Lại nói, quan hệ giữa nhà họ cùng phủ Vĩnh Bình Hầu, thật sự là một mớ bòng bong. Rõ ràng không có phân nhà, song Yến Hoằng Chân lại tự mình ra ở riêng. Rõ ràng trưởng bối trong nhà đều còn, song lúc Yến Hoằng Chân thành thân lại chẳng có một mống. Rõ ràng hắn mới là người thừa kế duy nhất của Yến Hạo Nhiên, song tước vị lại bị người khác cướp đi. Dĩ nhiên, trong đó cũng không phải do phủ Vĩnh Bình Hầu sai toàn bộ. Tính tình quật cường cùng danh tiếng xấu thời niên thiếu, Yến Hoằng Chân cũng phải gánh chịu một phần hậu quả. Ai đúng ai sai, ai thị ai phi, hôm nay đã không phân biệt được, nhưng giống như người xấu xí nhất, cũng nguyện ý che mảnh vải trên mặt vậy, hôm nay quan hệ hai phủ âu cũng có phần hòa hoãn.
Thứ nhất là bởi tước vị đã định, nguyên do xung đột lợi hại nhất giữa hai người đã biến mất.
Thứ hai, Yến Hoằng Chân nay danh tiếng đang thịnh, phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia có ý định nối lại tình xưa.
Mà đối với Yến Hoằng Chân mà nói, đối ngoại dựng nên một hình tượng đẹp, sẽ trợ giúp cho con đường làm quan của hắn, hắn bây giờ thường làm việc tại ngự tiền, một kẻ lãng tử quay đầu, hiếu thuận hiểu lễ; dù sao cũng hơn một kẻ ngỗ nghịch trưởng bối, tâm địa lãnh khốc, càng có thể nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế.
Dó đó, mới có chuyến đến Hầu phủ hôm nay.
Tô Tuệ Nương được Yến Hoằng Chân đỡ từ trên ngựa xuống, nàng cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, tiểu Duyên Duyên chụt chụt cái miệng non sữa, ngủ say sưa. Phủ Vĩnh Bình Hầu hôm nay là mở rộng cổng lớn nghênh đón bọn họ, nơi cửa, Vĩnh Bình Hầu gia tân nhiệm Yến Hoằng Bác đang mặt đầy ý cười đứng nơi đó. Đây là lần đầu tiên Tô Tuệ Nương chính diện nhìn hắn, không khỏi nhìn kỹ vài lần, Yến Hoằng Bác năm nay hẳn phải ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua già hơn tuổi thật rất nhiều. Hắn rất gầy, xương gò má nhô cao, nơi dưới mắt có màu sưng thũng, gây cảm giác như bị tửu sắc rút cạn.
“Ha ha, Chân ca nhi, đã lâu không gặp, vi huynh nhớ muốn chết!” Yến Hoằng Bác vẻ mặt nhiệt tình tiến lên đón.
“Hầu gia, đã lâu không gặp!” Yến Hoằng Chân cong khóe miệng, tự tiếu phi tiếu nói.
Hai người “thân thân thiết thết” chụm chung một chỗ nói chuyện, nhìn hình ảnh này của hai người họ, tuyệt đối không ngờ rằng, trước đây không lâu hai người họ còn hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết!
“Đây là đệ muội ư!” Yến Hoằng Bác phóng tầm mắt lên người Tô Tuệ Nương đứng sau lưng, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, không hề có thành ý khen: “Đệ muội tướng mạo thật tốt, chẳng trách có thể thuần phục được con ngựa bất kham Chân ca nhi nhà chúng ta.”
Ngươi đây là khen ta giỏi dạy chồng hử? Còn châm biếm Yến Hoằng Chân sợ vợ? Tô Tuệ Nương nhìn cái khuôn mặt cười giả lả kia, làm sao cũng không thấy hắn có hảo tâm.
Vì thế nàng không nói gì, chỉ yên lặng cười cười.
Yến Hoằng Bác dẫn họ vào phủ, lại không đến chỗ Thích phu nhân, mà đi thẳng đến “Phúc Thọ đường”. Vừa bước vào phòng, một cơn sóng nhiệt của đám đông ập tới, đưa mắt nhìn qua, bên trong vậy mà ngồi không ít người.
Ngồi trên trường kỷ lót đệm màu đỏ thẫm thêu hoa văn biên bức (dơi) là một vị lão phụ tóc trắng bạc, trong lòng bà ôm một bé trai tầm ba bốn tuổi, vẻ mặt từ ái thẽ thọt nói chuyện với đối phương, ngay cả mấy người Tô Tuệ Nương đi vào cũng không nhìn lấy một cái. Hai bên lão phu nhân là Thích thị và Vu thị, bên dưới đặt ba cái ghế dựa, bên trái là Văn thị thê tử của Yến Hoằng Bác, ở giữa là một vị nữ tử trung niên chưa từng gặp mặt, bà ta nhìn qua có phần thô đen, diện mạo âu lại có chút chất phác thật thà, chỉ là giữa hai lông mày hình như có ý sầu, ắt hẳn là Chu thị thê tử của Yến Thành Nhiên nhị phòng. Ngoài mấy người đang ngồi đây, một nữ tử trẻ tuổi xinh xắn, cũng đứng ở sau lưng, hẳn là di nương có chút địa vị trong phủ.
“Tôn nhi Yến Hoằng Chân bái kiến lão phu nhân, bái kiến mẫu thân, bái kiến hai vị thẩm thẩm!” Yến Hoằng Chân hắng giọng cười, lập tức chấp tay thi lễ nói.
Trong mắt Thích thị chợt ánh lên tia bất ngờ, thị liếc nhìn Tô Tuệ Nương đứng bên cạnh, trên mặt thoáng vụt vẻ đăm chiêu.
Lão phu nhân ngẩng đầu không mặn không lạt “Ừ” một tiếng.
Mắt thấy không khí có phần tẻ ngắt, Vu thị bên kia giơ khăn lên, làm ra vẻ ngây ngốc cười, cao giọng nói: “Đây là vợ Hoằng Chân sao, chậc chậc chậc, xem xem, đúng là xinh xắn mà, mau bế đứa bé tới để cả nhà chúng ta xem nào.”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười một cái, quả nhiên, tiến lên mấy bước, ôm con đến trước người lão phu nhân, cũng không giao cho bà, chỉ cúi thấp người để bà ta nhìn. Mà người ta cũng không có ý định bế, chỉ cao thấp đánh giá hai cái, nhàn nhạt hỏi: “Đặt tên chưa?”
“Gọi Như Duyên, Yến Như Duyên ạ.” Tô Tuệ trả lời cho phải phép.
“Ừ, tên lấy cũng không tệ lắm.” Lão phu nhân gật gật đầu, coi như là khen ngợi một câu.
“Tổ mẫu, Nghị ca nhi muốn bế em, có được không?” Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền đến. Ra là Yến Đình Nghị thấy bé gái trong bọc tã kia quá mức đáng yêu, nổi lòng thân cận, kéo áo lão phu nhân, nằng nặc đòi muốn bế.
“Con là Nghị ca nhi sao?” Không đợi lão phu nhân lên tiếng, Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Đây là muội muội con, Duyên tỷ nhi. Nghị ca nhi thích muội muội, muốn bế em chút đúng không?”
Yến Đình Nghị hưng phấn gật cái đầu nhỏ.
“Nhưng con xem, muội muội ngủ mất rồi, nếu con bế, em sẽ tỉnh mất.” Tô Tuệ Nương ôn nhu nói: “Muội muội chưa ngủ đủ mà bị đánh thức sẽ khóc đó.”
Trên mặt Yến Đình Nghị hiện vẻ suy tư, một lát sau ngây thơ nói: “Vậy con không bế nữa, để muội muội ngủ đi!”
“Nghị ca nhi chúng ta thật là đứa bé hiểu chuyện nha.” Tô Tuệ Nương cười cười, rất là ca ngợi nói: “Cũng là ca ca tốt nữa!”
Yến Đình Nghị xấu hổ cọ cọ trong lòng lão phu nhân.
Đại để là có gián đoạn như vậy, bầu không khí trong sảnh thả lỏng hơn vừa rồi, Tô Tuệ Nương bảo Đoàn ma ma và Mộc Hương mang Duyên tỷ nhi đi xuống nghỉ ngơi, Yến Hoằng Chân đi theo Yến Hoằng Bác đến ngoại thư phòng, trước khi đi liếc nhìn Tô Tuệ Nương, tận đến khi không thấy đối phương nữa mới gật đầu, ý bảo nàng yên tâm, đoạn ngẩng đầu đi ra ngoài. Như thế, trong phòng chỉ còn lại chúng nữ quyến. Tô Tuệ Nương cũng không phải người nói nhiều, vô luận ai nói gì, nàng một mực dùng mỉm cười ứng đối, nếu cô nói lời tán thưởng, thì tôi liền cúi đầu ra vẻ xấu hổ, cô nói lời trong bông có kim, tôi liền giả ngốc, làm như không nghe thấy. Dầu gì họ cũng không sống cùng dưới mái hiên, hôm nay bước ra khỏi ngưỡng cửa kia, còn không biết năm nào tháng nào bước vào nữa đây!
“Chân ca nhi hiện giờ làm việc trước mặt hoàng thượng, gần vua như gần cọp, không được đi sai một bước!” Lão phu nhân có chút nghiêm nghị nói: “Nếu không chẳng những hại mình còn liên lụy người nhà.”
Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, nửa câu sau của bà mới là trọng điểm thì có.
“Lão phu nhân nói phải!” Nàng không nhanh không chậm đáp: “Bất quá phu quân bây giờ khác với trước kia rồi, tính tình bình hòa đi rất nhiều, người cũng biết vươn lên rồi, ngài cứ yên tâm là được.”
Nghe những lời Tô Tuệ Nương nói, không thoải mái nhất trong đây chỉ e là Thích thị, vốn nghĩ sau khi Yến Hoằng Chân bị đuổi khỏi phủ, nhất định sẽ sống nghèo túng vất vả, thang lang vất vưởng. Đến lúc đó, không có Hầu phủ che chở, những con em quyền quý từng bị hắn thu thập kia, nhất định sẽ không tha cho hắn, bản thân thị chẳng tốn tí sức nào là có thể loại bỏ con sói mắt trắng đó. Tuy nhiên, điều khiến người ta vạn vạn không ngờ tới là, đối phương chẳng những không “chết mất xác” như thị muốn, ngược lại từng bước thăng cao, đường làm quan rộng mở hơn. Chuyện hắn có cả tòa núi Phố Sơn, bây giờ khắp kinh thành ai mà chẳng biết, đó là một cái mỏ vàng ngồi trên đó chờ rụng tiền a! Mà chuyện càng khiến thị lo lắng là, Yến Hoằng Chân vì vậy mà được vẻ vang trước mặt Hoàng thượng, bởi có công hiến trang, còn được phong tử tước. Đây rõ ràng là đánh thẳng vào mặt Thích thị ả rồi, ngươi nhìn mà xem, lúc trước người ta ở Hầu phủ là một tên thiếu niên quần là áo lụa, gây chuyện thị phi khắp nơi. Nhưng sau khi rời Hầu phủ thì sao? Người ta hiểu chuyện rồi, tiến bộ rồi, có tiền đồ rồi. Sự tình có thể nói rõ trong đó, mọi người vừa nghĩ một cái là có thể viết ra vô số phiên bản, mẹ kế, con trai trưởng, chiều hư, bla bla… Vì lẽ đó, Yến Hoằng Chân bên này càng là đường làm quan rộng mở, trong lòng Thích thị thì càng mưa rền gió dữ. Rất rõ ràng, Vu thị bên cạnh cũng nhìn ra đối thủ một mất một còn của thị không thoải mái, vô cùng tốt bụng mà bổ thêm một đao.
“Mẹ cứ lo xa.” Người ta mặt mày hớn hở nói: “Lúc Duyên tỷ nhi nhà chúng ta tắm ba ngày, Hoàng thượng ấy mà cũng ban thưởng xuống đấy! Đây là phúc phận bao lớn a, điều này nói rõ ở trong lòng Hoàng thượng là coi trọng Hoằng Chân. Nhà chúng ta về sau nói không chừng còn phải nhờ thơm lây đây… Tuệ Nương à, sau này nếu thím có chuyện gì cầu, cháu cũng không thể không đồng ý nha!”
Tô Tuệ Nương mím mím môi, “xấu hổ” mà cúi đầu.
Thích thị nghe lời này, trong lòng như càng bị kim đâm, vừa tức vừa hận, thị siết chặt khăn tay trong tay áo, ra vẻ như không thèm để ý chậm rãi nói: “Nhắc tới, cô và Chân nhi thành thân đến bây giờ, ta ấy mà đến cả một ly trà con dâu nâng cũng chưa được uống đây!”
“Cái này còn không đơn giản, dứt khoát nhân dịp này, hoàn thành lễ tiết đi!” Lúc này, một cô gái trẻ tuổi đứng trong đám thiếp thất, yêu kiều mở miệng nói.
Lão phu nhân ngẩng đầu liếc nhìn Tô Tuệ Nương một cái, thần sắc lạnh nhạt, không lên tiếng.
Như thể đã chuẩn bị từ trước, một nha hoàn nhanh chóng thả nệm hương bồ trước mặt Thích thị, bưng cái khay gỗ lim, đứng ở một bên.
Tô Tuệ Nương nhìn chén trà sứ men xanh trên khay, khoan thai đứng lên.
“Mẫu thân nói rất đúng, con dâu về nhà chồng, vốn nên kính trà với ngài trước mới phải” Tô Tuệ Nương không nhanh không chậm nói: “Chẳng qua có một chuyện không ổn…”
Mọi người quay sang nhìn nàng.
“Mẹ đẻ của phu quân Hoắc thị là vợ cả của cố Hầu gia, mặc dù bà đã qua đời rất nhiều năm, nhưng lễ không thể bỏ, hay là đợi con dâu bái lạy bài vị của bà trong từ đường trước, rồi hẵng đến kính trà mẫu thân được không!”
Lời vừa nói ra, mặt Thích thị bỗng biến sắc, dùng ánh mắt gần như ăn thịt người nhìn về phía Tô Tuệ Nương.
Thích thị tính giở trò gì, trong lòng Tô Tuệ Nương rõ mồn một. Hạ độc gì đó, phỏng chừng là thị không dám, chỉ là mượn cơ hội cho Tô Tuệ Nương biết chút lợi hại, âu cũng là điều có thể đoán được. Có cơ hội nào hợp tình hợp lý hơn với lúc con dâu kính trà, mẹ chồng “dạy bảo” chứ? Có điều Tô Tuệ Nương sẽ cho thị cơ hội này sao?
Đáp án đương nhiên là: Không!
Nếu Thích thị từng thật lòng đối tốt với Tiểu Thất, giờ Tô Tuệ Nương có kính lên một ly trà thì có là gì. Chẳng qua là nom hạng người như thị ta, bất quá khẩu phật tâm xà mà thôi, rõ ràng xem Tiểu Thất như công cụ lợi dụng, lúc có lợi với ả thì tốt đấy, lúc bất lợi ả sẽ một cước đá văng. Căn bản không quan tâm sống chết của hắn. Hạng người như vậy, Tô Tuệ Nương há có thể cho ả “vừa lòng đẹp ý.” Thị không phải muốn uống trà con dâu sao? Được thôi, đợi ta kính phu nhân nguyên phối trước hẵng nói.
Lời của Tô Tuệ Nương có thể nói là một đao xuyên tim, đâm thẳng ngực Thích thị. Tận đáy lòng, điều mà thị đáng tự hào nhất chính là Yến Hạo Nhiên từng đối với thị “toàn tâm toàn ý”, đối với thị “tình sâu mãi mãi”. Nay bị Tô Tuệ Nương một lời banh toạc móng heo, nói thị chẳng qua là vợ kế, là “hàng secondhand” mà thôi. Điều này khiến cho một Thích thị luôn “tâm cao khí ngạo”, lại đối với tình cảm có tính sạch sẽ số một, làm sao mà chịu được.
Thị siết chặt quả đấm, hai mắt âm lãnh nhìn Tô Tuệ Nương bên dưới.
Mọi người thấy thế, đều không lên tiếng, không khí chợt căng thẳng hẳn. Mà một màn này lọt vào mắt Vu thị bên cạnh, trái lại vui mừng quá đỗi, chỉ nghe thị vờ vịt nói: “Làm khó vợ Hoằng Chân có lòng rồi. Bất quá e là cháu dâu chưa biết đâu, linh vị của em dâu đến nay cũng chưa tiến vào tổ đường nhà chúng ta, nếu cháu muốn lạy…”
“Đủ rồi!” Không đợi Vu thị nói hết lời, lão phu nhân một mực yên lặng không lên tiếng, đột nhiên cau mày quát một tiếng, bà và Thích thị trước nay luôn có khúc mắc, cũng không phải rất thích đứa con dâu này, nhưng bà càng không thích Hoắc Hân Đình hơn. Hơn nữa trước mặt “người ngoài”, vạch áo cho người xem lưng, chẳng phải khiến người ta chê cười. Quả nhiên, bà bên này vừa quát lớn, bên kia Vu thị lập tức ngậm miệng, vẻ mặt run rẩy, từ đó có thể biết, trong phủ Vĩnh Bình Hầu, người chân chính có thể làm chủ là ai.
“Vợ Chân ca nhi, Thích thị đúng là mẹ của các ngươi, phải cung kính hiếu thuận mới phải, há lại xuất ngôn đụng chạm như vậy.” Lão phu nhân không mặn không nhạt khiển trách, nhưng cuối cùng không nhắc chuyện kính trà nữa.
Tô Tuệ Nương cung kính phải phép “nghe tai trái, ra tai phải”.
Gần trưa, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, đúng lúc Duyên Duyên cũng tỉnh lại, Tô Tuệ Nương hỏi Đoàn tẩu tử, sau khi nhận được đáp án con đã bú sữa, mới yên lòng. Giữa bữa cơm, Chu thị của nhị phòng lui xuống trước, nghe nói con trai út của thị mấy ngày gần đây không khoẻ trong người. Tô Tuệ Nương quan tâm hỏi mấy câu, trong lúc nói chuyện nàng phát hiện, Chu thị nói chuyện chất phác, khiến nàng nhớ lại mấy người thím Ba lúc ở Vương Gia Ao, vì thế tăng thêm vài phần hảo cảm.
Lão phu nhân cũng không giữ bọn họ ở lâu, cơm nước xong xuôi, Yến Hoằng Chân cùng Tô Tuệ Nương liền cáo từ.
“Lão phu nhân thưởng hai khúc vải tơ tằm màu màu xanh nhạt, mẫu thân cho một cái khóa trường mệnh bằng vàng, Chu thẩm thẩm của nhị phòng cho một túi cá nhỏ làm bằng bạc, mà Đại bá mẫu lại cho —— vòng cổ lưu ly bằng vàng ròng khảm hồng ngọc” Tô Tuệ Nương nhướn mày, tự tiếu phi tiếu nói: “Sợ không ít hơn bảy tám trăm lượng đâu!”
Tuy lấy cớ là tặng quà gặp mặt cho Duyên tỷ nhi, nhưng Tô Tuệ Nương cũng sẽ không tin là thật.
“Ha ha ha… một đám nhát cáy!” Yến Hoằng Chân vừa cười hả giận vừa khinh miệt hừ một tiếng: “Chẳng qua là thấy Hoàng thượng thưởng quà tắm ba ngày cho Duyên Duyên nhà chúng ta, trong lòng không nắm chắc mà thôi.”
Lời này, Tô Tuệ Nương ấy mà tin thật.