Mục lục
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Linh hỏi: “Ý gì, chẳng lẽ là muốn tính sổ chuyện anh đợi em mười năm sao?”

Văn Cửu Tắc đáp: “Ý là anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ chờ em thôi.”

Vậy nên đừng sợ, đừng hoang mang nữa.

Giọng anh nhẹ nhàng, như đang dỗ dành: “Chúng ta có chỗ ở, có công việc ổn định, anh còn có tiền tiết kiệm, em muốn xem không?”

Nghe anh nói vậy, Tiết Linh cười khịt mũi: “Bao nhiêu thế, cho em xem nào.”

Cô ghé sát lại nhìn, thấy anh mở giao diện trên thiết bị liên lạc đeo tay - loại “điện thoại” hiện tại, chế độ đơn giản thì như đồng hồ đeo tay, có thể mở rộng thành một tấm bảng nhỏ.

Văn Cửu Tắc lướt qua vài mục, rồi mở ra một trang, số dư hiện lên rõ ràng: 0.

Tiết Linh: “?”

Văn Cửu Tắc tỉnh bơ: “Thế nào, rất hợp với tên em đúng không?”

Tiết Linh lập tức ngồi bật dậy, Văn Cửu Tắc ung dung tắt giao diện đó, chuyển sang một mục khác: “Nhầm rồi, số dư thực tế là cái này.”

Lúc này màn hình hiện ra một chuỗi con số khổng lồ.

Chính vì quá lớn nên Tiết Linh bắt đầu nghi ngờ, không biết tiền bây giờ có mất giá không, nên mới thành con số như vậy.

Cô nghiêng đầu hỏi: “Thế này là nhiều lắm à? Mua được phi thuyền không?”

“Em muốn mua loại nào?”

“Loại hôm qua anh ngồi ấy, cái mà đưa em đến.”

“Loại đó là phi thuyền chuyên dụng của đội dị thường, không bán cho dân thường. Nhưng mà, nếu em thật sự muốn, cũng không phải không có cách…” Văn Cửu Tắc suy nghĩ: “Ví dụ như vô tình bị phá hỏng trong nhiệm vụ…”

Tiết Linh lạnh cả sống lưng, vội túm lấy tay anh: “Em không muốn nữa! Chọn cái khác, miễn là mua được là được!”

Văn Cửu Tắc cười, vòng tay ôm eo cô.

Tiết Linh bĩu môi: “Anh lại trêu em nữa đúng không?”

Anh cười bế bổng cô lên: “Anh có một chiếc phi thuyền riêng, đang đậu ở viện nghiên cứu, đi, bây giờ mình về.”

Chiếc đó là để chuẩn bị trong kỳ nghỉ, đưa người đi khắp nơi tìm cô.

Người bình thường muốn mua phi thuyền rất khó, cần đủ loại giấy phép. Nhưng thân phận của Văn Cửu Tắc khiến mọi thủ tục trở nên dễ dàng.

Đó là một loại phúc lợi, từ ba trăm năm trước để lại.

Nếu lúc đó chỉ có một mình anh, có lẽ sẽ không bao giờ tiếp xúc với Văn Y, không vào căn cứ Bắc Chính.

Chính Tiết Linh đã dẫn anh đi con đường đó, để lại khối tài sản này, trở thành chỗ dựa của họ bây giờ.

“Khoan đã, hai người chuẩn bị đi ngay à? Vừa mới hoàn tất điều trị phục sinh, không cần nghỉ ngơi thêm sao? Cô ấy còn phải tiêm thuốc đúng giờ nữa, để củng cố…”

Văn Cửu Tắc ngắt lời: “Thuốc để tôi cầm, tôi biết cách tiêm.”

Anh rõ ràng là chẳng muốn ở lại viện nghiên cứu thêm một giây nào. Những người ở đây biết không cản nổi, đành gom đủ thuốc cần thiết đưa cho anh.

“Anh cuối cùng cũng tìm được Tiết Linh rồi, sau này khỏi hành hạ bọn tôi nữa.”

“Tiếu Tiếu, tạm biệt nhé, có gì cứ đến tìm bọn tôi!”

Văn Cửu Tắc đen mặt: “Mấy người gọi cô ấy là gì?”

 

Tiết Linh lập tức lấy tay bịt tai anh lại, chân đạp loạn vào đùi anh: “Đi đi đi! Mau đi mau đi!”

Dù vậy vẫn không kịp ngăn anh nghe thấy tên đó.

Anh trông có vẻ tâm trạng khá tốt, ít nhất bây giờ nét mặt anh đã dịu hơn nhiều so với lúc mới gặp, nụ cười cũng tự nhiên, không còn kiểu dữ tợn như kẻ g.i.ế.c người cố gượng cười.

“Ồ…”

Anh vừa phát ra âm tiết đầu tiên, Tiết Linh đã biết miệng anh sắp tuôn ra thứ gì đó đáng ăn đòn, nên bịt chặt lại không cho nói tiếp.

“Ồ, vừa tỉnh dậy chẳng nhớ gì, chỉ nhớ mỗi mình anh, hơ~” (Tiếu Tiếu là biệt danh của Văn Cửu Tắc á)

Đúng là sự thật, nhưng bị cái miệng chó của anh lặp lại, tự dưng thấy ngứa tay muốn đánh.

Tiết Linh lôi ra cuộn băng keo y tế mà viện nghiên cứu tặng, dán thẳng lên miệng Văn Cửu Tắc: “Không nghe tin đồn, không truyền tin đồn!”

Dù sao cô cũng không nhận!

Miệng bị dán kín, Văn Cửu Tắc chỉ nhướng mày cười, khóe môi cong lên. Biểu cảm đó vừa vui vừa trêu chọc, rõ ràng là đang nhịn cười nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc - vừa đẹp trai vừa đáng đòn, khiến người ta tim ngứa, tay cũng ngứa.

Anh cười mà không nói nữa, trên mặt viết rõ: “Dù sao cả hai ta đều biết sự thật thế nào, nhưng thôi, chiều em vậy.”

Chiếc máy bay đậu ở bãi đáp chuyên dụng của Viện nghiên cứu số Một có lớp vỏ màu xám xanh ngả bạc.

Lẽ ra trông phải rất ngầu, nhưng tiếc là chủ nhân - Văn Cửu Tắc dường như chẳng mấy chăm sóc nó.

Thân máy phủ đầy bụi và vết bẩn không rõ từ đâu ra. Cửa khoang mở ra, bên trong bừa bộn như một cái kho cũ.

Đầy ắp đồ, thậm chí có vài buồng đông lạnh chất chồng lên nhau.

“Đống buồng đông lạnh này hỏng rồi à? Bên trong trống trơn, sao anh còn giữ lại?” Tiết Linh thắc mắc.

Văn Cửu Tắc ghé sát mặt lại.

Tiết Linh: “?”

Anh nói không rõ ràng, giọng mơ hồ qua lớp băng keo: “Miệng. Gỡ ra.”

Cô im lặng. Tự anh không biết gỡ à?

Cô giơ tay tháo miếng băng keo trên miệng anh, lúc ấy Văn Cửu Tắc mới nói: “Lần trước đi ra ngoài, anh tìm được mấy cái buồng đông lạnh đời cũ trong khu phế tích, mang về kiểm tra thử.”

Tiết Linh nhìn kỹ lại, đúng là lớp vỏ của mấy buồng đó rất giống loại mà họ từng nằm.

“Vậy kiểm tra ra kết quả…” Chưa kịp nói hết câu, cô thấy anh đã giơ chân đạp mấy cái buồng đó xuống ngoài khoang, rồi gom cả đống đồ đạc lộn xộn trong khoang ra ném hết xuống.

Tư thế vung vẩy như thể vừa thi xong, quăng vở bài tập vậy.

“Giờ đống này không dùng được nữa.” Văn Cửu Tắc nói.

Tiết Linh liếc nhìn, thấy trong đống đồ đó có cả xẻng, dây thừng, đèn pin, lều bạt, ủng đi mưa và cả hộp điện cũ kỹ.

Cô thầm nghĩ: Anh lấy mấy thứ này đi đào mộ à?

Sau khi dọn sạch đống bừa bộn đó, cô lại nhìn thấy trên ghế lái có một chiếc áo khoác dày.

Ghế phụ thì chất đầy hộp thuốc và đồ dùng sinh hoạt.

Văn Cửu Tắc nhanh tay dọn tiếp, gom cả đống đó ném ra ngoài.

“Đám này là đồ từng dùng khi đưa người trong viện nghiên cứu đi làm nhiệm vụ. Giờ không cần nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK