Màu trời đêm màu xanh đậm được tô vẽ bằng những vì sao sáng, như những viên kim cương trên mặt lông thiên nga trải rộng. Gió đêm thổi nhẹ, chút không khí nóng nực còn sót lại bị thổi tan, cảm giác mát mẻ thổi đến. Lá cây trên từng ngọn cây đung đưa trong gió, cuối cùng bị gió đêm kéo ra khỏi cành cây, bay lơ lửng xuống trước mặt. Một chiếc lá rơi xuống mặt Đại Béo, phát ra âm thanh.
Đại Béo đang híp mắt ngủ gật rung rung râu mép hai cái, nó bỗng mở choàng mắt, khí thế hùng hồn giật chiếc lá xuống xé thành từng mảnh nhỏ. Anh chàng từ từ đứng lên duỗi người, đi dọc trên bờ tường mấy bước rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, nó đáp xuống đất, mỗi bước chân nặng nề làm bụi bay lên. Gương mặt mâm của Đại Béo hiện rõ nó đang tức giận, nó đã cố gắng bước nhẹ rồi, sao bụi vẫn bay lên?!
Cẩn thận quan sát độ cao của lớp bụi bay lên, phỏng chừng lại lên vài cân. Đại Béo như lâm đại địch trừng mắt nhìn mặt đất dưới chân, nó giơ đệm thịt lên nhưng chậm chạp không dám đạp xuống. Nếu như Trần Dương phát hiện nó lại béo lên, chắc chắn sẽ bị ép giảm béo. Ngỗi Tuyên và mấy tên cương thi, cùng con búp bê Vu cổ lắm mồm sẽ cười nhạo nó, anh chàng nhìn khoảng cách từ mặt đất đến cửa, ánh mắt khẽ thay đổi, nó bỗng cong người phát ra tiếng gầm gừ. Một giây sau, trên không trung hiện lên một bóng đen, tập trung nhìn kỹ lại, Đại Béo đã đứng trước cửa.
Anh chàng quay đầu lại, từng lớp thịt mỡ trên cổ chồng lên nhau. Nó cười nhạo nhìn sân vườn sau lưng rồi vẫy đuôi đi vào bếp, mở tủ lạnh tìm cá. Kết quả, anh chàng khiếp sợ phát hiện không tìm thấy bất kỳ con cá nào, nó tìm khắp phòng bếp một lần nữa mà vẫn không có.
Đại Béo ngớ người chạy ra thì đụng phải Mã Sơn Phong, núi thịt lập tức chặn trước mặt ông hỏi: “Hôm nay Trần Dương không làm cá rán?”
Mã Sơn Phong dừng chân cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có làm.”
Núi thịt nóng nảy hỏi: “Tại sao? Không phải ngày nào cũng rán cá sao?”
“Trước đây là vậy, nhưng hôm nay không rảnh. Đúng rồi, hôm nay nghỉ, phỏng chừng tất cả ra ngoài chơi rồi. Tao cũng phải về nhà, mày tùy tiện đi.” Mã Sơn Phong đi lướt qua Đại Béo ra ngoài, đi được vài bước, ông bỗng dừng lại, quay đầu cười híp mắt hỏi: “Hay là mày về nhà với tao?”
Đại Béo nhìn gương mặt cười híp mắt của ông, lập tức xù lông. Hình tượng “lão già gian xảo” của ông đã khắc sâu vào lòng mèo béo, chỉ cần ông nở nụ cười là nó lại căng thẳng, đề cao cảnh giác.
“Không đi. Hôm nay là ngày mấy? Vì sao nghỉ?”
“Ngày Thất Tịch đó.” Mã Sơn Phong bị từ chối cũng không tức giận: “Trong nhà đã làm bữa tiệc lớn, đầy đủ thịt cá, mày có muốn không?”
Đại Béo dao động trong chớp mắt, nhưng vẫn kiên trì lắc đầu: “Không ăn.” Nó lựa chọn giảm béo.
Mã Sơn Phong nói tiếp: “Được rồi, vậy tao đi đây. Phỏng chừng bây giờ phân cục không còn ai, mày chú ý một chút. Oa Oa và Ngỗi Tuyên ở nhà tao, chừng nào mấy đứa nhỏ kia trở về thì nói một tiếng cho tụi nhỏ biết đó.”
Đại Béo gật đầu, đến lúc nó nhận ra bản thân phải ở lại phân cục giữ nhà thì Mã Sơn Phong đã lướt đi rất nhanh. Tốc độ cực nhanh khiến người ta líu cả lưỡi. Đại Béo im lặng một lúc rồi nói: “Cáo già.” Nó đi một vòng trên lầu, phát hiện mọi người trong phân cục thật sự đã đi chơi lễ tình nhân Thất Tịch, chỉ còn lại một con mèo béo vô dụng là nó ở nhà.
Anh chàng mở rộng tứ chi ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển ti vi chuyển kênh, màn hình ti vi đang chiếu cảnh dâm phụ ôm con đi gặp gian phu bị chồng bắt gặp tận mặt. Người chồng bế đứa con đi còn bắt tay gian phu, dâm phụ thấp thỏm bất an, gian phu còn đang bắt tay người chồng nói hắn không có quan hệ gì với cô vợ, chẳng qua thấy đứa bé dễ thương mới bế thôi.
Tình cảnh rõ ràng như vậy mà người chồng kia không nghi ngờ chút nào!
“Bộp” một tiếng, Đại Béo đập bể túi khoai tây chiên đóng gói chân không, tức giận chui cả cái đầu vào túi khoai tây càn quét sạch sẽ, cuối cùng lúc muốn rút cái đầu ra lại bị kẹt. Anh chàng khiếp sợ, sau đó điên cuồng xoay đầu, cuối cùng nó nổi điên xé rách cái túi mới rút đầu ra được.
Đây là túi khoai tây chiên của một hiệu nổi tiếng, thế mà cái đầu của Đại Béo bị kẹt lại, có thể tưởng tượng được nó béo đến cỡ nào. Nhưng anh chàng không thèm để ý, một giây sau lại vui vẻ xem hết một tập phim truyền hình máu chó, sau đó ăn sạch đồ ăn vặt. Mấy thứ này là Mao Tiểu Lỵ mua, vì đứa nhỏ trong phân cục thích ăn.
Hôm nay cô không mua thêm, thế nên đồ ăn vặt nhanh chóng hết sạch. Không còn thức ăn và coca trong miệng căn bản không có tư vị, Đại Béo nằm xụi lơ một lúc rồi quyết định gọi đồ ăn nhanh. Cửa hàng bên ngoài gần đây thôi, tốc độ coi như nhanh, chừng nửa tiếng sẽ đưa đến. Cổng phân cục mở rộng, nhân viên giao hàng có thể trực tiếp đi vào.
Anh chàng shipper nghe tiếng ti vi đang mở bèn lên tiếng: “Xin chào, giao hàng…!!!”
Đại Béo sau ghế sô pha ló ra, đối mặt với anh chàng shipper. Trái tim đối phương bị đánh một đòn nghiêm trọng, suýt nữa tưởng đây là mèo yêu thành tinh. Đại Béo nghiêng đầu: “Meo?”
Anh chàng shipper thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là thú cưng của chủ nhà, có điều nó béo quá đi. Hắn đặt thức ăn xuống đất rồi xoay người rời đi, ra đến cửa, không hiểu sao hắn theo bản năng quay đầu lại, trông thấy con mèo béo như núi thịt nhảy xuống đất đi lấy thức ăn. Hắn sợ đến nỗi vừa chạy vừa té, đến tận sau này, trong giới shipper vẫn lưu truyền một truyền thuyết khủng khiếp về mèo mun thành tinh.
Đại Béo gặm hết thức ăn, xem xong hai tập phim truyền hình, kim đồng hồ tích tắc lại quay một vòng, mấy thành viên phân cục vẫn chưa về. Mèo béo tắt ti vi, phân cục lập tức yên tĩnh khiến người ta hoảng hốt.
Ngày thường lúc này mọi người tụ lại kể chuyện xảy ra gần đây, hoặc là nói về những chuyện quỷ dị khi nhận đơn hàng, còn có hình ảnh thê lương khi làm bài tập của Ngỗi Tuyên. Những lúc như thế, Đại Béo sẽ ngồi xổm trước mặt cô bé lẳng lặng nhìn, thưởng thức cảnh ngộ bi thảm của cô bé. Đáng tiếc, hôm nay tất cả đều ra ngoài, ba đôi tình nhân trong phân cục đều đi chơi lễ tình nhân!
Đại Béo cô đơn không khỏi nghĩ, hay là cũng đi tìm bạn đời. Suy nghĩ này vừa thoáng qua, nó lập tức lắc lắc đầu, hiện tại làm sao tìm được một con mèo quỷ có thể sống hơn nghìn năm như nó? Đang lúc suy nghĩ của anh chàng bay xa, Trần Dương và Độ Sóc trở về.
Trần Dương nhìn mặt bàn bừa bãi và coca đã mở nắp, mặt lạnh nói: “Béo, mày biết mày bao nhiêu kg rồi không?”
Cái đuôi lắc trái lắc phải của núi thịt dừng lại, xoay đầu chen chúc trong cái cằm ba bốn ngấn mỡ, cố bày vẻ mặt dễ thương vô tội: “Meo?”
Trần Dương trợn mắt: “Nói tiếng người! Đừng làm mặt quỷ, ba ngày không mắng nên kiêu ngạo hả.”
Đại Béo: “… Mèo độc thân mèo, cô đơn một mình, tổn thương trong lòng.” Để không bị giảm béo, núi thịt rất biết cách co được giãn được.
Trần Dương hơi kinh ngạc: “Không phải mày có rất nhiều bạn bè “mỹ mèo” sao?”
Nhắc đến chuyện này, Đại Béo khổ sở gảy đỉnh đầu trụi lủi, vô cùng bi phẫn. Sau khi bị búp bê Vu cổ nhổ lông lần trước, nó vẫn chưa mọc dài ra. Oa Oa cùng tiểu cương thi kia cấu kết nhau làm việc xấu, thừa dịp nó không chú ý, hai đứa cạo hết lông trên đỉnh đầu nó, giống như cắt rau hẹ vậy, mọc dài lại cắt. Không có bộ lông xinh đẹp, sao nó có thể dùng nhan sắc tuyệt đẹp chinh phục mỹ mèo được?
Sắc đẹp của Đại Béo?
Trần Dương mặt không thay đổi: “Ha, nhớ dọn dẹp bàn. Tối nay chúng tao không về, nếu mấy người khác cũng không về thì mày tự đóng cửa nhà. Nếu họ về thì để họ đóng, phải dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà và mặt bàn đó.”
“Đêm nay mấy cậu không về nhà?”
“Không về.”
Ngay lúc này, Độ Sóc từ trên lầu đi xuống, xách theo hai cái túi. Trong túi là quần áo và đồ dùng hàng ngày, hắn đi đến gần Trần Dương nói: “Đi thôi.” Cậu cười cười, phất tay với Đại Béo: “Tao đi đây, tạm biệt.”
Đại Béo cứng ngắc như tảng đá, nếu nó đoán không sai, hẳn là hai người này đi thuê phòng, ngay cả quần áo đồ đạc cũng mang theo. Anh chàng quay lại nằm xụi lơ trên ghế lần nữa, đá túi khoai tây chiên dưới chân xuống đất. Nó lật qua lật lại, chôn mặt trong ghế sô pha, bóng lưng thê lương không gì sánh được.
Một lúc sau, tiếng bước chân đi đến cửa vang lên. Lỗ tai Đại Béo đột nhiên dựng thẳng, một bên tai kia nghiêng qua bắt đầu nghe lén động tĩnh, là giọng nói của Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo. Đôi tình nhân này bên nhau gần bốn năm rồi, thế nhưng vẫn chưa cân nhắc chuyện kết hôn.
Rõ ràng người lớn hai nhà đã nhận nhau là thông gia, gần như cha Mao cứ vài ngày lại dùng giọng nói ai oán thúc giục họ tranh thủ kết hôn. Nhưng Mao Tiểu Lỵ vừa nghe là cắt ngang. Có một đoạn thời gian, Mao Tiểu Lỵ và cha cô chơi du kích, người trong phân cục đùa rằng, thời gian đó nghe tiếng chuông điện thoại là da đầu họ tê rần.
Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: “Anh mua vé xem phim buổi tối chưa?”
“Rồi. Nửa tháng trước đã tranh mua. Còn nửa giờ là chiếu, có điều đông người quá.”
“Mở đường máu trong đám đông là điểm mạnh của em! Không sợ, đến lúc đó em mở đường cho anh.” Mao Tiểu Lỵ cười nói. Lúc Đại Béo ló đầu ra xem, trông thấy Trương Cầu Đạo cưng chiều ngắm nhìn Mao Tiểu Lỵ, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Núi thịt quan sát một lúc lâu, đột nhiên “Meo!” một tiếng.
Mao Tiểu Lỵ giật mình, Trương Cầu Đạo thì trực tiếp rút Thất Tinh Kiếm trả thù. Đại Béo né tránh nguy hiểm, một người một mèo dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nhau. Đại Béo hơi vênh váo ngồi xổm xuống: “Đêm nay hai người cũng không về?”
“Cũng.” Mao Tiểu Lỵ nắm trọng điểm: “Anh Trần và cục trưởng Độ đêm nay không về? Lại đi thuê phòng rồi?”
Đại Béo: “… Cô rất có kinh nghiệm?”
Cô nàng xua tay không thèm để ý: “Tàm tạm, hơn một năm không biết ở đâu ra đến hơn mười lễ tình nhân, đủ để tao quen rồi.” Nói xong cô xoay qua Trương Cầu Đạo: “Mang đủ đồ chưa?”
Hắn vỗ vỗ ba lô trên lưng, gật đầu nói: “Đủ rồi.”
Mèo mập tò mò hỏi: “Hai người đeo cái gì vậy?”
Hai mắt Mao Tiểu Lỵ phát sáng: “Bùa đổi vận, bùa trừ tà và bùa đào hoa, những nơi đông người là dễ bán nhất. Nhất là đêm Thất Tịch, chớp mắt là có thể bán cả trăm lá bùa đào hoa.”
Đại Béo nhất thời không phản bác được: “Vậy nên không phải hai người đi hẹn hò đêm Thất Tịch mà là đi bán bùa?”
“Không phải. Đương nhiên chủ yếu là hẹn hò, nhưng thuận tiện bán bùa nuôi gia đình luôn. Loại chuyện này mày không hiểu đâu, dù sao mày FA mà.” Mao Tiểu Lỵ cười ha hả trả lời.
Trương Cầu Đạo liếc nhìn mèo mập, đột nhiên cười nói: “Nói cũng đúng, dù là chó độc thân hay là mèo độc thân thì cũng không thể nào hiểu được tình thú giữa mấy đôi yêu nhau đâu. Vì họ độc thân, không trải qua nên không hiểu.”
Đại Béo đột nhiên hiểu nghĩa của câu “thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh không buông tha cho ai”. Mấy năm trước nó cười nhạo Trương Cầu Đạo là chó độc thân không theo đuổi được Mao Tiểu Lỵ, bây giờ đến lượt nó bị cười nhạo. Đại Béo đau tim không thôi, đột nhiên nhớ đến Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi bèn hỏi hai người kia có về nhà hay không.
Mao Tiểu Lỵ xua tay: “Giận dỗi, không về đâu.” Cô nhớ lại hôm nay trông thấy vẻ ngoan ngoãn phục tùng của Lục Tu Chi đi theo sau lưng Khấu Tuyên Linh bèn cười ha hả nói: “Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, phỏng chừng là quay về căn hộ chung cư của lão Khấu trải qua lễ tình nhân rồi.” Mao Tiểu Lỵ nói xong liền cùng Trương Cầu Đạo rời đi.
Trong phân cục chỉ còn một con mèo là Đại Béo, còn là một con mèo mập. Anh chàng vẫy đuôi, tiếp tục làm ổ trên sô pha xem phim. Nó đã quen một mình đơn độc, thế nên không cảm thấy cô đơn.
Mấy chục phút sau, Đại Béo nghe thấy tiếng đập cửa, anh chàng nhìn qua, trông thấy Mã Sơn Phong liền hỏi: “Chú để quên đồ à?”
Ông cười tủm tỉm nói: “Ở nhà có rán cá, Ngỗi Tuyên và Oa Oa không ăn, mày muốn ăn không?”
Đại Béo lầm bầm: “Đã sớm ăn no rồi.”
Mã Sơn Phong bảo nó nói to hơn, ông nghe không rõ. Đại Béo lớn giọng: “Ăn.”
“Vậy đi thôi. Tao đi đóng cửa trước.”
Đi kèm với tiếng đóng cửa là tiếng Đại Béo hỏi: “Tiểu cương thi và con búp bê kia ngủ chưa?”
“Chưa. Ngày mai nghỉ, hôm nay hai đứa nhỏ chơi điên rồi.”
Mèo béo sởn tóc gáy: “Hay là… hay là không đi?”
Mã Sơn Phong cười ha hả: “Ngỗi Tuyên rất hứng thú với lễ Thất Tịch ngày trước, còn tìm tòi rất nhiều tư liệu tham khảo, huy động rất nhiều người trong tiểu khu tổ chức lễ Thất Tịch, còn được gọi là Tiết Khất Xảo. Nghe nói là Tiết Khất Xảo thời Tùy Đường ngàn năm trước, mày muốn xem không?”
Đại Béo nhớ lại thời Tùy Đường, bảy tháng bảy Khất Xảo rất thịnh, nó vừa hoài niệm vừa sợ, có chút *cận hương tình khiếp. Mã Sơn Phong nói tiếp: “Rất nhiều người trong tiểu khu dắt mèo theo, có cả con mèo Ragdoll xinh đẹp kia…”
Đại Béo lập tức nhảy lên: “Gia đi.”
_____________
*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
*Ragdoll là tên một nòi mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc, bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. Mèo Ragdoll được một người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển, và cái tên Ragdoll xuất phát từ thói quen rũ người ra và thả lỏng cơ thể khi được bế lên của các cá thể mèo đời đầu tiên. https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C3%A8o_Ragdoll
*Ngày Thất Tịch (Hán-Nôm: 𣈗七夕), theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là Ngày Valentine châu Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước.
Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt. Ngày này còn có các tên gọi khác như:
Tiết Khất Xảo (乞巧節; qǐ qiǎo jié – Lễ hội thể hiện tài năng)
Thất thư đản (七姐誕; qī jiě dàn – Sinh nhật cô em thứ bảy)
Xảo tịch (巧夕; qiǎo xì – Đêm kỹ năng).