"Cho nên anh biết em thuận miệng nói bậy." Trần Tê xuất thần nhìn trần nhà.
"Em muốn thế nào anh đều có thể cùng em, anh muốn cùng em ở bên nhau! Nhưng làm như vậy đối với em có tốt gì chứ? "Nửa đời sau" không phải chỉ mấy chữ, là nhiều năm, nhiều ngày...!"
"Còn có rất nhiều biến số - Được rồi, được rồi, đừng lải nhải nữa!" Trần Tê bật cười: "Trên giường nói gì anh cũng coi trọng sao? Em là ai chứ? Ảnh hậu tương lai! Kết hôn với anh, nằm mơ đi! "
Anh dùng nhiều lý do để nói "không" với cô.
Trần Tê biết rõ cô không thể kết hôn bây giờ, trừ khi cô sẵn sàng mạo hiểm để hủy hoại sự nghiệp và danh tiếng của mình.
Cô cũng không nghĩ rằng mình cần bất kỳ sự an toàn nào mà hôn nhân mang lại.
Vệ Gia nói đúng, cô chỉ nghĩ cái gì liền muốn cái đó.
Nếu vừa rồi anh vui vẻ gật đầu, cô sẽ làm gì? Ai biết? Cô thật điên rồ! Thật sự có thể làm những điều mà chính mình sẽ hối hận.
Vấn đề là - đối với hôn nhân, cô vẫn muốn là Vệ Gia, chỉ là Vệ Gia sao?
Có một loại nước hoa tên là "Tonight or No More".
Vài lời vu vơ phút này trôi qua, giây sau chẳng còn ý nghĩa.
Cô lười biếng ngồi dậy chạm vào điếu thuốc.
Vừa rồi khi cô đang nằm trên giường làm chính sự, cô nhìn thấy gói thuốc lá chưa mở, là nhãn hiệu trước đây anh thường hút, nó nằm dưới một số sách giáo khoa tự kiểm tra y học động vật.
"Anh trộm nó từ túi của em à?"
Lần này Vệ Gia không ngăn cản cô, anh châm thuốc cho cô nói: "Thật sự chịu không nổi lại hút, một tuần khoảng một bao."
Anh đặt chiếc bật lửa và hộp dụng cụ cạnh nhau, nói vậy ngày thường anh không thường hút thuốc.
Trước đây Trần Tê đã vài lần nhìn Vệ Gia hút thuốc, anh sẽ lấy một điếu khi có người đưa cho.
"Anh hút thuốc khi nào?"
"Không muốn thì không hút.
Trong đó hút thuốc không dễ dàng."
Trần Tê phun một hơi thuốc lên mặt, hỏi: "Người như anh dễ dàng cắt đứt nghiện ngập sao?"
Vệ Gia cười xua khói: "Cũng không phải!"
Cô gối lên cánh tay anh, mãi mới tìm được bao thuốc nhưng hút một điếu cũng không xong.
Vệ Gia lại cúi người hôn cô, hai người ôm nhau, khi cô lấy lại tinh thần, nửa điếu thuốc còn lại đã bị dập tắt cạnh bình rượu.
Trần Tê cũng không thèm để ý, không hút liền không hút, lần sau nghiện lại trở về tìm hắn.
"Vệ Gia, em không cần anh lấy em, nhưng em cũng không cho anh lấy người khác!"
"Ừm."
"Nếu như em có chỗ tốt hơn để đi, anh có thể tìm người khác...!Tốt nhất là tìm người giống em!"
"Sao lại nói những lời này?"
Trần Tê vừa nghịch tay anh vừa giải thích nghi hoặc: "Nếu tận thế xảy ra, những người ở bên nhau nhất định sẽ sống đến cuối đời.
Nhưng bây giờ thế giới thái bình, mấy thứ kia đều vô dụng! Kỳ thật anh rất khó đối phó, người bình thường gặp anh ngang với nhảy vào hố lửa, đừng hại người khác.
Còn em sao, em không phải người bình thường, em vô cùng mạnh."
"Em đúng là không bao giờ quên dát vàng trên mặt mình bất cứ lúc nào."
Trần Tê buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra, ngẫm kĩ lại nói: "Nếu không anh vẫn là đừng tìm, anh sẽ không tìm thấy người như em đâu."
Vệ Gia bật cười: "Cũng đúng!"
Trần Tê vuốt ve tay Vệ Gia và ngủ thiếp đi.
Cô đã quen với tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên vào những ngày mưa, đã từng có những tiếng mưa như thế trong ngôi nhà cũ của bà ngoại, mảnh sân nhỏ nơi cha mẹ sống trước khi ly hôn, và ngôi nhà gần khu phố đại học, cô hốt hoảng tưởng như mình đã về nhà.
Cô dường như đã ngủ rất lâu, nhưng thực tế chưa đến hai giờ đã bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức và cuộc điện thoại của Ada.
Họ sẽ chụp tạp chí vào buổi chiều và đặt chuyến bay lúc 8 giờ sáng.
Ada lái xe đến đón cô theo địa chỉ mà Trần Tê đã gửi trước khi đi ngủ, và cô đã đến trường đua ngựa.
Ada biết Trần Tê nuôi ngựa và có thể cưỡi ngựa, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi biết rằng cô đã qua đêm tại một trang trại ngựa nào đó.
Cô đang tựa vào xe ăn bánh bao, nhìn thấy một người trông giống Trần Tê từ trong nhà gỗ đi tới, tiến lại gần cô...!Này, chỗ ở tại trại ngựa này "thân thiện" lắm sao?
"Cho tôi một ít." Trần Tê cầu xin Ada cho một chiếc bánh bao hấp, nhưng trước khi có bất kỳ thứ gì còn lại, một người nào đó đã đi ra khỏi ngôi nhà gỗ một lần nữa.
"Chào buổi sáng, Ada." Sau khi chào hỏi cô, anh ta trả lại chiếc ô mà Trần Tê đã để lại.
Ada không giấu nổi vẻ khiêp sợ: "Này...!A! Anh là Vệ Gia à?"
Vệ Gia cười cười, đối Trần Tê nói: "Bánh bao ăn ngon không? Anh vốn muốn đến căn tin mang cho em ăn."
Anh ta đi dép lê và mặc một chiếc áo phông giản dị cùng mức độ thẩm mỹ với chiếc áo khoác David trên người Trần Tê, dùng chân cũng có thể đoán được tối qua hai người họ đã làm gì.
Trần Tê thích vui vẻ nhưng cô không có sở thích làm rối tung mối quan hệ nam nữ, những tin tức phù phiếm đó không được viết ra.
Cô còn nói Vệ Gia này là một kẻ biến thái - cho dù anh ta có biến thái đến đâu thì cũng là fan của cô!
Ada thì thầm vào tai Trần Tê, "Chị thực sự đã ngủ với fan..."
"Cái rắm!" Trần Tê nghiêm mặt nói: "Là hắn ngủ với ta!"
Người hâm mộ kia của cô đỏ mặt ngay lập tức, nhưng không phủ nhận điều đó.
Anh ta đừng nghĩ lại! Ánh mắt của Ada đảo giữa hai người, tình trạng của Vệ Gia có vẻ rất tốt, nhưng Trần Tê lại có hai quầng thâm dưới mắt, như thể máu của cô đã bị một con cáo đực hút khô.
Còn buổi chụp hôm nay thì sao!
Hai người này chắc chắn có gian tình, tách ra lại không chút nào liên quan, vẫy tay một cái là chia tay.
Ada nghĩ, lần sau nếu có fan nam trẻ tuổi hấp dẫn nào mình nhất định phải cẩn thận, phóng viên bắt gặp thì không hay.
Ngoài kia đều nghĩ Trần Tê và Tôn Kiến Xuyên vẫn còn yêu nhau cuồng nhiệt.
Ada không thích những bài hát chảy nước miếng của Tôn Kiến Xuyên, nhưng nhiều cô gái xung quanh cô nghĩ rằng hắn siêu đẹp trai, giống như một nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Không nghĩ tới Trần Tê thích những tác phẩm có chủ đề hiện thực hơn.
Vệ Gia cũng không tồi, nếu anh ta không phải tên biến thái.
Trần Tê cùng anh ta đứng cùng nhau trông rất hòa hợp, cho dù là tình cảm mới chớm thì bọn họ giống như hai người có tình ý từ xưa.
Nghĩ đến đây, Ada lại âm thầm mặc niệm tên Vệ Gia.
Vệ - Gia?
Vệ là Vệ của Vệ Nhạc? Gia là Gia của "Gia Gia"?
"Gia Gia" xuất hiện trong miệng Vệ Nhạc không phải là biệt danh của Ultraman Tiga! Ada siết chặt tay lái.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Gia, cô cảm thấy anh có một khuôn mặt rất quen thuộc, không chỉ vì nụ cười mê hoặc của anh ta.
Cô đã từng gặp qua hắn! Một lần khi Ada đang đóng gói hành lý của Trần Tê, cô nhìn thấy một bức ảnh trong ngăn của vali.
Trần Tê đang cưỡi ngựa, có người dắt ngựa cho cô.
Trần Tê nói nó được chụp một cách tình cờ khi đang đi du lịch, và nhân viên của khu du lịch đang dắt ngựa.
Cô sẽ mang theo chiếc vali đó mỗi khi tiến tổ.
Sự thật chỉ có một!
"Vệ Nhạc có một người anh trai...!chị thực sự là chị dâu của cô!" Ada nói một cách lộn xộn, "Hai người gặp nhau trong một cái hang! Anh ấy trở về từ một nơi đầy lợn!"
Cô vừa nói xong thì bị một người đang nhắm mắt giả bộ ngủ - Trần Tê dùng một cái ô màu đen thật lớn đâm một chút: "Câm miệng cho chị, Sức chiến đấu của cọng bún chỉ có 5!".
Danh Sách Chương: