Sở Dương do mở ra chu thiên khiếu huyệt nên có hiểu biết nhất định về Chiến Thần Đồ Lục, thời gian ba năm hắn tìm hiểu được hơn phẩn nữa, dưới sự giảng giải của hắn, cảnh giới của đám người Tần Quỳnh cũng nhanh chóng tăng lên, tất cả đều đạt tới cảnh giới khó lường.
"Thiên địa nhất thể, tự thân vũ trụ!"
Đây là chí lý Sở Dương kết hợp tự thân tìm hiểu ra.
Biết được đạo lý Sở Dương lĩnh hội, Tôn đạo trưởng nghiêm túc nói: "Thân thể người, chịu tải đại đạo là căn bản, không thể quên mất. Dựa theo suy đoán của ta thì nhân thể tự thân mới ẩn chứa diễn hóa tối chung cực."
Sở Dương gật đầu.
Nhân thể người, tinh huyết phụ mẫu, âm dương tương hợp, tiên thiên mà sinh, hậu thiên thai nghén, đến đại đạo tạo hóa, tận thiên địa diễn biến, gánh chịu tinh phách, vận chuyển huyền cơ.
Đúc kết lại, tham chiếu tự thân, suy đoán tương lai, Sở Dương có cảm ngộ không hiểu.
Hắn lần nữa nhìn lại nhục thân Quảng Thành Tử tiên sư lưu lại, không khỏi lắc đầu, hắn dám khẳng định đây tuyệt đối không phải thân thể chân chính của "Quảng Thành Tử".
Sau cùng, đám người rời khỏi Kinh Nhạn cung.
Quay đầu mà trông là một mảnh trống không, ai có thể nghĩ tới đây từng là nơi mà bọn hắn sinh sống trong sáu năm?
Tôn trưởng lão thở dài: "Không biết người hữu duyên tiếp theo sẽ được cơ duyên gì?"
Lý Tĩnh cười nói: "Chúng ta đã đạt được cơ duyên lớn nhất, hơn nữa còn là chúng ta cưỡng ép cướp đoạt cơ duyên!"
Sở Dương cười nói: "Cơ duyên chỉ có tranh thủ mới đạt được, chứ cứ ngồi đợi thì chỉ si tâm vọng tưởng thôi! Thiên địa vạn vật tự có một chút hy vọng sống, nhưng phải làm sao để đạt được chút hy vọng đó? Cưỡng ép bắt lấy!"
Tất cả mọi người là long phượng trong loài người, bước ra từ trong sát phạt huyết tinh, giảng cứu chính là đánh đòn phủ đầu chứ không phải trống rỗng chờ đợi.
Đang chuẩn bị rời đi, Sở Dương dừng chân lại lẩm nhẩm: "Sao nàng lại ở đây?"
Lúc này, đám người Tôn đạo trưởng cũng cảm thấy có một đạo khí tức cấp tốc đến đây, sau một lúc, trước mặt mọi người xuất hiện một vị nữ tử áo trắng khuynh quốc khuynh thành tựa như tiên tử nhưng đôi mắt lại khó nén khỏi sự cô đơn.
Nữ tử áo trắng khẽ giật mình, không khỏi thốt lên: "Tại sao các ngươi lại ở đây?"
"Sư Phi Huyên, đã lâu không gặp!"
Nhìn qua Sư Phi Huyên vẫn như một thiếu nữ không chút thay đổi, Sở Dương cảm khái trong lòng, mở miệng nói ra.
Sư Phi Huyên suy nghĩ xuất thần, không khỏi cười khổ nói: "Đúng thật, đã lâu không gặp!"
Lúc trước nàng rời khỏi Đế Đạp phong nhưng không ngờ đó lại là ấn tượng sau cùng. Về sau nàng nghe nói Tịch Ni lão sư thái liên hợp chúng cường giả vây giết Sở Dương, kết quả giết người không thành còn bị người giết, không lâu sau đó, toàn bộ Đế Đạp phong liền bị san bằng.
Nàng cũng triệt để không nơi nương náu, bắt đầu lang thang thiên nhai chẳng có mục đích, đi một lần là mấy chục năm.
Sở Dương do dự nói: "Nếu không có nơi nào để đi thì hãy đến hoàng cung đi, chí ít ngươi có thể xác minh võ đạo với Loan Loan."
Sư Phi Huyên cười khổ lần nữa, nói: "Ta có thể đi sao?"
Sư phụ chết trong tay đối phương, Đế Đạp phong bị san bằng, mặc dù nàng không có tâm tư báo thù nhưng há có thể ở chung một chỗ với địch nhân?
Sau cùng, bọn hắn dịch ra.
Nhìn qua bóng lưng đi xa, Sư Phi Huyên thất thần thật lâu, yếu ớt thở dài, nhìn về phía trước nói: "Hắn nói nơi này là lối vào Chiến Thần điện à, thật sao?"
Từ đó về sau, nàng ở lại ngay đây, khai sáng ra một tông phái tên là Lạc Nhạn tông.
Từ biệt sáu năm, Đại Sở hoàng triều cũng không phát sinh bất cứ náo động gì.
Sau khi trở về thì Sở Dương phải ngồi trên đại điện hỏi ý một phen, tìm hiểu tình huống. Sau đó Sở Dương nhìn từng người thân, đàm luận một phen, hỏi một chút tình huống, đến trong đêm khó trách khỏi an ủi vuốt ve triền miên cùng chúng nữ.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Sở Dương tiếp tục thôi diễn công pháp, dưới sự phụ trợ của đám người Tôn đạo trưởng, chỉ tốn năm năm đã lập ra được dàn khung, đến năm thứ mười thì triệt để hoàn thiện Ngũ Đế kinh.
Vận hành ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, chu thiên triệt để viên mãn, chỉ là còn chưa mở ra thành công thôi.
Một ngày này, Tôn Tư Mạc cảm khái nói: "Ta cũng nên đi!"
Sở Dương cảm thán không thôi: "Đi thôi, có lẽ tương lai chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa!"
Tôn đạo trưởng giúp đỡ hắn quá nhiều, nếu như không có đối phương thì chỉ sợ hắn không thể nào thôi diễn ra Ngũ Đế kinh. Lão đầu này không tranh không đoạt, vui vẻ thoải mái nhưng lại có ngộ tính và trí tuệ nghịch thiên.
"Hy vong tương lai có một ngày ta ngươi lại đi luận đạo!"
Nói xong, Tôn đạo trưởng chắm tay với đám người, một quyền đánh nát hư không, lưu luyến nhìn thoáng qua sông núi non sông, dậm chân đi vào.
Sở Dương suất lĩnh bọn người Tần Quỳnh, đồng thanh hô: "Cung tiễn đạo trưởng!"
Cũng bắt đầu từ ngày này, không ngừng có người phá toái hư không mà đi.
Thạch Long, Tống Khuyết, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Sở Nhất lần lượt đi.
Tần Quỳnh trực tiếp suất lĩnh ba mươi sáu huyết vệ bái biệt Sở Dương, cũng đạp phá hư không.
Lý Tĩnh dẫn tám mươi mốt vị chiến tướng theo sát phía sau, phá nát một thời không khác để tiến vào.
Sau khi phá toái hư không rốt cục sẽ đến nơi nào thì không ai biết được, dù là Sở Dương cũng không đoán được.
Thời gian trôi qua, đã hơn một trăm năm.
Tỷ muội Tống Ngọc Hoa, còn cả Thương Tú Tuần nối tiếp nhau trở về với cát bụi.
Sở Dương dù tâm tính mạnh mẽ đến đâu cũng không nhịn được sinh ra chán nản.
Cũng may hắn còn Liễu Trinh và Loan Loan bồi tiếp.
Về phần con, cháu trai, chắt trai, huyền tôn của hắn thì không quá thân do hắn cố ý xa lánh, nhưng dù như thế thì khi hắn thấy một người cháu trai chết đi cũng y nguyên yên lặng ngồi xếp bằng thật lâu.
Sinh mệnh vô thường, luân hồi vô tận.
Chứng kiến quá nhiều sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, Khô Mộc tâm kinh bất động từ lâu lặng yên tiến vào một tầng cảnh giới khác.
Khô Mộc tâm kinh tầng thứ năm cứ thế lặng lẽ đột phá, không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Một ngày này, Sở Dương ôm Loan Loan và Liễu Trinh, ôn nhu nói: "Các ngươi cũng đi thôi!"
Liễu Trinh tư chất không tệ, lại đi theo Sở Dương từ sớm nên được toàn lực bồi dưỡng, thật vất vả đạt đến cảnh giới Đại tông sư, lại gian khổ bồi đắp thêm, rốt cục cũng viên mãn, đạt tới yêu cầu thấp nhất để phá toái hư không.
Nàng không hiểu, nhìn Sở Dương hỏi: "Ngươi không đi cùng chúng ta sao?"
Loan Loan cũng hỏi: "Phu quân, ngươi có lẽ không phải người nơi này nhỉ?"
Nghi vấn này nàng đã giấu trong lòng rất lâu.
Bởi vì lúc trước Sở Dương xuất hiện quá mức quỷ dị, không có sư thừa, không có người thân, không có bất kỳ lai lịch gì, đủ loại phỏng đoán mới đạt được một kết luận như vậy.
Trên thực tế, ngay cả bọn người Tôn đạo trưởng cũng sớm có suy đoán, chỉ là ai cũng không hỏi ra miệng mà thôi.
Sở Dương gật đầu, thừa nhận nói: "Ta đến từ một nơi thần kỳ!"
Liễu Trinh thất thần chốc lát nói: "Chẳng lẽ không thể rời đi cùng chúng ta sao?"
Về phần có phải người ở đây hay không thì còn quan trọng hơn sao?
Sở Dương cau mày nói: "Ta thử qua rất nhiều lần, mỗi lần đánh phá không gian đều khiến ta cảm thấy tim đập nhanh, tựa hồ chỉ cần bước vào là sẽ có đại tai nạn giáng lâm!"
Đây là chỗ hắn không hiểu.
Phá toái hư không, dù là Tôn đạo trưởng hay là bọn người Sở Nhất thì họ dều không có cảm giác này, nhưng hắn thì lại mỗi lần run sợ, chỉ cần bước ra một bước tựa hồ cái chết sẽ giáng xuống.
Trước khi Tôn đạo trưởng phi thăng, hắn từng cảm ứng được, về sau để Tôn đạo trưởng còn chuyên môn thử qua nhưng không có cảm giác như thế.
Điều này khiến hắn hết sức khó hiểu.
Liễu Trinh chợt cười nói: "Nếu ngươi đã không thể rời đi, vậy thì chúng ta sẽ bồi phu quân đi đến phần cuối của sinh mệnh đi!"
Loan Loan ôm tới, nói: "Phu quân, chúng ta cùng ngươi ở đến mãi mãi!"
Sở Dương run lên, nhìn trời chiều, lộ ra tiếu dung.
Rốt cục, hắn vẫn phải tiễn hai nữ đi.
"Đợi ngày sau có lẽ chúng ta còn có ngày gặp nhau, ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, chỉ cần không ngừng trưởng thành,đứng trên đỉnh chư thiên thì còn sợ chúng ta không thể gặp nhau ư?"
Đây là hứa hẹn Sở Dương không dám cam đoan.
"Chúng ta chờ ngươi!"
Bốn chữ hết sức đơn giản nhưng lại cũng rất nặng nề.
Nhìn bọn hắn rời đi, Sở Dương cô đơn thở dài.
Bắt đầu từ một ngày này, hắn bắt đầu du tẩu danh xuyên đại sơn, lắng đọng tự thân, cải biến khí chất.
Thời gian một năm, hắn hóa đi sát lục chi khí, hoàng giả chi khí, chí tôn chi khí trong người, từ trong ra ngoài toàn bộ khôi phục lại được khí tức lúc hắn mới tới Đại Đường.
Bên bờ Hoàng Hà, Sở Dương nhìn sóng nước bập bệnh, nghĩ đến lời Khổng lão phu tử từng nói: Thệ giả như tư phu, bất xá trú dạ.
(*) Luận ngữ: Cứ chảy mãi như thế này ư, ngày đêm không ngừng.
Hắn không khỏi nghĩ tới tình cảnh lúc hắn rời khỏi Thiên Vũ đại lục.
Chuyện lúc trước hiện rõ mồn một trước mắt.
Mấy vị đại năng vì Khô Mộc tâm kinh mà nhao nhao đến, về sau giao thủ, hắn rơi xuống sông, bị Hoa Thiển Ngữ dây dưa kéo lại, sau cùng một đâm kinh thiên mới vãn hồi bại cục.
Một đâm kinh thiên?
Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Sở Dương không khỏi nhếch miệng.
"Ta nhớ được, lúc ấy giữa hè, ta đặt nàng trong một sơn động, dù là ngũ đến bất tỉnh nhưng hẳn sẽ không phải bị muỗi đốt đi, dù sao nàng cũng là cường giả Tông sư!"
Sở Dương nghĩ lại tình cảnh lúc đó, bên trong thung lũng kia, cỏ xanh bạt ngàn, côn trùng kêu vang yếu ớt. Lúc hắn rời đi cố ý trốn sau nham thạch, chung quanh có dây leo quấn quanh, hết sức vắng vẻ.
Ở trên đỉnh đầu còn có một khối nham thạch lồi ra, bóng loáng vuông vức tựa như chỗ ngồi, lưng tựa vách đá, chung quanh dây leo vờn quanh.
Hắn nhớ rất rõ.
"Là thời điểm trở về!"
Sở Dương suy nghĩ khẽ động, lập tức biến mất không thấy đâu, khi hiện ra lại thì đã trở về Thiên Vũ đại lục.
Cỏ hoang um tùm, có tiếng côn trùng kêu.
Chính là lúc tờ mờ sáng, phương đông có một vệt sáng đỏ tựa như đang buông thả câu, chờ ánh mặt trời mắc câu.
Sở Dương đột ngột xuất hiện thì thấy trước mắt cỏ xanh bao phủ bắp chân, còn có dây leo bên cạnh, hắn bỗng nhiên cảm giác có từng giọt nước từ bên trên chảy xuống.
"Trời mưa?"
Sở Dương sững sờ, mím môi nếm thử thì thấy có mùi tanh, cũng cảm thấy không thích hợp.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn lập tức ngốc trệ.
Bên trên nham thạch, dây leo quấn quanh, chỗ trống trải duy nhất có một thiếu nữ đang ngồi xổm, trút bỏ quần, đang tiểu tiện.
Toàn bộ hạ thân đối diện Sở Dương.
Không phải Hoa Thiển Ngữ thì còn là người phương nào?
Trên mặt nàng là vẻ mờ mịt, không biết tại sao Sở Dương lại đột ngột xuất hiện như thế, mà lại ở ngay chỗ này? Nàng rõ ràng dò xét qua, chỗ này là nơi hẻo lánh nhất.
TÓC TÁCH!
Dòng nước màu vàng nhạt tiếp tục rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong miệng Sở Dương cũng đang mê mang, suy nghĩ xuất thần.