Mà lần mưa to này Kinh châu bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, hơn nửa tháng mưa to không ngừng, nhiều chỗ cư dân phòng ốc bị hỏng, hoa màu cũng bị hồng thủy nhấn chìm, dân chúng Kinh châu khổ không nói nổi, quan viên địa phương liên tiếp dâng tấu lên triều đình phản ánh tình huống hồng tai.
Nhìn trên ngự án một xấp lại một xấp tấu chương về hồng tai, sắc mặt Tiêu Dục ngưng trọng, cau mày.
Thịnh Kinh dù chưa bị mưa to, nhưng cũng là mưa dầm kéo dài, sắc trời luôn ám tối, giống như nhân tâm giờ phút này.
Lưu Đức Phúc nhìn trên bàn đồ ăn còn nguyên, cúi đầu thở dài, chỉ có thể gọi cung nhân đem đồ ăn đi xuống.
Một ngày, từ sáng sớm đến bây giờ Tiêu Dục đã muốn suốt một ngày chưa ăn này nọ, đối chuyện này Lưu Đức Phúc cực lo lắng lại không làm sao được.
Lưu Đức Phúc âm thầm phát sầu, bỗng nhiên nhớ đến gì đó hai mắt sáng ngời, gọi đồ đệ Tiểu Toàn tử lại thì thầm, Tiểu Toàn tử lĩnh mệnh chạy đi.
Sau nửa canh giờ, Cố Vân Yên dẫn theo thực hộp xuất hiện ở ngoài đại điện Thừa Càn cung.
“Khởi bẩm chủ tử, dục chiêu nghi nương nương cầu kiến, người đã ở ngoài điện, chủ tử có muốn truyền đòi hay không?” Lưu Đức Phúc cung kính dò hỏi.
Mặt Tiêu Dục lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Dục chiêu nghi? Nàng sao tới Thừa Càn cung lúc này?...... Tuyên đi ~”
Rất nhanh, Cố Vân Yên liền được Lưu Đức Phúc lĩnh tiến vào.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Cố Vân Yên quỳ gối hành lễ nói.
“Miễn lễ đi! Yên nhi đến gặp trẫm vì chuyện gì?”
Cố Vân Yên lấy ra hai đĩa điểm tâm trong hộp, ôn nhu nói: “Hôm nay Hạo Nhi vẫn la hét muốn ăn táo đỏ cao cùng hoa quế cao, nô tì liền bảo Thị Họa làm, không nghĩ tới Hạo Nhi hiếu thuận như vậy, ăn mỹ thực còn không quên phụ hoàng, nhất định muốn nô tì mang đến tặng ngài, nên dù biết không phù hợp quy tắc thiếp vẫn phải liều lĩnh một phen.” Nói xong lắc đầu bật cười.
Nghe được Cố Vân Yên nói, trong lòng Tiêu Dục dâng lên một cỗ ấm áp, trên mặt lập tức hiện lên một chút ý cười nhu hòa.
“Khó được Hạo Nhi hiếu thuận như vậy, trẫm liền nếm thử tư vị táo đỏ cao cùng hoa quế cao này như thế nào.” Tiêu Dục cất cao giọng nói.
Cố Vân Yên ôn nhu cười, gắp một khối táo đỏ cao đút cho Tiêu Dục, đợi Tiêu Dục ăn xong lại gắp một khối hoa quế cao, nói: “Hoàng thượng cũng nếm thử hoa quế cao này.”
Tiêu Dục lại ăn một khối, nói: “Hoa quế cao trượt nhuyễn du nhuận, nhuyễn nhu cam di, ngọt mà không nị, lại mùi thơm ngát ngon miệng. Mà táo đỏ cao khẩu vị độc đáo, vị nhẵn nhụi, tảo hương nồng đậm, làm cho người ta lưu luyến, hai loại điểm tâm đều rất đặc sắc, hương vị vô cùng tốt ~”
Cố Vân Yên cười nói: “Nếu Thị Họa nghe được Hoàng thượng khen như vậy, nhất định rất cao hứng.”
“Người hầu hạ bên người Yên nhi tự nhiên là tốt, đến, Yên nhi dùng cùng trẫm chút.” Nói xong tiếp nhận chiếc đũa trong tay Cố Vân Yên, đút ngược lại cho nàng.
Hai người cùng ăn, thoáng cái xử lý xong hai đĩa điểm tâm.
“Mấy ngày nữa đó là sinh nhật Hạo Nhi một tuổi, trẫm nguyên tính chuẩn bị yến tiệc thật lớn, nhưng xem tình huống trước mắt sợ là không thể ” Tiêu Dục có tiếc nuối nói.
“Bất quá là sinh nhật trẻ con thôi, sao có thể đánh đồng cùng đại sự triều chính, lại nói, dân chúng đang đứng trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Hạo Nhi sao lại có thể hoang phí vui chơi.” Cố Vân Yên lý giải nói.
“Dù biết là vậy, nhưng trẫm chung quy không đành lòng ủy khuất hoàng nhi chúng ta, mặc dù không thể vì hắn tổ chức một đại yến, nhưng gia yến cũng là không thể thiếu.”
Cố Vân Yên đứng dậy quỳ gối nói: “Nô tì thay Hạo Nhi tạ Hoàng thượng ưu ái!”
Tiêu Dục hai tay nâng người dậy, nói: “Hạo Nhi là cốt nhục Yên nhi cùng trẫm, thêm Hạo Nhi trí tuệ hiếu thuận, trẫm tất nhiên là không khỏi yêu thương nhiều hơn chút, Yên nhi sao cần nói cảm ơn.”
Cố Vân Yên nhẹ cười không nói.
“Mấy ngày không thấy Hạo Nhi, trẫm cũng tưởng niệm, sáng mai trẫm liền bớt chút thời gian đến Tĩnh Di hiên thăm Yên nhi cùng Hạo Nhi được không?”
“Hạo Nhi ngày ngày nhắc tới Hoàng thượng, đang ba ba ngóng chờ ngài lại cùng hắn ngoạn phi thật cao đâu.”
“Trẫm mấy ngày liền bận việc chính sự trong triều, sơ sót Hạo Nhi là phụ hoàng này không phải, một lát nàng trở về liền nói cho Hạo Nhi trẫm sáng mai nhất định đi bồi hắn ngoạn phi thật cao.”
“Dạ! Nô tì cũng không nhiễu Hoàng thượng xử lý chính vụ nữa, nô tì xin được cáo lui trước ~” Cố Vân Yên hành lễ cáo lui nói.
“Ân! Gần đây đêm lạnh, Yên nhi nhớ rõ dặn cung nhân đừng để Hạo Nhi bị lạnh.” Tiêu Dục dặn dò nói.
“Nô tì nhất định ghi nhớ, Hoàng thượng cũng phải chú ý thân mình.” Nói xong liền lui đi ra ngoài.
Hôm sau, Tiêu Dục vừa lâm triều liền trực tiếp đi Tĩnh Di hiên, hôm qua đã đáp ứng hôm nay sẽ đến thăm Cố Vân Yên cùng nhị hoàng tử.
Trong nội thất Tĩnh Di hiên, nhị hoàng tử đang cùng Cố Vân Yên chơi tiểu ngựa gỗ, vừa thấy bóng dáng Tiêu Dục tiểu tử kia liền ném tiểu ngựa gỗ qua một bên, mở ra hai tay la hét muốn phụ hoàng ôm một cái.
Cố Vân Yên quỳ gối hành lễ vấn an, Tiêu Dục một tay ngăn lại Cố Vân Yên một tay ôm nhị hoàng tử vào trong lòng, mặt mày mang cười nói: “Hạo Nhi nhiều ngày không thấy phụ hoàng, có nhớ phụ hoàng không?”
Nhị hoàng tử nhất thời như con gà con, gật đầu như giã tỏi, thanh thúy nói: “Nhớ.”
Tiêu Dục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tương tự mình của nhị hoàng tử nói: “Vài ngày nay phụ hoàng tương đối bận rộn mới không có tới thăm Hạo Nhi, hôm nay phụ hoàng vừa ở không liền lập tức lại đây xem Hạo Nhi, Hạo Nhi vui không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của nhị hoàng tử bật cười, vẻ mặt thiên chân tươi cười xán lạn, đáp án không cần nói cũng biết.
“Phụ hoàng, phi phi ~ phi phi” Nhị hoàng tử nói mơ hồ không rõ, sau ba tháng được đám người bà vú cùng Thị Thư dốc lòng dạy, nhị hoàng tử sắp một tuổi rốt cục học được kêu phụ hoàng cùng mẫu phi, nhưng phát âm vẫn là chưa rõ, tựa như hiện nay kêu phụ hoàng nghe lại giống như là ‘Phu vương’.
Tiêu Dục liên thanh nói: “Tốt ~ tốt, phụ hoàng liền cùng ngươi ngoạn phi thật cao.” Lời còn chưa dứt liền đem nhị hoàng tử ném lên thật cao, nhị hoàng tử nhất thời mừng rỡ khanh khách cười to.
Cố Vân Yên phất tay gọi Thị Họa nói: “Đem canh hạt sen đến.” Hôm qua Tiêu Dục báo cho Cố Vân Yên biết hôm nay nhất định đến, cho nên sáng sớm nàng liền bảo Thị Họa chuẩn bị tốt canh hạt sen chờ Tiêu Dục lại đây.
Cố Vân Yên ôn nhu nói: “Nô tì bảo người chuẩn bị canh hạt sen, Hoàng thượng trước dùng chút, một lát lại chơi cùng Hạo Nhi?”
Tiêu Dục nói: “Cũng tốt, liền y theo Yên nhi nói đi.”
Cố Vân Yên nhìn hai phụ tử trước mặt đầu đầy mồ hôi, bất đắc dĩ lắc đầu cười, cầm khăn tay ôn nhu lau mồ hôi trên trán bọn họ.
Cố Vân Yên ôm nhị hoàng tử, Tiêu Dục ngồi đối diện, ba người ngồi cùng bàn dùng canh hạt sen, phảng phất giống như một nhà ba người bình thường, hình ảnh cực kỳ ấm áp hài hòa.