Tiêu Dục suy sụp dựa vào ghế dựa, chỉ cảm thấy ù tai hoa mắt, tay trái chống đỡ tay vịn, tay phải không ngừng vuốt ve huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau.
Lưu Đức Phúc nhìn chủ tử suy sụp cô đơn muốn nói lại thôi. Nếu hắn không nhìn lầm, vẻ mặt chủ tử nhà mình hiện tại trừ bỏ lo lắng ra, càng nhiều hơn là hoảng sợ cùng bàng hoàng.
Đúng, hắn không nhìn lầm. Tiêu Dục quả thật là kìm lòng không được toát ra vẻ kinh sợ. Nghĩ rằng hắn là thiên tử tôn quý, tay nắm giang sơn, từ trước đến nay mọi sự đều là dễ như trở bàn tay. Có bao giờ từng xuất hiện qua vẻ mặt này?
Nhìn chủ tử mà mình hầu hạ từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên trước mặt người khác biểu hiện ra vẻ yếu đuối bất lực, Lưu Đức Phúc kinh ngạc đồng thời lại không khỏi đau lòng. Lúc này hắn cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Ở cửa vang lên tiếng bước chân, Tiêu Dục mạnh mẽ trợn mắt, đang muốn đuổi người mới tới. Đợi đến khi nhìn thấy hai cái thân ảnh nhỏ đứng ở cửa, tay trái đang vung lên trên không chỉ có thể vô lực thả xuống.
“Hạo Nhi cùng Diễm Nhi sao lại qua đây?” Nói xong, ánh mắt trách cứ đảo qua Thị Thư theo sát phía sau hai vị hoàng tử.
Vào ngày thứ hai khi Cố Vân Yên nhập chủ Phượng Nghi cung, Tiêu Dục liền đặt tên cho Tứ hoàng tử là Tiêu Diễm, cũng chiêu cáo thiên hạ, nhập ngọc điệp hoàng gia.
Thị Thư thỉnh trách tội:“Nô tỳ vô năng, không thể ngăn hai vị hoàng tử, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Nhị hoàng tử mở miệng trước Tiêu Dục, cầu tình cho Thị Thư:“Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng chớ trách cứ Thị Thư cô cô. Là nhi thần cố ý cùng với đệ đệ lại đây vấn an mẫu hậu, không quan hệ tới Thị Thư cô cô.”
Nhị hoàng tử ở hoàng tử sở học tập đã 1 năm, cần mẫn chăm học lại thêm thiên tư thông minh, bởi vậy tiến bộ không ít. Hôm nay từ hoàng tử sở trở về, hắn như thường ngày muốn đến chính điện vấn an Cố Vân Yên. Không ngờ bị Thị Thư ngăn cản. Nhận ra Thị Thư vẻ mặt khác thường, làm như đnag cực lực che dấu cái gì. Nhị hoàng tử sớm thông tuệ tự nhiên nhìn ra manh mối, cho nên cố ý gọi thêm Tứ hoàng tử đi vấn an Cố Vân Yên.
Nhị hoàng tử vừa đến phòng của Tứ hoàng tử, liền thấy được Tứ hoàng tử đang khóc sướt mướt. Hắn lập tức biết đại sự không ổn, không kịp hỏi Tứ hoàng tử, tức lôi kéo đệ đệ chạy tới chính điện bên này.
“Phụ hoàng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thị Thư cô cô muốn ngăn cản nhi thần tới gặp mẫu hậu? Hay là mẫu hậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?” Nhị hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tiêu Dục đang do dự xem có nói tình hình thực tế cho Nhị hoàng tử biết hay không. Cũng không ngờ Tứ hoàng tử bỗng nhiên khóc nỉ non lên, vừa khóc vừa nói:“Ô ô... Mẫu hậu cùng Diễm Nhi đi chơi diều, ngã sấp xuống, ngất đi rồi...”
Nhị hoàng tử thoáng chốc mặt không còn chút máu, run run bắt lấy tay Tiêu Dục, sợ hãi mười phần nói:“Mẫu hậu nàng... Nàng...”Môi trắng bệch không ngừng run run, thật lâu không dám nói ra đáp án mà đáy lòng không thể thừa nhận. Hắn dù có chín chắn, dù có trí tuệ nhưng cũng vẫn là một đứa nhỏ. Là đứa nhỏ luôn sợ hãi mất đi thân nhân, huống chi là người sinh dưỡng nên hắn.
Tiêu Dục cầm lại tay nhỏ bé của Nhị hoàng tử, trấn an:“Hạo Nhi cùng Diễm Nhi đừng sợ, mẫu hậu ngươi chỉ là té một cái, cũng không nghiêm trọng. Nàng mang thai đã mười tháng, một khi sinh nở, rất nhanh...mẫu hậu ngươi liền có thể sinh thêm cho các ngươi... Một muội muội.”
Nhị hoàng tử hốc mắt phiếm hồng, lại cố nén lệ, kiên cường không khóc ra,“Thật vậy chăng? Mẫu hậu thật sự không có việc gì sao?”
Tiêu Dục trịnh trọng gật đầu,“Ừ! Tin tưởng phụ hoàng, mẫu hậu ngươi nhất định không có sao.” Ngữ khí kiên định, chân thật đáng tin.
Nhị hoàng tử nguyên bản còn muốn hỏi lại, nhưng khi nhìn đến Tiêu Dục mặt mày không thể che giấu được mỏi mệt, chỉ đành trầm mặc cúi đầu, sau đó lôi kéo Tứ hoàng tử ngồi xuống,“Ta và đệ đệ sẽ cùng phụ hoàng chờ mẫu hậu sinh hạ muội muội.”
Tiêu Dục há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chấp thuận “Được! Hạo Nhi và Diễm Nhi cùng phụ hoàng chờ.”
Tiêu Dục tiếp nhận khăn tay cung nhân dâng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tứ hoàng tử,“Diễm Nhi nghe phụ hoàng nói, không nên khóc nữa. Bằng không mẫu hậu ngươi ở bên trong nghe được tiếng khóc của ngươi, sẽ không có chuyên tâm sinh muội muội.”
Tứ hoàng tử nhất thời ngưng nức nở, gật đầu như đảo tỏi, nghẹn ngào nói:“Diễm Nhi không khóc, Diễm Nhi ngoan ngoãn. Như vậy mẫu hậu có thể sớm một chút sinh muội muội ra.”
Tiêu Dục gật đầu, không hề nói nữa, chỉ là đau đớn trong lòng theo thời gian từng chút từng chút trôi qua càng phát ra mãnh mẽ hơn. Tựa như trái tim bị người ta nắm lấy siết thật chặt, đau đến nghẹt thở.
Một lớn hai bé ngồi trong điện, vốn nên là ba người tôn quý nhất thế gian này. Lúc này nhìn thân ảnh bọn họ cô đơn tiêu điều, lại làm cho người ta cảm thấy thương tiếc cùng thương xót không hiểu được.
Mãi cho đến đêm khuya, cuối giờ hợi, bên trong vẫn không có tin tức truyền ra, tim Tiêu Dục đã nhảy tới cổ họng.
Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt bởi vì sợ hãi cùng lo lắng mà vo thành một nắm, Tiêu Dục ra vẻ thoải mái nói:“Mỗi lần mẫu hậu ngươi sinh nở, phụ hoàng đều phải ở bên ngoài ngồi đợi rất lâu. Lúc sinh Hạo Nhi cùng Diễm Nhi đều là như vậy, lúc này sinh muội muội các ngươi cũng là như thế.”
Nghe vậy, Nhị hoàng tử sắc mặt hơi giãn ra.
Tiêu Dục nhân cơ hội nói:“Muội muội nhất thời sợ là sinh không được, đêm đã khuya, Hạo Nhi ngày mai còn phải đi hoàng tử sở học tập. Vậy trước hết cùng Diễm Nhi trở về nghỉ tạm đi! Sáng mai tỉnh dậy là có thể nhìn thấy mẫu hậu cùng muội muội.”
Nhị hoàng tử nhìn Tiêu Dục khuôn mặt kiên định, không có một chút đường để thương lượng, mặc dù trong lòng vướng bận không muốn rời đi, cũng không thể không đứng dậy hướng Tiêu Dục hành lễ cáo lui,“ Vậy nhi thần cùng đệ đệ đi xuống nghỉ ngơi. Sáng mai sẽ đến thăm mẫu hậu cùng muội muội.”Tiêu Dục gật đầu, nhìn Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử dắt tay lui ra.
Ước chừng lại qua thời gian một nén nhang, Lưu Viện Phán dẫn theo chúng ngự y từ trong nội thất chậm rãi đi ra. Còn chưa đi tới trước mặt cs mặt Tiêu Dục, liền có vài cái ngự y nhát gan sợ chết lảo đảo quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Dục, khóc lóc cầu xin tha thứ:“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a, vi thần đã cố hết sức......”
“Hoàng thượng khai ân! Tha thần đi! Cầu Hoàng thượng khai ân a......”
Tiếng dập đầu cùng cầu xin tha thứ liên tiếp vang lên, không dứt bên tai!
Chỉ một thoáng, tựa như thời gian đứng lại, Tiêu Dục sắc mặt hoảng sợ ngồi trên ghế, hai mắt mở to nhìn một đám ở trước mặt không ngừng cầu xin tha thứ, nhìn bọn họ, miệng mở ra ngậm lại mà không thể động đậy.
Hồi lâu sau, hắn mới tìm trở về thanh âm của mình,“Hết sức? Hết sức là cái ý gì.....”
“Chính thần vô năng, không thể bảo trụ Hoàng hậu nương nương cùng hoàng tự, cầu Hoàng thượng tha mạng!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?” Sát khí quanh người Tiêu Dục làm cho người ta sợ hãi, hai mắt hắn đỏ đậm như máu.
Vài tên ngự y một lòng muốn cầu xin tha thứ, hoạt động hai chân, vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Tiêu Dục kêu rên:“ Chúng thần đã dùng hết mọi cách, vẫn là không thể bảo trụ được Hoàng hậu nương nương...... Hoàng thượng nén bi thương......”
Thấy thế, các cung nhân hầu hạ ở trong điện, có mấy người là hôm nay cùng Cố Vân Yên đi ra ngoài, hộ chủ bất lợi cũng khó thoát khỏi tội chết, vội vàng quỳ xuống cùng các ngự y kêu rên khóc lớn,“Hoàng hậu nương nương..... Hoàng hậu nương nương đi rồi...”
Nghe được mấy kẻ không biết sống chết khóc lóc ầm ĩ, Lưu Đức Phúc hoảng hốt, muốn ngăn cản nhưng đã là không kịp.
'Ba' một tiếng, tay vịnTiêu Dục đang nắm liền nát bươm. Toàn thân Tiêu Dục toát ra hàn ý bức người.
“Người tới! Kéo bọn họ xuống, ban chết!” Hai chữ cuối cùng Tiêu Dục lạnh lùng nhả ra từ trong kẽ răng.
Vài cái ngự y và cung nhân đang cầu xin tha thứ kia sợ tới mức liên tục lui về phía sau, miệng kêu la,“Không cần..... Không cần, Hoàng thượng tha mạng a, tha mạng a......”
Chỉ tiếc không một người để ý tới bọn họ kêu rên cùng cầu xin tha thứ. Trong thời gian một cái nháy mắt, bọn họ liền biến mất khỏi trong điện.
Tiêu Dục chỉ vào các ngự y cùng cung nhân còn lại,“Còn có các ngươi, các ngươi tốt nhất khẩn cầu Hoàng hậu có thể bình yên vô sự cho trẫm. Nếu không, các ngươi ai cũng cũng đừng mong sống, tất cả đều bồi táng theo Hoàng hậu!”
Người đầy phòng câm như hến, chỉ có thể run run dập đầu sát đất.
Đế vương giận dữ, xác chết trôi ngàn dặm.
Tiêu Dục ném một câu ngoan tuyệt, rồi lòng nóng như lửa đốt tiến vào nội thất. Người quỳ đầy một phòng, nhưng trong mắt Tiêu Dục lại chỉ có thể nhìn đến cái nữ tử mà hắn tâm tâm niệm niệm cùng sợ hãi mất đi kia. Trên giường, nữ tử mặt trắng bệch như giấy, nằm im không nhúc nhích như đang ngủ vậy. Rõ ràng gần như vậy, đưa tay là chạm tới nhưng sao Tiêu Dục lại cảm thấy cách xa nhau như vậy. Xa xôi tựa như hai người cách nhau cả một cái hệ ngân hà, xa vời vô vọng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Dục gian nan nhấc bước chân, ôm Cố Vân Yên hô hấp yếu dần vào trong lòng.
“Trẫm biết, Yên nhi mệt mỏi, cho nên Yên nhi muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng Yên nhi nghỉ lâu quá, trẫm chờ sốt ruột. Xho nên Yên nhi đừng ngủ tiếp nữa được không? Nhanh tỉnh lại...” Tiêu Dục hai mắt trống rỗng, nói liên miên không ngừng.
Nhận thấy được người trong lòng thân mình dần dần lạnh đi, Tiêu Dục chưa bao giờ hoảng sợ như lúc này. Chỉ có thể bất lực gắt gao ôm nàng vào trong ngực trung, giống như làm vậy là có thể ngăn cản nàng rời đi.
Một nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy Tiêu Dục. Chỉ cần vừa nghĩ tới từ nay về sau sẽ cùng người trong lòng hai nơi cách trở, tâm hắn liền đau, đau đến mức khiến hắn sắp không hít thở được nữa rồi.
“Không! Ngươi không thể rời khỏi trẫm, quyết không thể! Trẫm không cho phép... Cố Vân Yên, nếu ngươi dám can đảm bỏ lại trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cố gia của ngươi. Cha mẹ đã già của ngươi, anh trai và chị dâu thương yêu của ngươi, một người trẫm cũng sẽ không tha! Còn có... Còn có Hạo Nhi cùng Diễm Nhi, bọn họ còn nhỏ như vậy, còn không hiểu được làm cách nào để bảo hộ chính mình. Không có ngươi che chở, bọn họ sao có thể sinh tồn ở nơi hậu cung nguy cơ tứ phía này? Ngươi mơ tưởng trông cậy vào trẫm? Nếu ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ, thì trẫm cũng có thể như vậy~~...” Bất lực sợ hãi, Tiêu Dục nói lời cay độc thầm mong gọi Cố Vân Yên tỉnh lại.
Cố Vân Yên trong hôn mê, giống như lại nhớ tới kiếp trước. Nàng lần đầu tiên hoài thượng long mạch, ôm Tiêu Dục vui mừng mà khóc. Một khắc kia nàng cảm thấy chính mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng 'ngày vui ngắn chẳng tày gang', không qua bao lâu nàng liền trượt chân đẻ non. Nàng hối hận không thôi, mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, hậm hực thành tật.
Hình ảnh lại chuyển, huynh trưởng bị người vu hãm hãm hại lương dân, cha mẹ già yếu vô cùng đau đớn. Nàng đau xót không chịu nổi. Vào cái đêm dông tố kia, nàng quỳ trước Thừa Càn cung, chỉ cầu người bên gối có thể vì nàng mà lật lại bản án của huynh trưởng. Nhưng chung quy không có thể đổi lấy một phần thương tiếc của hắn.
Lại thay đổi một cái cảnh tượng, nàng ôm con nhỏ hơi thở mỏng manh khóc khàn cả giọng, nhưng bất luận nàng khóc thế nào, kêu gọi thế nào, đứa nhỏ chưa đầy 3 tuổi của nàng vẫn là bị ông trời đoạt đi. Theo độ ấm của hài tử từng chút mất đi, thân mình dần dần cứng ngắc, lòng của nàng cũng ở chậm rãi vỡ vụn, từng chút một, cuối cùng nát thành vạn mảnh nhỏ.
Tuyệt vọng mà chết lặng, nàng nghe Mạnh phi gằn từng tiếng cười nhạo, nói lời ác độc không chịu nổi. Nhưng nàng lại không hề phản ứng. Khi Mạnh phi sai người rót rượu độc, nàng cũng không giãy dụa hay phản kháng một chút nào. Nếu sinh ra không được yêu, không bằng trở về với cát bụi?
A~~~ Chuyện cũ nghĩ lại mà đau, không bằng trở lại!
Mỉm cười uống chén rượu độc, chỉ vì không còn gì để quyến luyến.
“Lời trẫm vừa mới nói là do sợ hãi mất đi ngươi, cũng không phải thật lòng. Sao trẫm có thể nỡ thương tổn người ngươi để ý? Trẫm sao có thể để ngươi khổ sở......”
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới lúc thương tâm mà thôi. Hiển nhiên lúc này Tiêu Dục đã đau đến cực hạn, bằng không sao hắn có thể ở trước mặt người khác mà rơi lệ đế vương.
Nước mắt từ khóe mắt Tiêu Dục hạ xuống, xẹt qua gương mặt tuấn dật của hắn trượt xuống cái cổ trắng noãn của Cố Vân Yên. Hắn thấp giọng khóc nức nở,“Yên nhi đừng rời khỏi trẫm có được không? Vẫn ở bên cạnh trẫm có được không... Trẫm chưa bao giờ cầu qua bất luận kẻ nào, nhưng hôm nay trẫm nguyện ý cầu ngươi. Cầu ngươi đừng rời đi, đừng bỏ lại trẫm. Trẫm không thể không có ngươi......”
Trong mộng, Cố Vân Yên bị độc phát ngã xuống đất, rốt cục muốn buông tay sao? Rời đi nhân thế nơi nàng từng yêu hận này, rời đi hậu cung nơi làm cho nàng thống khổ này. Nàng nghĩ: như thế cũng tốt. Nếu sống mệt như vậy đau như vậy, không bằng buông tay rời khỏi, để chuyện cũ về với cát bụi.
Ngay kho nàng chuẩn bị nhắm lại hai mắt, không biết người nào ở bên tai nàng lải nhải. Như là ai đó đang kêu gọi đến tê tâm liệt phế, cũng giống như ai đó đang hết sức triền miên mà nỉ non, càng giống như ai đó đang nức nở khôn cùng. Là ai? Là thanh âm của ai lại bi thống như vậy, tuyệt vọng như vậy? Làm cho người ta đau lòng, siết chặt lòng của nàng, làm cho nàng không nỡ rời đi...