Mục lục
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Y đến kiểm tra. Cô ta im lặng trong chốc lát, rồi như một bác sĩ lạnh lùng nhất, nói ra tin dữ:

“Đây là một biến đổi không mấy tốt. Anh nên chuẩn bị tinh thần.”

Chuẩn bị cái gì?

“Giải thích đơn giản thì là, virus Re sau khi xâm nhập vào cơ thể cô ấy không hề chống lại virus zombie vốn có, mà ngược lại còn tăng cường nó. Cả hai đang cùng nhau chống lại Thái Tuế... Đây là tình huống mà tôi không lường trước được.”

Vậy cô sẽ biến thành dạng gì?

Văn Y không trả lời câu hỏi đó, nhưng đề nghị anh hãy trói chặt Tiết Linh lại.

Văn Cửu Tắc không làm theo.

Anh không nhìn đồng hồ, nhưng cảm giác như đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy Tiết Linh có động tĩnh.

Văn Cửu Tắc lập tức đứng bật dậy, cúi người xuống sát bên đầu cô.

“Tiết Linh.”

Cô mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đỏ rực. Đôi mắt đỏ sẫm ban đầu giờ đã trở nên sáng hơn, ánh lên một màu như đá ruby, rất giống với sợi dây chuyền hồng ngọc nơi cổ cô.

Cô nhìn anh chậm chạp, như thể không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Văn Cửu Tắc thấy cô ngoan ngoãn như thế, liền đưa tay vuốt nhẹ mặt cô, rồi cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh đưa cho cô.

Tiết Linh không đón lấy.

Cô đột nhiên quay ngoắt đầu về phía cửa, và đúng lúc cánh cửa bị đẩy ra, cô bật lên tiếng gầm gừ tấn công, âm thanh đặc trưng của zombie khi gặp người.

Người bước vào chính là Văn Y. Cô ta đứng ngay cửa, trông thấy rõ ràng thân hình cao lớn của Văn Cửu Tắc bị Tiết Linh đẩy mạnh văng ra.

Anh đập vào tường bên cạnh, lập tức hoàn hồn lại, lao tới kéo cô về, ghì chặt trong vòng tay.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng gào rú chẳng khác gì những zombie khác của Tiết Linh. Cô không nhận ra Văn Cửu Tắc, chỉ biết tấn công bất cứ ai còn là con người.

“Thất bại rồi, cô ấy đã hoàn toàn biến thành zombie.” Văn Y buông tay khỏi tay nắm cửa, lạnh nhạt nói.

Văn Cửu Tắc bịt miệng cô lại.

Hàm răng cũ trong miệng cô vừa va chạm là rụng ngay, thay vào đó là hai hàng răng mới sắc nhọn như của cá mập.

Chỉ cần vô tình sượt qua tay anh cũng đủ để cào xước ra mấy vết rạch dài.

Với dáng vẻ dữ tợn điên cuồng khi tấn công người, cô lúc này trở nên hoàn toàn xa lạ, chẳng còn chút nào giống Tiết Linh nhỏ bé vô hại khi xưa.

“Ra ngoài đi.” Văn Cửu Tắc nói.

Sau khi Văn Y rời đi, Tiết Linh không còn phát điên như lúc trước nữa, nhưng vẫn bứt rứt, phản ứng theo bản năng với hơi người quanh mình.

Có quá nhiều người ở gần đây, khiến cô trở nên kích động.

Văn Cửu Tắc siết chặt lấy cô, quan sát ánh mắt và từng hành vi của cô, rồi hỏi khẽ:

“Em có phải... lại đang cố tình dọa tôi không?”

Tiết Linh không hề đáp lại anh.

----

“Tôi nghe nói con nhỏ Tiết Linh nhà các người mất hết lý trí rồi, hoàn toàn biến thành zombie hả?”

Ở khu ăn uống, Dương Lạc bưng khay cơm đến gần Văn Y, giả vờ cảm khái:

“Thật không ngờ, loại thuốc mới mà cô xin cấp riêng lại tạo ra kết quả như vậy.”

 

“Không phải tôi nhiều lời đâu, tuy trước kia cô ta cũng lập được không ít công lao, nhưng giờ cũng chỉ là một zombie nguy hiểm thôi. Nếu cứ giữ lại, chẳng phải là mối đe dọa cho tất cả chúng ta à?”

“Zombie có hại thì nên xử lý sớm, trước kia chính cô ta cũng làm như thế, g.i.ế.c zombie nhanh nhẹn còn gì. Bây giờ đến lượt mình, chẳng lẽ lại không làm gương...”

Dương Lạc đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bị ai đó đ.â.m mạnh từ phía sau, cả người lẫn khay cơm đổ nhào ra đất.

Anh ta lồm cồm bò dậy, phát hiện người vừa húc mình là một binh sĩ.

“Va trúng thôi.” Người lính đó nói tỉnh bơ, không có chút xin lỗi nào, ánh mắt thậm chí còn tràn đầy khinh thường và chán ghét, rõ ràng là cố ý.

Dương Lạc định mở miệng mắng, nhưng lại thấy vài binh sĩ xung quanh đều mang vẻ mặt y chang nhau, có người còn trừng mắt nhìn anh ta đầy căm phẫn.

Toàn bộ khu ăn uống trở nên yên lặng, gần như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía này. Trong vô số ánh mắt bất mãn đó, Dương Lạc cuối cùng cũng nhận ra, mình đã đụng phải công chúng đang giận dữ.

Anh ta nuốt cục tức vào, chưa kịp nói gì thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay chống xuống đất đau nhói, là Văn Y, cô ta bưng khay cơm bước ngang qua, dẫm thẳng lên tay anh ta mà không thèm liếc mắt lấy một cái.

Dương Lạc chỉ đành xấu hổ rút tay về, lặng lẽ rời khỏi nhà ăn.

...

“Có cách nào... cứu lại không?” Văn Cửu Tắc một mình tìm đến gặp Văn Y.

“Thử dùng Thái Tuế xem.” Văn Y nói.

“Trích xuất từ tôi.”

Văn Y liếc nhìn anh: “Anh muốn c.h.ế.t chung với cô ấy thì cứ nói thẳng.”

“Từng có một người tên là Tằng Dật Đồng.” Văn Cửu Tắc chỉ nói một cái tên.

Văn Y lập tức hiểu: “Tằng Dật Đồng đang ở căn cứ Bắc Chính. Nhưng Tiết Linh bây giờ như thế, chậm một ngày, khả năng cứu được sẽ càng giảm. Có thể lúc anh quay về đến nơi, đã không kịp nữa rồi.”

Văn Cửu Tắc nhìn cô ta không chớp mắt.

Văn Y rút giấy bút ra viết gì đó, rồi gấp lại đưa cho anh: “Đưa lá thư này cho em gái tôi, Từ Chi Hoa. Cô ấy biết cách trích xuất Thái Tuế. Anh đưa Tiết Linh về đi.”

Nghe tin Văn Cửu Tắc sắp đưa Tiết Linh trở lại căn cứ Bắc Chính, rất nhiều binh lính trong đội lập tức tình nguyện xin hộ tống hai người.

Tất cả đều bị anh từ chối.

Anh bọc kín Tiết Linh, không để bất cứ ai trong đội nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô. Cô nhất định sẽ không muốn người khác trông thấy mình như vậy.

Nếu những người cô từng giúp lại tỏ ra sợ hãi cô, cô mà biết chắc sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

Hôm đó, Văn Cửu Tắc lên đường, chỉ mang theo một mình Tiết Linh.

Rời khỏi khu vực đông người, Tiết Linh không còn quá kích động nữa. Cô bắt đầu trở nên yên lặng, thậm chí còn yên lặng hơn cả lúc vẫn còn lý trí.

Cô không ngoảnh đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không cầm máy tính bảng gõ gõ chạm chạm, cũng không vì buồn chán mà hết sờ cái này đến ngó cái kia, càng không thường xuyên liếc sang chỗ ghế lái xem Văn Cửu Tắc đang làm gì.

Giờ đây, cô dễ dàng bị một sợi dây an toàn giữ chặt lại.

Văn Cửu Tắc nghiêng đầu nhìn cô, có cảm giác như quay về khoảnh khắc ban đầu khi mới gặp lại Tiết Linh.

Khi đó anh còn chưa biết cô có lý trí, cũng là như thế này, anh lái xe chở cô đi khắp nơi.

Đôi lúc ngẩn người, Văn Cửu Tắc lại tự hỏi: tất cả những chuyện này… thật sự đã từng xảy ra sao?

Một năm qua kể từ ngày gặp lại nhau, zombie có lý trí tên Tiết Linh kia, có khi nào chỉ là một ảo tưởng của anh?

Liệu có thể nào, từ đầu đến cuối, chỉ là anh đưa một con zombie thực sự chạy vòng quanh khắp nơi?

Văn Cửu Tắc lấy ra những bức ảnh chụp lấy liền giữa mình và Tiết Linh, cả bức cô cầm tấm bảng “đừng tức giận” chụp lúc trước, dán từng tấm lên cửa sổ xe.

Ký ức cuối cùng của Tiết Linh trước khi mất đi ý thức… là bàn tay anh chìa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK