Ba con sư tử đực trẻ tuổi cường tráng dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với cơ thể mình mà xông vào lãnh địa La Kiều. Chúng nó đang ở tuổi tráng niên, vốn nên dùng sức lực mạnh mẽ của mình cướp lấy một sư đàn, sau đó ngày ngày sống cuộc sống nhàn nhã hết lăn lại ngủ. Việc duy nhất phải làm chính là tuần tra lãnh địa, cưỡng chế những kẻ xâm lấn rời đi. Nhưng vào một buổi trưa nắng gắt, ba con sư tử này lại vươn bốn chân, hệt như ba ngọn núi nhỏ phóng như bay qua lãnh địa La Kiều, chạy đến sùi bọt mép, thở hồng hộc như trâu nhưng không hề có dấu hiệu muốn dừng lại.
Trước kia Tát Đặc từng bị sư tử đuổi giết nên rất sợ đám này, lúc nhìn thấy ba con sư tử đực, phản ứng đầu tiên là nằm úp sấp xuống đất, cằm dính sát vào chân trước, ý đồ để đám sư tử kia không nhìn thấy mình. Hành động của Tát Đặc chính là phản ứng chính xác nhất khi liệp báo đụng phải cường địch, hai tiểu liệp báo cũng hành động y hệt. Dưới ánh mặt trời gay gắt, ba con sư tử đực mệt mỏi chạy trối chết, muốn thấy đám liệp báo đang núp trên núi đá là không có khả năng.
So với Tát Đặc cùng hai tiểu liệp báo, La Kiều không lập tức chạy trốn, lúc nhìn thấy phương hướng mà ba con sư tử đực lao tới thì không khỏi cầu nguyện, mấy vị anh trai, quẹo đi, mau quẹo đi, ngàn vạn lần đừng chạy thẳng tới trước!
Nhưng lời cầu nguyện của La Kiều không ứng nghiệm, con sư tử đực chạy trước nhất dưới ánh mắt chăm chú của cậu không hề do dự lao thẳng tới trước, mới chạy vài bước thì đạp phải khoảng không, rơi thẳng xuống cái động của lợn warthog vừa được cải tạo thành bẫy rập.
Lúc rơi xuống, con sư tử xui xẻo còn nghi hoặc, rõ ràng nó giẫm lên cỏ khô, sao bên dưới lại là một cái động?
Hai con sư tử đực còn lại cũng hoảng sợ, sao lại thế này, có mai phục? !
La Kiều nhịn không được giơ móng che đầu, ông trời a, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó! Thảo nguyên lớn như vậy chạy chỗ nào không chạy, sao cố tình lại chạy vào lãnh địa của cậu a? Chạy vào đây thì thôi đi, diện tích lãnh địa cậu cũng đâu nhỏ, vì cái gì cố tình nhảy vào trong bẫy chứ?
Bẫy mà La Kiều cải tạo lại chủ yếu để bắt giữ những con mồi nhỏ, tỷ như thỏ hoang hay linh dương thể hình nhỏ. Lớn hơn một chút, như quyến linh hay linh dương topi, cho dù rớt xuống thì chúng vẫn có thể tự mình leo lên. Đương nhiên, nếu té gảy chân thì không nói làm gì. Nhưng La Kiều chưa từng nghĩ tới có ngày lại có một con sư tử rớt vào bẫy, lại còn là sư tử đực đang chạy trối chết!
Cậu làm bẫy để bắt con mồi lấp bụng chứ không phải bắt sư tử!
Sư tử không thể ăn, chưa từng nghe chuyện liệp báo đi ăn sư tử bao giờ. Huống chi sư tử đực một thân cơ bắp, cắn một cái thì hơn bảy mươi phần trăm là răng cậu cùng hai đứa nhỏ sẽ rụng sạch.
Sớm biết chuyện sẽ phát triển thành thế này thì sau khi đám chồn đất rời đi cậu nên lấp cái động kia lại mới phải, làm bẫy gì chứ, đến giờ có bắt được con nào đâu, cuối cùng lại tóm được một con sư tử, cậu còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?
Nhưng hiện giờ nó cũng rớt vào rồi, đâu thể nào cười tủm tỉm nói với nó cái này không tính, ngươi leo lên tiếp tục chạy là được, xem như chưa từng phát sinh gì cả a.
Nghĩ cũng biết không có khả năng.
Kia, hiện giờ nên làm gì đây?
Hai con sư tử đực khác thấy anh em bị dính bẫy thì có chút không biết làm sao. Sự thật, nói nó rơi vào bẫy cũng không đúng lắm, chỉ là hai chân trước đạp phải khoảng không nên cắm đầu xuống hố, cuối cùng, bị kẹt.
Hình dung chuẩn xác một chút thì con sư tử kia chỉ bị rơi nửa người vào bẫy, nửa còn lại vẫn còn ở bên ngoài.
Bởi vì hang động do lợn warthog cùng chồn đất đào khá rộng, sư tử rớt vào tạm thời cũng không nguy hiểm tính mạng, nhưng một thân khổng lồ như vậy lại ngã cắm đầu xuống đất…
Hai con sư tử kia muốn kéo nó ra, nhưng chúng đều là loại nguyên thủy, chỉ có thể dùng răng nanh cùng móng vuốt, có thấy sư tử nhổ củ cải bao giờ chưa? Hơn nữa còn là một cây củ cải nặng hơn bốn trăm ký, quả thực là khó khăn không phải bình thường a.
Sư tử đực bị kẹt quơ quơ cẳng sau, ý đồ hối thúc anh em mau kéo nó ra, không ngờ hai con sư tử kia lại hiểu nhầm, tưởng nó bảo mình mau chạy đi, kẻo con sư tử đực đáng sợ kia sẽ đuổi tới xử luôn cả ba.
Kết quả, một trong hai con sư tử nói: “Anh em, tâm ý của ngươi ta cùng Phân Đức hiểu rồi, ngươi vĩnh viễn là anh em tốt của chúng ta!”
“Đúng vậy, người anh em, chúng ta đi trước, ngươi bảo trọng!”
Con sư tử bị kẹt dưới hố nếu có thể lên tiếng, nhất định sẽ gào lên, bảo trọng cái đầu ngươi ấy! Giờ nó thế này rồi, làm thế nào bảo trọng? ! Cái đám anh em đáng chết này!
Vì thế, nó càng dùng sức quẩy cẳng sau, còn quất quất cái đuôi, ý tứ: ta không có bảo các ngươi đi, mau cứu ta a!
“Được rồi, anh em, chúng ta hiểu ý ngươi, chúng ta đi đây!”
Hai con sư tử đực lập tức bỏ chạy, lưu lại một con sư tử đực lẻ loi dưới hố đang dùng cái chân sau cường tráng cùng cái mông gợi cảm của mình nghênh đón ánh mặt trời gay gắt. Cái đuôi nó vì tức giận mà dựng thẳng, phần lông ở đuôi xù to, đủ thấy giờ phút này nó đang phẫn nộ cỡ nào.
La Kiều nhân cơ hội này dạy dỗ hai tiểu liệp báo: anh em như thể tay chân, tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ như vậy! Nếu bị chặt đứt tay hay chân thì có sống nổi không?
Còn câu giống cái như quần áo có thể tùy tiện mà vứt đi thì La Kiều không dám nói, nhớ tới Sa Mỗ, Hi Đạt, còn có Gia Mã, nếu dám so sánh đám chị gái này như quần áo, hậu quả tuyệt đối không đơn giản là ở truồng chạy rông đâu a…
La Sâm cùng La Thụy gật đầu, bọn nó cũng thấy Áo La Tư bám sát phía sau, nó chỉ liếc mắt nhìn con sư tử xúi quẩy lộn đầu xuống hố kia một cái rồi sải bước đuổi theo hai con kia.
Con sư tử này đã không thể chạy được, nó phải xử lý hai đứa kia trước!
Sự thực, nơi này không phải lãnh địa sư đàn Áo La Tư. Sau khi đám sư tử khiêu khích rời khỏi lãnh địa, thường thì chủ nhân sẽ không đuổi theo, nhưng sư vương Áo La Tư vừa nãy bị đàn voi làm nghẹn một bụng hỏa, hiện giờ cần nhất là một bao cát để nó trút giận, huống chi nơi này lại là lãnh địa liệp báo chứ không phải sư đàn khác, vì thế nó không chút áp lực lao qua biên giới.
Hai con sư tử bị truy đuổi kia xuyên qua lãnh địa La Kiều, tiến vào một mảnh đất không ai quản lý, La Kiều sau khi xác định Áo La Tư sẽ không bất ngờ quay lại mới bắt đầu nhíu mày nhìn con sư tử trong bẫy.
Áo La Tư liệu có quay lại xử lý con sư tử này không? Nếu Áo La Tư không trở lại thì cứ để nó ở đó làm cảnh sao? Hay cùng Tát Đặc hợp sức kéo con sư tử này ra.
“Còn phải nghĩ ngợi sao?” Tát Đặc ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm con sư tử kia, giơ vuốt: “Làm thịt nó!”
La Kiều muốn nói, anh trai, móng vuốt đều cùn cả rồi, khiêm tốn chút đi.
“Ba ba, không thể ăn thịt nó sao?”
Vấn đề của hai tiểu liệp báo nằm trong dự kiến La Kiều, khắp thảo nguyên, không có thứ bọn nó không dám ăn, trước kia ngay cả bò tót cũng ăn rồi… Tuy sau đó lại được voi tặng một đầu ấu tể, nhưng bọn nó ăn không hết, chỉ có thể để hoa báo tiện nghi.
Tát Đặc bị lời nói của La Sâm cùng La Thụy dọa hoảng, khỉ? ! Hai ấu tể này thế nhưng lại muốn ăn thịt sư tử? ! Lập tức nó chuyển ánh mắt kinh hãi về phía La Kiều, không phải La Kiều dạy đi? Chẳng lẽ lúc mụ mụ có thai La Kiều đã ăn phải thứ ôi thiu mới sinh ra một con liệp báo kỳ quái như vậy?
La Kiều bị Tát Đặc nhìn đến mất tự nhiên, nhe răng, nếu nói kỳ lạ, Tát Đặc không phải mèo khen mèo dài đuôi sao, bản thân nó đã là một vấn đề.
Bất quá La Kiều không lo lắng lâu, không bao lâu sau Áo La Tư đã theo đường cũ trở về, xem vết máu trên miệng nó thì hai con sư tử chạy trốn kia cũng dữ nhiều lành ít. Thấy Áo La Tư đi tới trước con sư tử kẹt trong bẫy, há cái mồm to, La Kiều theo bản năng muốn quơ hai tiểu liệp báo vào lòng, nhưng lúc chân trước khoát lên lưng La Sâm thì phát hiện hai nhóc con đã trưởng thành, cậu không thể nào quơ chúng vào lòng mà ôm như xưa nữa.
Sư tử không cho rằng tàn sát đồng loại là chuyện không thể tha thứ. Thực tế, trong giới tự nhiên này, chuyện tàn sát đồng loại nơi đâu cũng có. Chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể chiếm cứ lãnh địa tốt nhất, sinh tồn cùng sinh sản.
Áo La Tư hoàn toàn không có chút thương xót nào với con sư tử trước mắt, trong mắt nó, bất cứ kẻ nào dám mơ tưởng tới lãnh địa cùng vợ của nó đều đáng chết!
Vì thế, sư vương cắn chết con sư tử xúi quẩy này.
Nó cắn xương sống rồi kéo đối phương từ trong bẫy rập ra, móng vuốt sắc bén để lại vài vết cào thật sâu trên người con sư tử đực chỉ còn một hơi thở mong manh.
Trường hợp này thực tàn nhẫn, thực huyết tinh nhưng cũng thực chân thật.
Tát Đặc so với La Kiều cùng hai tiểu liệp báo lại càng quen thuộc với cảnh tượng này hơn, từ ngày bắt đầu sống độc lập nó đã không ngừng đối mặt với những chuyện đáng sợ thế này, uy hiếp không chỉ đến từ những kẻ săn mồi khác mà còn là đồng loại.
Liệp báo rất ít khi không có lí do mà công kích đồng loại, nhưng Tát Đặc thực sự rất đặc biệt.
Tựa như linh dương gazen sẽ đuổi những con bị bạch tạng trong đàn đi, chúng không thích những đồng loại quá kì lạ.
Tính biệt lập, ở nhân loại cũng không phải chuyện lạ.
Áo La Tư rời đi, để lại thi thể sư tử đực.
Đám kên kên trên bầu trời dùng thị lực tuyệt hảo của mình bắt đầu tập trung bay xuống, tựa như một người anh em của nó, sinh mệnh đã đi tới phút cuối cùng. Lúc còn sống uy phong lẫm lẫm, dã tâm bừng bừng, nhưng lúc chết đi chúng đều trở thành thức ăn của đám động vật ăn thịt thối. Một anh em của nó trốn thoát nhưng cũng bị thương nặng, không còn cơ hội leo lên vương vị đỉnh cao.
Sư tử đực bị thương sẽ không được bất cứ con sư tử cái nào ưu ái, cho dù là sư tử cái đã rời khỏi sư đàn, lang thang trên thảo nguyên cũng vậy.
Nhóm kên kên mất cả ngày mới rỉa sạch thi thể sư tử. Nửa đường còn xuất hiện hai con linh cẩu, chúng nó cái gì cũng ăn, phần xương cốt cùng da lông kên kên ăn không hết đều bị chúng đoạt đi. Lúc đêm xuống, trừ bỏ đầu lâu cùng da lông rơi rụng thì con sư tử kia chẳng còn lưu lại chút gì.
Bốn con liệp báo vẫn nằm trên núi đá quan sát hết thảy. Lại một lần nữa đối mặt với sự tàn khốc của thảo nguyên, La Kiều không nói được tư vị trong lòng mình.
Đợi đến ngày sinh mệnh cậu chấm dứt thì cũng gặp phải tình cảnh này sao?
Nhóm kên kên rời đi, La Kiều cùng Tát Đặc leo xuống, hai tiểu liệp báo bị giữ lại ở bên trên.
La Kiều biến thành hình người, dùng vài miếng lá lớn bọc bên ngoài đầu lâu sư tử, đi về phía biên giới lãnh địa. Tát Đặc khó hiểu đi theo phía sau: “Ngươi làm gì vậy?”
La Kiều không giải thích, lúc tới biên giới thì dùng nhánh cây đào một cái hố, chôn đầu lâu sư tử vào đó.
Trong ánh mắt khó hiểu của Tát Đặc, La Kiều đứng lên, vỗ vỗ bụi đất dính trên người: “Đi thôi.”
“A? Vì cái gì phải chôn nó?”
“Dọn dẹp sạch sẽ.” La Kiều liếc mắt: “Trong nhà có một cái đầu sư tử, ngươi vui nỗi à?”
Được rồi, Tát Đặc cảm thấy đầu mình bị vô nước rồi mới nghĩ con liệp báo này đột nhiên nảy sinh tính thiện lương, là lỗi của nó.
Sau khi hai con liệp báo rời đi, sóc đất cùng chồn đất tá túc trong động cách đó không xa đều chạy ra ngoài, sóc đất nhìn đống đất gồ lên bên kia mà chửi ầm lên với hai con liệp báo đã đi thật xa: “Ngươi không thích nhà có đầu sư tử, chẳng lẽ bọn ta thích sao? ! Có cần khi dễ sóc đất đến vậy không a? !”
Nhóm chồn đất bảo trì im lặng, không nói tiếng nào. Bọn nó thật sự đã bị liệp báo dọa hoảng, chỉ có thể chủ động chạy tới moi cái đầu sư tử ra rồi hợp lực mang tới nơi xa hơn. Coi như đó là chi phí tá túc.
La Kiều trở lại chỗ bẫy rập, dọn sạch vết máu gần đó, lại tìm cỏ khô tới che đi mùi sư tử cùng máu tươi vươn lại, một lần nữa lập bẫy, chờ đợi may mắn tiếp theo.
Bất quá làm La Kiều không ngờ chính là, cùng đêm đó, hoa báo Mông Đế khứu giác nhạy bén lần theo mùi sư tử cùng máu tươi còn sót lại tìm được nơi này, nó sợ La Kiều gặp phải phiền toái, kết quả lần mò tới bên bẫy rập, suýt chút nữa đã giẫm phải khoảng không rơi xuống hố.
Mông Đế dùng móng trước gạt gạt cỏ khô, nhìn cái động thật to trước mặt, nheo mắt.
La Kiều ngủ cũng không an ổn, lúc Mông Đế xông vào động cũng lập tức tỉnh lại, vừa định lên tiếng thì bị Mông Đế đã biến về hình người túm cổ quăng lên vai. Cái đuôi thật dài kéo lê trên đất, La Kiều còn mơ mơ màng màng bị Mông Đế tha đi.
La Sâm cùng La Thụy cũng nhận ra hơi thở hoa báo, mở mắt ra liền thấy nó đang khiêng ba ba ra khỏi cửa động. Hai tiểu liệp báo liếc nhìn nhau, dù sao ba ba cũng không xảy ra việc gì, cọ cọ, ngủ tiếp.
La Kiều bị Mông Đế mang đi thực sự giống như La Sâm cùng La Thụy nghĩ, sẽ không có việc gì sao?
Có trời mới biết…