Lần gần đây nhất là sinh nhật lần thứ 17 của cô, anh thắp một hàng nến trắng trước sân nhà cô, anh ngồi ở giữa xung, quanh thắp nến và hát tặng cô bài "Mùa mưa khi em 17".
Hiếm khi bố mẹ cô xuất hiện ở cùng một nơi với vẻ mặt bối rối giống nhau,những người hàng xóm đi ngang qua đều cố nén cười.
Cô đứng thẫn thờ bên cửa sổ, ảo tưởng rằng linh hồn mình đã lên thiên đường.
Vụ việc đó đã bị lực lượng anh ninh ngăn chặn với lý do an toàn phòng cháy chữa cháy, cha mẹ của Trần Tê đã thuyết phục Tôn Kiến Xuyên trở về.
Cô nghĩ rằng sau khi trải qua sự việc đó, anh có thể hiểu ra điều gì đó, giờ đây cô lại hy vọng rằng mình không nghĩ quá nhiều.
Tôn Kiến Xuyên lời nói có chút mờ mịt bởi vì rượu, anh nói: "Tê Tê, tôi thích nhìn cậu cưỡi ngựa, nhìn giống như là bức tranh tên là "Nàng Godiva cưỡi ngựa", cậu nghe qua chưa?"
"Tôi với cậu học cùng một lớp cảm thụ mỹ thuật." Trần Tê vẻ mặt không biểu cảm nói.
Cô vẫn nhớ Tôn Kiến Xuyên đã cười lớn khi giáo viên nhắc đến bức tranh sơn dầu này của họa sĩ người Anh Collier trong lớp học nhỏ, bởi vì trong nhận thức của anh, Godiva là một thương hiệu chocolate.
"Làm sao vậy, không phải lúc đó cậu cũng cảm thấy bức tranh rất đẹp sao?" Tôn Kiến Xuyên khó hiểu hỏi.
Trần Tê trong lòng đang gào thét, cô nghĩ bức tranh đẹp không có nghĩa là cô sẵn sàng bị so sánh với người phụ nữ khỏa thân trong bức tranh đang cưỡi ngựa dạo phố.
"Tôi là phu nhân Godiva thế bây giờ cậu là gì?" cô hỏi.
Tôn Kiến Xuyên ngại ngùng nói: "Cậu có thể gọi tôi là ngài Godiva cũng được."
Nếu không phải bầu không khí không phù hợp, Trần Tê có thể đã cười thành tiếng.
Tôn Kiến Xuyên luôn như vậy, anh cầu xin cha mẹ sắp xếp cho anh tham gia tất cả các lớp học của Trần Tê, ngoại trừ piano, anh đã bỏ cuộc giữa chừng sau, không phải anh kêu khổ hay mệt mà trong giờ học, lúc nào cậu cũng cảm thấy buồn ngủ.
Múa ba lê ở trường tiểu học, cưỡi ngựa ở trường trung học cơ sở và lớp cảm thụ nghệ thuật đều là như thế.
Trần Tê không hẳn yêu thích những thứ này lắm, nhưng cô ấy thực sự muốn nhắc nhở "ngài" chỉ quan tâm đến nữ khỏa thân trong lớp rằng chính người chồng của bà Godiva trong bức tranh đã khiến vợ mình khỏa thân diễu hành trên đường phố, cố ý thu hút sự chú ý của cả thành phố để hạ nhục lòng tốt của cô.
"Tôi cảm thấy cậu chính là bùn dưới móng ngựa." Trần Tê vì tình cảm nhiều năm này hận không thể lựa chọn từ ngữ ghê tởm hơn.
"Cậu tức giận sao? Tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện."
"Không có, không được nhéo bụng ngựa!"
Trần Tê phát hiện đuôi ngựa màu đen thường xuyên lắc lư, cảm xúc của người cưỡi dễ dàng vô tình truyền đến thân ngựa.
Lý do tại sao cô ấy cưỡi ngựa với Tôn Kiến Xuyên là vì họ đến cùng nhau, nếu người bạn đồng hành của cô xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không thể giải thích điều đó sau khi trở về.
Chú Tôn cũng nhiều lần nhờ cô chăm sóc Tôn Kiến Xuyên.
Nhà kho của trường bắn cung nằm trong tầm nhìn ban đêm của họ, Trần Tê bảo ngựa phi nước kiệu, theo kịp Tôn Kiến Xuyên.
Đi nhanh về nhanh cũng tốt, chỉ cần để cậu ta giải rượu, đừng quăng ngã cục cưng nhà họ Tôn là được.
Gió đêm phả vào mặt, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng ríu rít bay trên bãi cỏ nơi vó ngựa chưa đi qua, tiếng vó ngựa màu hạt dẻ của Tôn Kiến Xuyên cũng trở nên đều đặn theo Tiểu Hầu Tử.
Trần Tê cũng nhìn thấy bóng của những con chuột chũi trong bụi cỏ, một bầy nhỏ lén lút, ngay lập tức rút vào trong hố khi chúng nghe thấy động tĩnh.
Cô ấy chỉ nó cho Tôn Kiến Xuyên, nhưng anh ta không thể nhìn thấy gì.
"Tê Tê..."
Vẻ đẹp và sự yên tĩnh đột ngột lại khiến trái tim của Tôn Kiến Xuyên rung động, anh theo nhịp vó ngựa mà thốt lên: "Cậu có thể đừng nhấn mạnh với mọi người rằng tôi không phải bạn trai cậu không?"
"Cậu nói cái gì?" Tiểu Hầu Tử của Trần Tê bước đi càng lúc càng nhanh, tựa hồ coi căn nhà màu đen trước mắt là điểm cuối của đường đua.
Lời đáp lại của cô ấy theo tiếng gió cũng không rõ ràng lắm..
"Tôi nói...!tại sao tôi không thể làm bạn trai của cậu?" Tôn Kiến Xuyên nói theo, lời nói càng giống như gầm lên từ lồng ngực anh.
Trần Tê không trả lời, đường nét của ngôi nhà màu đen dần dần lộ ra dưới ánh trăng, đó chỉ là một ngôi nhà một tầng đơn giản được xây dựng bằng gỗ và ngói amiăng, cánh cửa bị khóa giống như một cái miệng không nói nên lời.
Tôn Kiến Xuyên lợi dụng việc Trần Tê đang giảm tốc độ trước điểm đến và buộc con ngựa di chuyển trước mặt cô.
"Cậu làm sao vậy?" Tiểu Hầu Tử suýt nữa không kịp dừng lại, Trần Tê thấp giọng hướng Tôn Kiến Xuyên trách anh hành động nguy hiểm.
Anh ta thường làm mọi việc mà không cần suy nghĩ và không quan tâm đến hậu quả, con ngựa đen trông có vẻ mạnh mẽ cũng hí lên khi anh ta đột ngột dừng dây cương.
"Trả lời câu hỏi của tôi trước đi." Tôn Kiến Xuyên thở hổn hển.
Trần Hi không giả vờ hồ đồ, cô nghe rõ lời của hắn.
"Tôi không có nhấn mạnh với "mọi người" rằng cậu không phải bạn trai của tôi, mà là khi có người hỏi tôi, tôi đúng sự thật trả lời.
Bởi vì cậu thực sự không phải bạn trai của tôi.
Chúng ta chỉ là bạn chơi lớn lên cùng nhau mà thôi." Trần Tê quay ngựa lại, cô nhận ra điều gì đó từ hành vi bất thường của Tôn Kiến Xuyên.
Thật là một quyết định tồi tệ khi đồng ý ra ngoài với cậu ta tối nay.
Vệ Gia đúng là khốn nạn, anh ta phối hợp ăn ý như vậy, nhất định phải biết trước một chút.
Vào lúc này, một vầng trăng tròn màu vàng treo trên bầu trời xanh thẫm, bọn họ một người là Nhuận Thổ đang có kế hoạch khác, và người còn lại là anh Tấn, người đã lấy chiếc nĩa thép từ Nhuận Thổ.
Cô không biết khi nào nĩa thép kia sẽ đâm vào mình.
Con ngựa khịt mũi trong sự im lặng của Tôn Kiến Xuyên.
Trần Tê nửa đùa nửa thật nhắc nhở: "Đừng thổ lộ tình cảm với tôi, tôi sẽ từ chối cậu ngay.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bố tôi sẽ không để tôi yêu đương đâu.
Hơn nữa chúng ta cũng rất quen thuộc, cậu nên biết rằng cậu là không phải gu của tôi."
Nếu người khác nghe được những lời như vậy, hơn nửa sẽ biết nhã ý, cười đáp: "Vừa đúng lúc, cậu cũng không phải mẫu người của tôi." Chuyện này cứ như vậy không được nhắc tới.
Nhưng trước mặt cô là Tôn Kiến Xuyên.
Đôi mắt đẹp của Tôn Kiến Xuyên tràn đầy sự khó hiểu: "Vì sao, tôi, tôi là loại người gì vậy? Tôi rõ ràng rất nổi tiếng, rất nhiều nữ sinh đã tỏ tình với tôi từ khi còn nhỏ.
Trước kỳ nghỉ hè, các nữ sinh từ trường khác đã lẻn vào trường chúng ta lén lút chụp ảnh tôi chơi ghi-ta, cậu cũng thấy đó.
Tất cả bọn họ đều thích tôi, tại sao cậu lại không?"
Trần Tê dở khóc dở cười nói: "Không có lý do gì cả.
Mọi người không giống nhau."
"Có gì khác nhau? Nói cho tôi biết!"
"Tối nay cậu uống nhiều có chút mê muội, trở về nói chuyện đi." Trần Tê ra hiệu Tôn Kiến Xuyên trên lưng ngựa không nên bất an, con ngựa của cậu trông rất bất an.
Cô nhích ra xa anh một chút, hy vọng Tiểu Hầu Tử sẽ dẫn đồng đội của nó bình tĩnh trở lại.
"Không, hiện tại liền nói đi, đừng chiếu lệ với tôi." Tôn Kiến Xuyên lại bắt đầu làm như vậy.
Sắc mặt Trần Tê trở nên khó coi.
Cô biết anh ngu ngốc, nhưng cô không biết rằng anh có thể ngu ngốc như vậy.
Mỗi khi hít một hơi thật sâu, cô ấy sẽ nguyền rủa Vệ Gia và chính mình trong lòng.
Đáng lẽ nàng không nên đến, nàng nên để hai tên khốn kiếp này cùng nhau sống trong thế giới phàm nhân, cưỡi ngựa phi nước đại chia nhau vinh hoa phú quý.
"Không thích thì có lý do gì? Cậu mà còn như vậy nữa, sáng mai tôi về sớm, cậu ở chỗ này nổi điên cũng được."
"Cậu đi thì đi, tôi không về, trở về cũng sẽ quấy rầy cậu.
Cậu về nói với cha mẹ tôi tôi chết ở chỗ này, cậu thích ai cũng được." Tôn Kiến Xuyên say xỉn lớn tiếng nói.
"Xuyên Tử, đừng siết dây cương nữa, thả lỏng chân...ngồi yên!" Nếu có một cái nĩa thép, Trần Tê rất muốn chộp lấy và giết chết tên ngốc này ngay tại chỗ.
Cô rất tức giận, nhưng bây giờ cô phải dỗ anh ta, kẻo anh ta thực sự làm điều gì đó ngu ngốc.
"Ở đây nói không rõ, chúng ta trở về nói."
"Trừ khi bây giờ cậu nhận lời làm bạn gái tôi."
"Dù sao cậu cũng phải khiến tôi cam tâm tình nguyện mà, phải không?"
"Xin cậu đó, Tê Tê, nhận lời tôi đi."
"Tôn Kiến Xuyên, cậu bình tĩnh trước đã, để ngựa của cậu cũng bình tĩnh lại, cậu ghì cương làm nó đau đấy..."
"Dù sao tôi cũng chỉ thích cậu thôi, tại sao cậu lại luôn coi chướng mắt tôi?"
"Bởi vì mọi thứ cậu làm đều khiến tôi coi thường!"
Cảm xúc của Trần Tê giống như dây cương bị kéo căng đến cực điểm đột nhiên đứt lìa, con ngựa được nàng vững vàng điều khiển trong lòng cũng phi nước đại ra ngoài.
Cái này gọi là gì! Tôn Kiến Xuyên hơn cô nửa tuổi, hai người lớn tuổi thân thiết và có sở thích chung.
Anh tính cách có phần non nớt, từ khi còn nhỏ, cha mẹ anh đã luôn nói: "Tê Tê, đừng so đo với nó." Nhưng anh vẫn luôn giống như một đứa trẻ không thể lớn, cô không muốn làm viên kẹo để dỗ dành anh nữa.
"Cuối cùng cậu cũng nói ra, thật tốt!"
Tôn Kiến Xuyên nghiêng người về phía trước và bất ngờ kẹp bụng ngựa.
Con ngựa màu hạt dẻ lắc đầu dữ dội, phi nước đại về hướng ngược lại như một mũi tên.
"Xuyên Tử, trở lại!" Trần Tê hét lên với những người và con ngựa đã bỏ chạy.
Cô nhìn xung quanh, nhà kho của trường bắn cung ở phía sau cô, nếu như theo lời Vệ Gia nói, điểm dịch vụ ở phía tây nam của đồng cỏ, chẳng phải Tôn Kiến Xuyên hiện đang đi về phía đông bắc sao?
Những lời anh ta hét lên nhanh chóng phân tán trong không gian rộng rãi, đèn của điểm dịch vụ trông giống như những vì sao trên bầu trời, Trần Tê dùng sức vỗ đầu mình, tại sao lại khiêu khích anh ta vào thời điểm đó? Tín hiệu điện thoại di động chập chờn tại điểm phục vụ cũng biến mất.
Cô khó cân bằng giữa việc quay lại cầu cứu và đuổi kịp đứa trẻ lớn hơn đang mất trí, cuối cùng cô kéo dây cương và đuổi theo sau lưng của Tôn Kiến Xuyên..
Danh Sách Chương: