La Sâm cùng La Thụy không thương cảm như La Kiều, đối với hai tiểu liệp báo mà nói, đơn giản chỉ là dọn nhà mà thôi, bọn nó vẫn sinh hoạt ở vùng châu thổ, muốn gặp ba ba, chỉ cần băng qua lãnh địa sư tử là được.
Băng qua lãnh địa sư tử là được?
La Kiều bất đắc dĩ ngẩng mặt một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, sư tử trong cảm nhận con trai nhà mình hóa ra vô dụng đến vậy sao?
Chúng là dã thú hung mãnh nhất trên thảo nguyên này đó a con trai.
Hai đứa con Hi La, Ngải Đặc của Sa Mỗ cũng đi cùng La Sâm, La Thụy. Chúng nhỏ hơn La Sâm, La Thụy một tháng nhưng đã có thể đi săn tự nuôi sống mình, thể hình cũng xấp xỉ La Sâm, La Thụy.
La Kiều nhớ tới Tháp Tháp hiện giờ đã trưởng thành thành ‘giống đực cường tráng’, tò mò hỏi Hi Đạt, Hi Đạt liếc mắt một cái: “Đây là vấn đề huyết thống.”
Vấn đề huyết thống?
Nói cách khác, bộ dáng cậu không đủ uy mãnh không đủ cao lớn là vì không có ba ba tốt? ! Kia vì sao Sa Mỗ lại chịu gì kia với một con liệp báo đực như vậy?
Đến hỏi Sa Mỗ? La Kiều không có lá gan này.
Vì thế, bí mật này trở thành một vấn đề phức tạp trong cuộc sống sau này của La Kiều, thường xuyên bị kéo ra khỏi đầu suy nghĩ một phen.
Bốn tiểu liệp báo chuẩn bị xuất phát, La Kiều vốn định đưa đi nhưng lại bị Mông Đế ngăn cản. Hoa báo nằm trên nhánh cây uể oải ngáp dài một tiêng, tự nhận việc đưa nhóm tiểu liệp báo băng qua lãnh địa sư tử. Vì thế, trên thảo nguyên xuất hiện một màn kỳ quái: bốn con liệp báo trẻ mới được mười tám tháng tuổi đi phía trước, một con hoa báo đực cường tráng đi theo sau.
Con hoa báo này định tập kích bốn con liệp báo đi trước sao? Không giống a, với tính cách cẩn thận của hoa báo, cho dù mấy con liệp báo này còn thực trẻ nó cũng không lỗ mãng tới vậy. Thỏ hoang nóng nảy còn dám đạp kẻ săn mồi, không có lý nào tổ hợp bốn con liệp báo lại vô dụng.
Đợi tổ hợp kỳ quái này đi qua, một con liệp báo trưởng thành lén lén lút lút đi theo phía sau. Tựa hồ không muốn bị phát hiện, luôn cẩn thận quan sát động tĩnh trước mặt. Một khi Mông Đế dừng lại, con liệp báo kia lập tức nằm úp sấp xuống ẩn mình trong bụi cỏ. Nó định làm gì vậy trời?
Nếu con liệp báo này cùng con hoa báo phía trước trao đổi vị trí cho nhau thì hình ảnh này hẳn sẽ thuận mắt hơn rất nhiều đi?
Một con chim diều ăn rắn chân quặp một con rắn hổ mang nghiêng đầu, mấy cái lông chim lắc lư biểu đạt nó thực khó hiểu. Chim góa phụ jackson cùng con sếu chóp bên cạnh trao đổi ý kiến một chút, bất quá cả hai đều mờ mịt.
Đợi năm con báo đi xa, đám chim to chim nhỏ xinh đẹp kia lập tức lan truyền một màn kì quái này đi, nhất thời, tin bái quái nóng sốt mới nhất trên thảo nguyên đã ra lò.
Đây là lần đầu tiên Hi La cùng Ngải Đặc băng qua lãnh địa sư tử mà không có mụ mụ dẫn dắt, không khỏi có chút khẩn trương. Con hoa báo đi theo sau lưng lại càng làm chúng lo lắng hơn. Tuy La Kiều vỗ ngực cam đoan con hoa báo này sẽ không tổn thương bọn nó, sẽ đưa tới tận biên giới lãnh địa của anh em Mạt Sâm, bất quá Hi La cùng Ngải Đặc vẫn không yên lòng, chúng không giống La Sâm, La Thụy đã quen với sự tồn tại của Mông Đế, ai biết hoa báo trời sinh giảo hoạt có đổi ý, đột nhiên biến sắc hay không chứ?
Phần chóp đuôi của Mông Đế cuộn lên, lộ ra lớp lông tơ màu trắng, đây là thông báo cho nhóm cư dân thảo nguyên biết hiện giờ nó không có ý định đi săn. Nếu không, một con hoa báo xuất hiện nhất định sẽ làm tất cả động vật khẩn trương cùng lo lắng.
Mông Đế quay đầu nhìn đám linh dương cùng hươu cao cổ đang nhìn mình chằm chằm, linh dương thì không nói, sao ngay cả hươu cao cổ trưởng thành cũng khẩn trương như vậy? Nó cũng không phải con liệp báo thường xuyên ngây ngốc kia, hoàn toàn không có hứng thú với hươu cao cổ trưởng thành.
Đương nhiên, nếu có con hươu cao cổ nào đó sơ ý té ngã xuống đất, Mông Đế sẽ là người đầu tiên lao qua cắn chết đối phương. Nhưng nếu bảo nó đi bắt một con hươu cao cổ trưởng thành khỏe mạnh thì… bỏ đi.
Cái này cũng khó tin giống như La Kiều muốn đi săn trâu vậy.
La Kiều sẽ sử dụng tảng đá cùng cỏ khô để hỗ trợ trong quá trình đi săn, nhưng Mông Đế lại càng thích dùng răng nanh cùng móng vuốt sắc bén của mình.
Đây là điểm khác nhau giữa di dân cùng dân nguyên trụ đi?
Có trời mới biết.
Bốn con liệp báo cùng một con hoa báo hữu kinh vô hiểm băng qua lãnh địa sư tử, đi tới biên giới lãnh địa Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc. Phạm vi lãnh địa của anh em Mạt Sâm rất lớn, so ra thì lãnh địa La Kiều chỉ bằng một phần ba nơi này, phiến lãnh địa màu mỡ này, nuôi sống sáu con liệp báo tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa, liệp báo đực kết minh đi săn lại càng dễ dàng hơn, thức ăn chủ yếu của liệp báo đực đơn độc chủ yếu là linh dương gazen, nhưng liệp báo đực kết minh có thể ra tay với linh dương topi cùng ngựa vằn.
Đây chính là chênh lệch.
Mông Đế động động lỗ tai, nhìn lùm cây phía trước, nó biết nơi đó có bò tót, cũng từng nghe La Sâm, La Thụy lợi dụng bò tót xua đuổi lũ sư tử, Mông Đế không có ấn tượng tốt với bò tót, đám này một khi phát điên thì có trốn trên cây cũng vô dùng, chúng chỉ cần húc thẳng vào thân cây một cái, cây liền ngã rạp.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc ở ngay gần đó, bọn nó không xuất hiện mà núp trong một bụi cỏ cao quan sát bốn tiểu liệp báo cùng ‘vệ sĩ’ của chúng.
Cho dù nhận thức Mông Đế nhưng hai anh em vẫn duy trì cảnh giác khi con hoa báo này xuất hiện. Có thể nằm trước mặt hoa báo lộ ra cái bụng của mình, La Kiều tuyệt đối là con liệp báo độc nhất trên đời.
Mông Đế cũng phát hiện anh em Mạt Sâm, ý bảo bốn tiểu liệp báo chờ một bên, lắc lắc đầu, hé miệng rống lớn vài tiếng, rống xong lại vẫy vẫy đuôi, nhàn nhã xoay người rời đi.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc bị tiếng rống của Mông Đế làm hoảng sợ, chúng thực hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.
Mông Đế rõ ràng đã rống ‘Trong bụi cỏ chui ra, nhận hàng này!’.
La Kiều một đường theo sau bốn tiểu liệp báo cùng Mông Đế cũng nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi bào bào móng vuốt, cảm thấy thái độ của Mông Đế hệt như vứt được gánh nặng ấy, đột nhiên trên đỉnh đầu nhảy ra một đoàn bóng đen, ngẩng đầu, mấy con ngựa vằn vừa vặn kinh ngạc nhìn lại cậu.
“Chào…”
La Kiều theo bản năng giơ móng lên vẫy vẫy.
Ngựa vằn nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.
La Kiều hoảng sợ dựng đứng bộ lông sau gáy, ngựa vằn giơ chân.
La Kiều quay đầu tìm đường chạy trốn thì phát hiện, ngoại trừ ngựa vằn, bên ngoài còn vây một đám linh dương đầu bò!
Liệp báo ba ba nâng móng che mặt, trầm mặc một hồi thì đột ngột bùng nổ, nhảy dựng khỏi mặt đất, biến hóa hình thái, trực tiếp nhảy lên lưng con ngựa vằn gần nhất, hai chân kẹo chặt thân, tay ôm cổ, hung hăng cắn lên gáy cổ ngựa vằn một cái!
Lúc ngựa vằn ăn đau đá chân sau bắt đầu chạy trốn, La Kiều lập tức lớn giọng gào lên: “Mông Đế, cứu mạng a———–”
Mông Đế nhìn La Kiều lần thứ hai sáng tạo lịch sử, cưỡi trên lưng ngựa vằn thì ngẩng mặt nhìn trời thở dài, còn có thể làm sao bây giờ? Đó là vợ của mình đó a, phải cứu thôi…
Bị quấy rối thoát khỏi giấc mộng đẹp còn có đàn sư tử, Áo La Tư dẫn đầu xuất hiện trước mặt La Kiều cùng ngựa vằn. Nhìn con ngựa vằn sải dài bốn vó, lỗ mũi phun khí phì phì hùng hổ chạy ngang qua, còn cả La Kiều nằm trên lưng cắn cổ con ngựa vằn không chịu buông, Áo La Tư ngạc nhiên, khiếp sợ, lại nhìn một đám ngựa vằn cùng linh dương đầu bò rầm rầm chạy như điên phía sau, nó cùng đám sư tử cái phía sau đều hết chỗ nói rồi.
Hiện giờ, bọn nó nên làm gì đây?
Sư đàn vừa mới ăn no không lâu, hoàn toàn không có hứng thú chạy đi giết ngựa vằn, nhưng nếu muốn bắt được con liệp báo cả gan xông vào lãnh địa thì phải bắt con ngựa vằn đầu đàn kia trước!
Cuối cùng, nhóm sư tử cái đã ăn no bỏ phiếu quyết định, tạm thời không để ý tới con liệp báo thiếu đánh kia, trở về bên cạnh đám ấu tể tiếp tục vù vù ngủ. Áo La Tư nhìn các bà vợ, lại nhìn một đám bụi mù xa dần, há to mồm ngáp một cái, vợ đã không quản, nó nhiều chuyện làm gì chứ.
Phỏng chừng cho dù nó không ra tay thì con liệp báo kia cũng không tốt đẹp là bao, dám nhảy lên lưng ngựa vằn, chán sống sao?
Người duy nhất không thể từ bỏ, vẫn một mực truy đuổi phía sau đàn thú chính là hoa báo Mông Đế đáng thương.
Ăn một mồm bụi đất, mệt đến thở hồng hộc, hoa báo lại một lần nữa hoài nghi đầu mình bị trâu đá. Chạy đua với ngựa vặn, nó cũng phát ngốc như con liệp báo kia rồi sao?
Kết quả ngựa vằn chở La Kiều chạy một đường, Mông Đế ở phía sau đuổi theo một đường, đám chồn đất đang kiếm ăn bị dọa hoảng, lập tức chui vào trong hang, nhóm sóc đất cùng thỏ đá hàng xóm tò mò nhìn đám bụi đất cuồn cuồn ập tới rồi cuồn cuộn đi xa, dụi dụi mắt, chúng nó nhìn nhầm rồi đi? Sao lại thấy có một con liệp báo tiến hóa cưỡi trên lưng ngựa vằn nhỉ?
Có nghi vấn này không riêng gì nhóm chồn đất cùng sóc đất, mèo đồng cỏ đang bắt chuột cùng cáo tai to đào giun cũng thấy một màn này, chẳng qua, chúng còn thấy cả con hoa báo trong đám bụi mù mịt kia.
Ây da, hôm nay chắn chắc mặt trời mọc từ hướng tây rồi a!
Đợi Mông Đế đuổi kịp đàn ngựa vằn thì chúng đã từ lãnh địa sư tử băng qua lãnh địa La Kiều, tiếp tục tiến vào lãnh địa Gia Mã.
Liệp báo cái Gia Mã mang theo Tháp Tháp núi trên tảng đá cao, không chút che dấu địch ý với kẻ xâm nhập, bất quá Mông Đế lúc này không có thời gian để ý tới Gia Mã, nó lập tức đi tới chỗ La Kiều cùng con ngựa vằn đã bị cậu cắn cổ. Ngay lúc Mông Đế thật cẩn thận tiếp cận, con ngựa vằn một đường bị La Kiều cưỡi trên người ngã ầm xuống đất, đạp đạp chân vài cái rồi đình chỉ hô hấp.
Nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều sau khi vận động kịch liệt.
Đám ngựa vằn khác cùng linh dương đầu bò lập tức giải tán, Mông Đế đi tới trước mặt La Kiều, con liệp báo kia thế nhưng gẩy gẩy ngựa vằn một chút, sau đó cao hứng ngẩng đầu, vung tay với Mông Đế: “Anh yêu, tới xem này, ta tóm được một con ngựa vằn a!”
Mông Đế yên lặng nhìn La Kiều một hồi, đi tới một gốc cây khô đổ rạp bên cạnh mà mài mài móng vuốt, sau đó từng bước đi tới chỗ La Kiều, nếu hôm nay nó buông tha con liệp báo này thì nó không còn là Mông Đế!
Cùng lúc con liệp báo ngây ngốc nào đó hét thảm một tiếng bị hoa báo tha đi, Gia Mã cùng Tháp Tháp nghỉ chân trên tảng đá, dõi mắt nhìn về phía xa, bầu trời hôm nay thật trong xanh a…
Về phần con ngựa vằn đã chết không nhắm mắt kia… đã hoàn toàn bị bỏ quên.