Lúc Duyên tỷ nhi mang thai bốn tháng, Chu Trọng Quốc tuổi đã hơn tám mươi, rốt cuộc không chịu đựng nổi mùa đông rét lạnh, bệnh qua đời tại hành cung Phố Sơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, thiên hạ để tang.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Con trai thứ tư của trẫm, Hoài An Vương Chu Bình, nhân phẩm đôn hậu, rất giống trẫm, nhất định có thể gánh vác đại thống, kế thừa hoàng đế vị của trẫm.” Tô Tuệ Nương quỳ gối giữa một đám cáo mệnh, trong tai truyền tới là thanh âm tuyên đọc hùng hồn gần như vang vọng cả cung đình của Nội các Mã đại học sĩ. Tứ hoàng tử kế vị, đây vốn là chuyện mọi người đều có thể đoán trước, vì thế lúc này đây, cũng không có người liều mạng dám lên tiếng phản đối cái gì.
“Cẩn tuân thánh chỉ.” Thanh âm trăm ngàn người hô to, đinh tai nhức óc.
Mà khi Chu Bình hai mắt khóc đỏ au, đứng lên, tự tay nhận lấy thánh chỉ —— “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Chu Bình hít sâu một hơi, dùng giọng gần như nghẹn ngào nói: “Chúng ái khanh bình thân.”
Kèm theo ánh mặt trời của mùa đông, vị quân chủ đệ nhị của triều Đại Thụy ra đời.
Tân đế kế vị cắm mốc cho sự chuyển giao giữa hoàng triều mới cũ, vô luận là chuyện phân chia quyền lợi trên triều đình, hay là biến hóa tần phi mới cũ trong hậu cung, mọi người dường như cũng trở nên hoang mang vô cùng. ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ Mà chuyện đầu tiên sau khi Chu Bình lên ngôi, là ban cho cha vợ cậu quyền lợi cực lớn, Chỉ huy sứ Ngũ Thành binh mã, Thượng quốc trụ, Quang lộc đại phu, Tả quân Đô Đốc, đại quan siêu nhất phẩm đế quốc, trong khoảng thời gian ngắn, Yến Hoằng Chân quyền thế ngập trời, người người vì thế kính sợ.
Về phần Tô Tuệ Nương, tất nhiên đem toàn bộ tinh lực dùng trên người nữ nhi, Duyên tỷ nhi mang thai, nhưng chuyện phải lo liệu rất nhiều, tất nhiên mệt nhọc không thôi. Thế là, tất bật vội vã, chớp mắt một tháng trôi qua. Khác với tiên hoàng, Chu Bình tính tình mềm mỏng, là hoàng đế chịu nghe lời quần thần, các đại thần phát hiện, chủ tử hiện tại hình như dễ hầu hạ hơn người trước, thế là, giữa quân thần thử dò xét lẫn nhau vài lần cuối cùng tìm được ít điểm thăng bằng, Chu Bình rốt cục cũng vượt qua thời gian đầu khó khăn nhất, dần dần ngồi vững vàng long ỷ dưới thân.
Hắn thành hoàng đế, Duyên tỷ nhi dĩ nhiên chính là hoàng hậu tương lai.
Đại điển đăng cơ kết thúc không bao lâu, liền cử hành đại điển phong hậu, có thể lấy tốc độ nhanh nhất ổn định thế cục như vậy, Duyên tỷ nhi tuy vất vả nhưng vẫn mạnh mẽ vượt qua. Ngày điển lễ, Tô Tuệ Nương quỳ trên đất, nhìn con gái mình từng bước một đi lên bậc thang bạch ngọc, đăng lâm hậu vị, mẫu nghi thiên hạ, trong lòng quả thật là có loại cảm giác nói không thành lời.
Có điều đoán là mừng rỡ chiếm phần hơn.
Sau khi mọi đại điển của hoàng đế hoàng hậu xong xuôi, kế tiếp đến phiên Thái hậu, mặt này lại có một ải khó khăn, mẹ ruột tân đế tuy là Lữ thị, nhưng hắn trên danh nghĩa cũng là con của Lệ quý phi, cho nên dựa theo lễ phép nên kính Lệ quý phi là Thái hậu mới phải. Vì điều này mà trên dưới triều đình tranh luận không ít. Cuối cùng vẫn là Nội các Mã đại học sĩ, lấy đông tây hai cung Thái hậu của tiền triều làm thí dụ, cuối cùng định Lệ quý phi là Đông cung Mẫu hậu hoàng thái hậu, định Lữ thị là Tây cung Thánh mẫu hoàng thái hậu. Hai cung ngang hàng, cũng không phân chia cao thấp.
Thế là, một năm mới cuối cùng của tiên hoàng cứ thế kết thúc, tân đế đổi quốc hiệu là Kiến An, thời gian tiến nhập vào năm đầu Kiến An.
….®Мαc-ŦЋιεη-Ψ
Trong cung Phượng Tảo, Duyên tỷ nhi đã hơn tám tháng nửa tựa trên gối thêu vàng trò chuyện cùng mẫu thân, đang nói chuyện vui vẻ, bên ngoài có cung nữ vội vã đi đến rỉ tai Duyên tỷ nhi, ai ngờ, Duyên tỷ nhi nghe xong sắc mặt đột biến, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận.
“Tất cả các ngươi lui xuống đi!” Duyên tỷ nhi phất tay, thoáng chốc tất cả cung nữ thái giám hầu hạ trong điện, đều không một tiếng động lui xuống.
“Chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt con gái không vui, Tô Tuệ Nương không khỏi lo âu hỏi.
Duyên tỷ nhi cười lạnh hai tiếng, quay sang mẫu thân đáp: “Còn không phải bên Đông thái hậu lại có chuyện.”
Đông cung Thái hậu là chỉ Lệ quý phi trước kia.
“Mẹ mẹ nói xem, trong cung này vô luận là chi phí ăn mặc, hay là thể diện tôn quý, chưa từng thiếu bà ta một phần, mà trái khoáy là bà ta cứ bất mãn, ba hồi ghét Ngự cung ty tiến cống số lượng băng kính than không đủ, ba hồi ghét vị trí cung điện không đẹp không đủ khí thế, kể cả ăn uống mỗi ngày cũng có thể bắt được lỗi, quậy ngày quậy đêm, người khác vẫn không thể nói một câu, con và hoàng thượng hễ có xíu xiu không kiên nhẫn, là lập tức khóc lóc nỉ non kêu la tiên hoàng.” Duyên tỷ nhi tức đến xanh mặt, hiển nhiên đối với người đàn bà kia đã là không thể nhịn được nữa “Tháng trước, bà ta nói thân thể mình không khoẻ, khăng khăng bắt con qua hầu hạ bón thuốc, con liền đứng giữa trời trước mặt bà ta, thiếu chút nữa động thai khí, nếu không phải Hoàng thượng kịp thời chạy tới, con cũng không dám tưởng tượng.” Vừa nói liền chảy nước mắt.
Thân là mẫu thân, điều không thể nhịn nhất chính là con mình bị ức hiếp, Tô Tuệ Nương nghe đến đó sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.
“Xem Thái hậu trước kia hành sự, cũng không giống người ngốc, sao sẽ làm ra loại chuyện này.”
“Hừ… Còn không phải vì Ngạc Vương.” Duyên tỷ nhi cố nén nước mắt, uất ức nói: “Trước khi tiên hoàng mất, từng hạ một đạo chiếu thư nói rõ sau khi bản thân quy thiên, Ngạc Vương phải lập tức rời kinh đến đất phong… Đông Thái hậu xót con, muốn Hoàng thượng ngỗ nghịch di chỉ của Tiên hoàng giữ cậu ta ở lại kinh thành…”
“Chuyện này sao thể được.” Tô Tuệ Nương nghe đến đó, liên tục lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: “Ngạc Vương vẫn nên sớm ngày rời kinh mới phải, tiên hoàng hạ đạo ý chỉ này chưa chắc không muốn tốt cho cậu ta.” Đến đất phong xa, từ đó làm một vương gia tiêu dao phú quý, chẳng lẽ không hơn việc ở lại kinh thành trở thành cái đinh trong mắt tân đế?
“… Nhưng Đông Thái hậu lại bất đồng ý kiến… Vì chuyện này mà suốt ngày biến đổi phương pháp hành hạ.” Duyên tỷ nhi than vắn thở dài một lúc: “Hoàng thượng nhân hậu, đối với Ngạc Vương vẫn có mấy phần tình nghĩa huynh đệ.”
Bởi vì Duyên tỷ nhi khi còn bé từng làm bạn học của công chúa ở trong cung một thời gian, cho nên bất kể là Chu Bình hay là Chu Thông đều rất quen thuộc. Nhớ năm đó nàng anh dũng cứu Chu Bình bị ức hiếp từ trong tay đám xấu xa, đầu sỏ sau lưng gây nên chính là Chu Thông, trẻ con chẳng qua hiếu thắng ham chơi, mới tìm người đi bắt nạt ca ca.
Chuyện cũ khi bé tuy là trẻ con vô tâm nghịch ngợm, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, mẫu thân trên danh nghĩa của Chu Bình, Lệ quý phi, đem toàn bộ tình cảm của mình cho con trai ruột, sẽ chểnh mảng lơ là Chu Bình, dẫn đến quan hệ hai người càng lúc càng xa, tính tình Chu Bình đúng là ôn hòa, nhưng nay đã khác xưa, quyền lợi và địa vị thường sẽ thay đổi tính tình một người, hắn nay đã là hoàng đế, liệu còn có thể khoan nhượng Ngạc Vương – một uy hiếp tiềm ẩn, đó là chuyện mà ai cũng không nói chính xác được.
“Được rồi, chuyện này mẹ sẽ nói với cha con.” Tô Tuệ Nương rốt cuộc không đành lòng nhìn nữ nhi phiền lòng, mở miệng an ủi: “Con bây giờ cứ lo bồi dưỡng thân thể là được rồi, sinh cho mẹ thằng cháu trai trắng trắng mập mập là được.”
Duyên tỷ nhi nghe nói như thế u sầu trên mặt biến hết, nàng bây giờ người mang lục giáp không có tâm lực đi để ý người đàn bà kia nữa, hơn nữa Duyên tỷ nhi biết rõ thủ đoạn của phụ thân, nghĩ đến bà già kia có thể yên ổn một đoạn thời gian rồi.
“Con biết mà, vẫn là mẹ hiểu rõ con nhất!” Duyên tỷ nhi nũng nịu nói.
Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, vuốt mái tóc dài của con gái, thở dài nói: “Con ấy, vẫn là mau mau lớn lên đi!”
Quả nhiên, đến tối nàng liền đem chuyện buồn của nữ nhi kể cho trượng phu. Yến Hoằng Chân nghe xong, nhếch miệng cười lạnh: “Không biết tốt xấu.” tất nhiên là chỉ Đông cung Thái hậu.
Tô Tuệ Nương thấy vẻ mặt hắn đầy tùy ý cuồng ngạo, trong lòng kỳ thực cũng có lo lắng, không khỏi nói: “Cảnh cáo nhẹ chút là được rồi, đừng làm quá, đó dù sao cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của bệ hạ.”
“Tuệ tỷ tỷ yên tâm ta tự có chừng mực!” Yến Hoằng Chân gật gật đầu, đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, ôm thê tử vào trong lòng: “Mùng tám tháng sau là ngày lành, hôm đó mình dọn về đi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy, thầm than, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân, thật rất muốn hỏi hắn, cũng đã nhiều năm như vậy, hắn thật sự cứ canh cánh trong lòng mãi thế sao?
“Tuệ tỷ tỷ…” Yến Hoằng Chân thấy nàng lâu không lên tiếng, mặt không khỏi run rẩy, Tô Tuệ Nương thấy hắn lộ ra dáng vẻ tội nghiệp, rốt cuộc mềm lòng: “Được rồi…, tất cả nghe theo chàng!”
Yến Hoằng Chân nghe vậy tức thì vui vẻ, chu môi toan hôn nàng.
Tô Tuệ Nương không khỏi nóng mặt, sẳng giọng: “Cũng sắp làm ông ngoại rồi, sao vẫn thích quậy như vậy.”
“Ta thân mật với vợ ta thì có gì không đúng.” Đã tuổi trung niên, Yến Hoằng Chân vẫn loại thần thái khoe khoang lúc thiếu thời, cười ha hả: “Kể cả chúng ta đều biến thành ông cố bà cố, đầu trọc mắt hoa, ta vẫn là muốn hôn nàng lúc nào thì hôn, cả đời cũng hôn không đủ.”
Đối với bản lãnh có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói ra những lời buồn nôn như vậy của Yến Hoằng Chân, mấy năm nay Tô Tuệ Nương đã lĩnh giáo vô số lần nhưng lần nào cũng bị trêu cho mặt đỏ tía tai. Có điều đáy lòng cũng không ghét, điều này có thể nhìn ra từ biểu hiện nàng mỗi lần nghe xong cũng sẽ lặng lẽ nhếch lên khóe môi.
Đối phó với Đông Cung Thái hậu, Yến Hoằng Chân cũng không dùng “biện pháp” cứng rắn gì, hắn chỉ bảo con gái mời ra một Thái hậu cung khác, Đông cung đấu với Tây Cung, trong lúc nhất thời, trong hậu cung trò hay đặc sắc liên miên không dứt. Lại nói, bởi vì Tây Cung Thái hậu từng làm cung nữ cho Đông cung Thái hậu, lúc tiên hoàng còn sống, cũng không phải loại phi tần được ân sủng, nếu không phải sinh được con trai, lúc này cũng chỉ là một trong những Thái phi sống già cô độc trong Phật đường mà thôi. Nhưng thời vận thúc đẩy, con trai của người ta thành Hoàng đế rồi, thay vào đó còn ngồi ngang hàng với chủ tử trong quá khứ, người sau hiển nhiên là nở mày nở mặt, nhưng người trước làm sao có thể chịu thua, thành thử hai người gần đây đấu lợi hại, Lữ thị kia cũng thay đổi sự khiêm tốn cúi đầu lúc trước, làm như muốn đem mười mấy năm oán khí phát ra cùng lúc vậy, khí thế kiêu căng phải biết, mấy lần đối đầu cùng Đông Thái hậu, cũng không để đối phương được hời.