Hơi thở dần trở nên đều đặn, gương mặt tròn mềm mụp cũng không còn đỏ nữa.
Nhưng đôi mắt ướt mềm sáng long lanh kia vẫn hiện lên một chút vẻ mơ màng.
Hàng mi ướt át dính vào nhau thỉnh thoảng lại khẽ rung động, trông vô cùng đáng thương.
Càng lộ ra sự quyến rũ khó có thể diễn tả bằng lời.
Tần Việt đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô.
Anh dừng lại một chút, chợt hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đưa đôi tay của bé con vào trong chăn, cũng kéo chăn đắp lại cẩn thận.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chờ em tỉnh dậy thì anh sẽ quay lại.”
Anh nhẹ giọng an ủi, lại xoa nhẹ cái đầu mềm mại kia một lúc, rồi đứng dậy định rời đi.
Chỉ nghe sau lưng chợt có vài tiếng sột soạt, ngay sau đó, khuỷu tay nhỏ kia đã trực tiếp ôm chặt lấy eo anh.
“Em không ngủ được…”
Giọng mũi dày đặc mềm mại truyền đến, ngây thơ khó tả, “Muốn anh kể chuyện cho em thì em mới có thể ngủ được.”
“…”
Tần Việt mím đôi môi mỏng, híp mắt lại.
Cuối cùng anh gật đầu, quay người ôm cô vào trong lòng, chợt ngồi xuống đầu giường.
“Được, kể chuyện.”
Anh tùy ý cô kéo mình giống như con bạch tuộc tựa, một tay nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ kia lên để cô dựa vào ngực trái của anh.
Lại giống như hơi quở trách nhẹ nhàng dỗ dành, “Nhưng anh chỉ kể một câu chuyện thôi nhé, bởi vì hiện tại em cần phải nghỉ ngơi, biết chưa?”
Nghe tiếng tim đập vững vàng kia, cuối cùng Hạng Tinh cũng dần trở nên bình tĩnh.
Dụi dụi, mơ hồ đáp lời: “Ừm.”
Tần Việt thở phào.
Hơi cụp mắt xuống, trong đôi mắt nâu thoáng hiện lên vẻ ảm đạm trong chớp mắt.
Rồi lại thoải mái cong đôi môi đỏ, giọng trầm từ từ kể chuyện.
“Trước đây, có một cậu bé luôn rất hiếu thắng. Năm đó sau khi cậu bé mười hai tuổi, bởi vì một số chuyện nhỏ nhặt không hợp quan niệm nên đã cãi vã to tiếng với người cha cố chấp của cậu.”
“Đêm hôm ấy, cậu giận dỗi lựa chọn bỏ nhà ra đi, kết quả là…bị đối thủ cạnh tranh của cha cậu bắt cóc, nhốt trong một cái lồng sắt, bị treo trên mặt biển.”
“Cậu biết cha và người nhà của cậu đang dốc hết sức để cứu cậu, nhưng lúc ấy cậu còn rất ngỗ nghịch, trong lòng còn kìm nén cơn giận không chịu thua.”
“Cho nên, trước khi đội cứu hộ đến, cậu đã nghĩ cách tự mở lồng sắt, lặn xuống vùng biển tối tăm…nín thở lặn một mạch, cũng không biết bơi bao lâu, mới bơi trở lại bờ.”
“Sau đó, cậu đã mất đi ý thức bên bờ biển…Khi cậu mở mắt ra lần nữa, cha mẹ và rất nhiều người đều vây quanh cậu, vẻ mặt vui mừng.”
Nói đến đây, Tần Việt mỉm cười.
“Mặc dù mọi người đều hoặc là vui mừng phấn khích, hoặc là mừng đến phát khóc, nhưng cậu lại không nghe thấy bọn họ phát ra bất kỳ âm thanh nào.”
“Từ đó trở đi, thế giới của cậu trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chết chóc…Nhưng cậu cũng không nói cho bất cứ ai, một mình kiên cường chịu đựng, lén lút học tập ngôn ngữ môi để khiến bề ngoài mình nhìn qua đều bình thường.”
“Nhưng cũng bởi vậy mà cậu trở nên càng ngày càng cô độc, không có việc gì thì nhốt mình trong phòng, cũng bởi vì không nghe thấy, không chịu nổi bóng tối quá mức yên tĩnh, từ đó mắc phải chứng mất ngủ.”
“Đương nhiên, gia đình chỉ cho rằng cậu bị chấn thương tâm lý trong vụ bắt cóc lần đó, cho nên cũng chỉ điều trị tâm lý.”
“Mãi cho đến 6 năm sau, dưới sự tình cờ, cậu quen biết một chuyên gia tai mũi họng hàng đầu trong ngành, sau đó mới hoàn toàn giải thoát cậu khỏi nhà giam không tiếng động suốt 6 năm này.”