"Đi, ta dẫn ngươi đi xem Hỏa Kỳ Lân!"
Cuối cùng, Sở Dương khóa chặt lại nơi ở của Hỏa Kỳ Lân.
"Đại sư huynh, có thể sao?"
Minh Nguyệt mặc dù kích động nhưng cũng hết sức lo lắng.
Dù sao Hỏa Kỳ Lân tiếng xấu quá lớn, thường xuyên dùng Hỏa Ma hiện thân, không biết đã để lại bao nhiêu tai họa, giết biết bao nhiêu người.
Sở Dương cười nói "Trước kia ta không phải đối thủ nhưng giờ thì sao? Ta chưa đến mức phải sợ nó!"
Minh Nguyệt rốt cục gật đầu: "Vậy là tốt rồi!"
Sơn động u ám lại không ngăn được bước chân của Sở Dương, điều này khiến cho Minh Nguyệt rất tò mò, nhưng nghĩ đến chuyện đại sư huynh đã từng tới nơi này thì không còn nhiều nghi ngờ nữa.
Quẹo qua một loan đạo, Sở Dương ngừng lại.
Minh Nguyệt ngay đầu tiên đã nhìn thấy dây leo trên tường, còn cả mười mấy quả màu đỏ, không khỏi kinh nghi nói: "Đại sư huynh, đây hẳn là Huyết Bồ Đề?"
Sở Dương gật đầu nói: "Đây chính là Huyết Bồ Đề, lúc trước cũng không có ngắt lấy vì để lưu lại một chút giành cho người hữu duyên khác!"
"Vạn sự lưu một đường, chính nên như thế!"
Minh Nguyệt cẩn thận xem xét một hồi, chỉ lấy xuống một quả nếm thử, còn lại thì không có cử động gì: "Quả là không sai, đáng tiếc hiện tại không có nhiều tác dụng với ta."
"Với cường giả Tông sư thì nó chỉ có hiệu quả chữa thương mà thôi!"
Hai người không dừng lại mà tiếp tục đi tới phía trước.
Trước mắt dần xuất hiện hồng quang, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.
"Đại sư huynh, có phải sắp tới rồi không?"
Minh Nguyệt khá khẩn trương, không tự chủ được ôm cánh tay Sở Dương.
"Lập tức tới ngay!"
Sở Dương cũng lộ ra vẻ tò mò.
Phía trước bỗng nhiên sáng lên, lập tức thấy được một hỏa trì nham tương thật lớn xuất hiện ở trước mắt, nham tương phun hỏa xà, bốc lên bọt khí trông hết sức dọa người.
Nhưng mà bên trong lại là ổ của một con dị thú, chính là Hỏa Kỳ Lân.
"Đây chính là Hỏa Kỳ Lân?"
Minh Nguyệt dùng pháp quyết truyền âm nhập mật, sợ hãi thán phục vô cùng.
"Đầu rồng, sừng hưu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, móng ngựa, đuôi trâu trên một thân há không phải là Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết sao? Thật đáng tiếc, Kỳ Lân vốn là thụy thú nhưng con nào lại là Hỏa Ma, tàn sát chúng sinh!"
Sở Dương thở dài một tiếng, lại cảm thấy hết sức quái dị.
Ở phương thế giới này, tổng cộng có tứ đại thần thú.
Cường đại nhất chỉ sợ không thần thú nào qua được Thần Long, trong nguyên tác, Đế Thích Thiên tập hợp đủ bảy chuôi thần binh mới chém giết được Thần Long.
Còn cả Phượng Hòa nhưng đã sớm niết bàn, tinh huyết bị Đế Thích Thiên đoạt được, có được sinh mệnh vĩnh cửu. Chỉ có thể trường sinh nhưng không thể chống lại sự già yếu, đây cũng là nguyên nhân mà Đế Thích Thiên một mực băng phong chính bản thân, thậm chí chém giết Thần Long, cướp đoạt long nguyên.
Thần thú thứ ba là Huyền Vũ, cũng là thần thú thần bí nhất, trong truyền thuyết nó một mực đi theo nhất đại cường nhân Tiếu Tam Tiếu, cũng không biết thực hư. Nhưng mà Tiếu Tam Tiếu cũng là một lão quái vật thâm bất khả trắc, tuyệt không kém gì Đế Thích Thiên.
Thần thú thứ tư chính là Hỏa Kỳ Lân.
Nhưng mà một miếng lân phiến của Hỏa Kỳ Lân đã đúc thành thần binh Hỏa Lân kiếm, phun ra máu tươi khiến Nhiếp gia đời đời có máu điên trong người, một khi điên máu lên thì thực lực tăng vọt.
Máu của nó cũng thành tựu Kỳ Lân tí cho Bộ Kinh Vân.
Nhưng thực lực của Hỏa Kỳ Lân lại chẳng ra làm sao cả, trong nguyên tác nó bị giết chết rất dễ dàng, cảm giác hơi không hợp lẽ thường.
Tâm linh lực tỏa ra chui vào trong cơ thể Hỏa Kỳ Lân, xâm nhập tâm linh nó, Sở Dương lập tức cảm giác được một phiến thế giới hư vô cuồn cuộn mây đen.
"Đây là tâm linh của hắn?"
Sở Dương giật nảy cả mình.
Mây đen cuồn cuộn, giết chóc ngập trời, suy nghĩ rối loạn, ngoại trừ khát máu thì là cuồng bạo, còn cả sự quyến luyến với nham tương dưới thân.
"Nham tương?"
Sở Dương cau mày, cẩn thận cảm ứng thì phát hiện ra từng tia hắc khí từ trong nham tương thẩm thấu ra, chui vào trong cơ thể Hỏa Kỳ Lân, dung nhập vào trong huyết mạch, tiến nhập tâm linh.
"Cỗ khói đen này lại có sát lục khí ngập trời, hẳn chính nó khiến cho Hỏa Kỳ Lân có bộ dáng như thế này đi?"
Sở Dương kinh nghi bất định, cỗ hắc khí kia khiến hắn cảm giác như linh khí.
Hắn đã sớm phát hiện, Vô Song kiếm, Anh Hùng kiếm căn bản không đạt tới cấp độ linh khí trên Thiên Vũ đại lục, dù là Tuyệt Thế Hảo kiếm thì cũng chỉ tương đương chuẩn linh binh mà thôi, tuy nhiên chất liệu lại khẳng định đạt đến trình độ linh binh.
Chỉ là ở chỗ này, quy tắc lại khác, khá thần bị, nhưng khoảng cách uy năng linh binh còn có chênh lệch không nhỏ.
Nguyên nhân lớn nhất là trình độ luyện khí ở phương thế giới này quá kém, khách quan mà nói thì kém quá xa Thiên Vũ đại lục.
"Đại sư huynh, thế nào?"
Minh Nguyệt thấy Sở Dương im lặng thật lâu không nói gì, không khỏi truyền âm hỏi thăm.
"Yên tâm, không sao cả, chỉ là đã nhận ra một thứ gì đó?"
Sở Dương mỉm cười bảo nàng an tâm.
"Vậy là tốt rồi!"
Minh Nguyệt an lòng.
Sở Dương tiếp tục cảm ứng.
Hắn phát hiện Hỏa Kỳ Lân không ngừng hấp thụ rất rất nhiều hắc khí toát ra từ chỗ sâu trong nham tương, khiến huyết mạch của nó tràn đầy đặc tính cuồng bạo, tâm linh cũng càng thêm hỗn loạn, càng thêm khát máu.
"Tâm linh hỗn loạn, đây hẳn là nguyên nhân khiến thực lực của nó quá kém đi!"
Sở Dương hơi hiểu ra.
Tâm linh hỗn loạn thì khó có thể vận dụng lực lượng chân chính của bản thân được, chỉ có thể sử dụng bản năng mà thôi, điều này giảm bớt đi sức mạnh của nó khiến thực lực nó phát huy ra chỉ khoảng một phần mười.
Lúc này, khí tức cực nóng đột nhiên tăng vọt.
Hỏa Kỳ Lân đang ngủ say mở mắt ra, con mắt màu đỏ tràn ngập vô tự cuồng bạo, trong nháy mắt khi thấy Minh Nguyệt và Sở Dương, nó đột nhiên đứng lên gào một tiếng.
HỐNG HỐNG HỐNG!
Âm thanh chấn thương dã, nham thạch lung lay dữ dội.
"Đại sư huynh?"
Minh Nguyệt hết sức khẩn trương, dù sao cũng là thứ trong truyền thuyết, không thể tránh được.
"Yên tâm!"
Sở Dương nói xong, lập tức lấy ra một thứ, chính là Hoàng Kim thừng chiến lợi phẩm của hắn. Hắn lắc tay một phát khiến nó hóa thành trường xà vàng kim, không chờ cho Hỏa Kỳ Lân nhào tới đã bám ở trên thân nó, sau đó đột nhiên co rút lại khiến cho Hỏa Kỳ Lân nổi giận, kịch liệt giãy giụa nhưng không thể trách thoát, mà dây thừng càng trói càng chặt hơn, rốt cục thành công trói nó lại.
"Tới đây cho ta!"
Sở Dương vung bàn tay lớn nhiếp Hỏa Kỳ Lân qua, ném tới một bên.
Dù là ngã trên mặt đất nhưng nó cũng có chiều cao hơn một người, rất có lực áp bách, hết sức khiếp người.
Minh Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nói: "Đại sư huynh, ngươi thật lợi hại!"
Sở Dương cười nói: "Nếu không lợi hại há có thể trở thành đại sư huynh của ngươi?"
Minh Nguyệt cao hứng nói: "Chỉ có người ta lợi hại như thế mới có đại sư huynh càng lợi hại thêm. Đại sư huynh, sợi dây này là gì? Co duỗi tự nhiên lại hết sức co dãn, rất có linh tĩnh, lại còn màu vàng kim nữa, không phải là bảo bối tiên gia đấy chứ?"
Sở Dương nhíu nhíu mày, gật đầu trả lời: "Chính là bảo bối tiên gia!"
Có nhiều thứ hắn không thể giải thích.
Nhưng với thần tiên thì mọi thứ đều thông.
Minh Nguyệt vẫn không thể tin nổi, nói: "Đại sư huynh, ngươi thật đạt được truyền thừa của tiên gia?"
Sở Dương chỉ cười cười, sau đó kiểm tra Hỏa Kỳ Lân, cau mày nói: "Xử trí nó thế nào đây?"
Minh Nguyệt nói chắc nịch: "Còn xử trí sao nữa? Giết thôi! Hỏa Ma đó, hung hãn thành tính, giết chóc không đếm hết, thứ ma vật như nó căn bản không thể thuần phục, vậy cũng chỉ có một loại kết quả chính là mai táng nó, cũng coi như trừ hại cho dân!"
"Thôi được!"
Sở Dương phát hiện tâm linh của Hỏa Kỳ Lân hỗn loạn, thần trí nóng nảy, căn bản không có cách thuần phục nên đành thu lại tâm tư.
Trong lòng hắn hơi động, phi đao xuất hiện, dễ dàng xông vào miệng của Hỏa Kỳ Lân nhưng không có xông lên đầu, chém giết nó.
"Long nguyên có thể bồi dưỡng cường giả, Hỏa Kỳ Lân này tất nhiên một thân là bảo!"
Sở Dương khóe miệng khẽ cong, vung tay liên liền thu Hỏa Kỳ Lân vào trong Nạp Hư giới.
Minh Nguyệt há to miệng, trừng đôi mắt to trong veo như nước, khiếp sợ nói: "Đại sư huynh, nãy là thần thông gì? Không phải là Tụ Lý Càn Khôn trong truyền thuyết chứ?"
Sở Dương mỉm cười nói: "Ngươi đoán xem?"
Minh Nguyệt lộ ra vẻ sùng bái, nói: "Ta đoán chắc chắc đúng như thế, nếu không thì sao một con Hỏa Kỳ Lân to như thế mà ngươi chỉ phất ống tay áo thì nó lại biến mất được chứ?"
Dù tâm tính của Sở Dương chẳng khác gì lão bất tử nhưng nghe thế cũng cảm giác hơi lâng lâng.
Hắn không giải thích, chỉ nhún vai rồi nhìn qua nham tương, cau mày nói: "Chờ một lúc nếu có bất trắc thì lập tức rút đi, rõ chưa?"
Minh Nguyệt giật nảy cả mình, nói: "Đại sư huynh, chẳng lẽ nơi này còn có những thứ khác?"
Sở Dương gật đầu nói: "Có nhưng không biết nó là tồn tại gì? Ta muốn tra xét một phen!"