(Bởi vì Hạng Tinh gọi mẹ chồng tương lai của ẻm là chị nên xưng hô hiện tại sẽ vẫn là em-chị nha.)
Trông thật cao cấp.
Nhưng đợi cô thấy rõ biểu tượng nào đó trên đỉnh tòa nhà, lại đột nhiên giật mình.
Hình như nó...
Là biểu tượng của Kỳ gia.
Cô nhìn thấy nó trong cốt truyện, trên hợp đồng bất bình đẳng mà nguyên chủ đã từng kí...
Những nguyên liệu nấu ăn tạp nham kỳ lạ lại đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến Hạng Tinh không nhịn được mà run rẩy cả người, yên lặng lùi lại hai bước.
Nhưng đột nhiên lại được một đôi tay vươn ra đỡ sau lưng một chút.
Cô ngơ ngác quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt Chung Lê đang nở nụ cười cực kỳ thân thiết, nháy mắt với cô.
“Sao vậy?... Nơi này là trung tâm thương mại tốt nhất thành phố Nam Phong, mua sắm chỗ khác thì không tốt lắm!”
“... Ừm.”
Hạng Tinh ngơ ngác, cuối cùng khẽ gật đầu.
Cũng phải.
Sợ gì chứ, cô lại không phải chị gái nguyên chủ, cô mới không sợ hai mẹ con Viên Tuyết đâu!
Hơn nữa, cho dù bọn họ có đến thì cũng không chắc sẽ gặp được.
Nghĩ vậy, cô bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu.
Cũng nở nụ cười ngọt ngào như đóa hoa nở rộ với Chung Lê, chủ động ôm cánh tay của bà.
“Em sẽ đi mua sắm với chị!”
“Được! Chúng ta thẳng tiến nào!”
Một động tác nho nhỏ suýt chút nữa khiến Chung Lê phấn khích đến nỗi bay lên, gần như muốn biểu diễn phát điện tại chỗ.
Hai người nắm tay nhau bước nghênh ngang vào trung tâm thương mại Kỳ thị.
Càn quét từ tầng một đến tầng năm, lại càn quét từ tầng năm xuống tầng hầm.
Cuối cùng dừng lại ở thế giới ẩm thực ở tầng hầm, bắt đầu ăn từ đầu này đến đầu kia.
Trong quá trình mua sắm, Hạng Tinh luôn cảm thấy khá kỳ lạ.
Hình như cô cũng không thấy Chung Lê trả tiền, hầu như đều cầm đồ rồi rời đi, sau đó đổi sang một cửa hàng khác.
Mà kỳ lạ hơn là các nhân viên của những cửa hàng đó thậm chí cũng không có thái độ ý kiến với bà ấy.
...
Trong lúc đi mua sắm, cuối cùng từng vấn đề Hạng Tinh tích góp từng tí một trong lòng tràn ra.
“... Chị Chung Lê ơi.”
Một tay của cô giơ hamburger của McDonald, tay còn lại nhẹ nhàng kéo góc áo của Chung Lê đang ăn hamburger của Burger King, không được nhịn mở miệng hỏi, “Vì sao chúng ta mua đồ với ăn uống mà không cần trả tiền vậy ạ?”
Nơi này cũng không phải là mặt bằng hoạt động dưới quyền Tần gia mà nhỉ.
—— Chẳng lẽ, Tần gia và Kỳ gia là anh em tốt có quan hệ hợp tác à?
DÀNH CHO BẠN
Lì xì phòng chat 6.6 Tỷ
Thêm...
510
128
170
Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi buồn rầu chút xíu.
Không thể nào...
“Hửm?”
Chung Lê đang ăn hamburger đến nỗi dính dầu đầy miệng, hình tượng phu nhân cũng không biết ném tới nơi xa xôi hẻo lánh nào, quay đầu lại nhìn Hạng Tinh.
Bà nuốt hamburger, khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, chợt cong đôi môi đỏ tươi một cách đầy ẩn ý.
Giọng điệu lạnh lùng, “Là ông chủ của bọn họ nợ chúng ta.”
“... Hả.”
Hạng Tinh nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Ông chủ của Kỳ thị còn không phải là Kỳ Thiên Hành, ông ba ruột khờ khạo của chị gái nguyên chủ à...
Mà nói cũng khéo ghê.
Vừa mới nhắc Kỳ Thiên Hành, một phía khác của phố ẩm thực, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, trông cực kỳ khí thế, bước đi nhàn nhã về phía hai người trong sự vây quanh của một đám vệ sĩ.
Trong ánh mắt khó hiểu của người qua đường, vây quanh hai người.
“Ơ kìa, ngọn gió nào đưa chủ tịch Kỳ của chúng ta đến đây vậy?”
Chung Lê chậm rãi lau miệng, cười châm chọc đứng dậy.
Ôm ngực, nhìn thẳng ông mà không hề sợ hãi.
“... A Lê.”
Kỳ Thiên Hành sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười gượng hơi cứng đờ, “Bà đến đây lặng lẽ âm thầm, cũng không nói một tiếng nào, hại tôi không chuẩn bị gì...”
“Nếu không phải thành phố Nam Phong của các người chỉ lớn như bàn tay, ngoại trừ nơi này cũng không có nơi nào khác để tôi đi thì ông cho rằng tôi muốn đến sao?”
Chung Lê khinh bỉ không hề nể mặt.
Chợt kéo tay Hạng Tinh, “Tiểu Tinh Nhi đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu, không cần quan tâm ông chú kỳ lạ này.”