Mục lục
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu, một đám mây đen bị gió thổi qua che khuất mặt trăng. Ánh trăng trắng nhạt nghiêng trên mặt đất lập tức biến mất, cảnh vật xung quanh lại rơi vào bóng tối và tịch mịch. Giáo sư giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay: "Sắp đến nửa đêm rồi. Thông thường thời gian tiến hành thủy táng là từ 11 giờ đến 2 giờ sáng. Mọi người thường nói đó là lúc âm khí thịnh nhất, ma quỷ tràn lan, mấy thứ đó sẽ chạy ra. Đó là lúc dễ trúng tà nhất."

Triệu Dao nhảy đến góp chuyện: "Giáo sư, em cũng thấy từ 11 giờ đến 2 giờ sáng rất tà môn. Mỗi lần em thức khuya làm bài tập cho thầy là hôm sau khi thức dậy, tinh thần rất kém, cứ như bị quỷ hút tinh khí vậy. Thầy thấy có nên giao ít bài tập hơn không?"

"Có thể." Giáo sư rất dễ nói chuyện: "Năm tới đến chỗ thầy ghi danh."

Triệu Dao vội tươi cười: "Em thích thức khuya, thích làm bài tập, em yêu thầy."

Giáo sư lạnh lùng bảo Triệu Dao đứng trong góc phòng đừng nói huyên thuyên nữa, cô nàng uất uất ức ức ngồi xổm trong góc.

Trần Dương liếc nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó cậu quay qua nói với Dịch Vu trưởng: "Bây giờ chúng ta đi đến từ đường." Dịch Vu trưởng gật đầu, kéo ba thanh niên bị trói lên. Ba người không phối hợp, cứng rắn không chịu động. Dịch Vu trưởng lấy một giọt máu của từng người thấm lên lá bùa, khống chế hành động của bọn họ.

Từ miệng ba người, Trần Dương biết trong bốn người thất lạc có hai người không phải là thôn dân của Thôn Không Người, bây giờ không biết đang ở đâu nhưng có khả năng rất lớn là sẽ bị dẫn tới từ đường làm tế phẩm. Cậu hỏi Độ Sóc: "Anh Độ, anh cũng đi đến từ đường với em sao?"

"Ừ."

"Vậy thế này, Liễu thiên sư và Chung thiên sư ở lại bảo vệ mọi người, tôi và Dịch Vu trưởng đi đến từ đường." Không ai phản đối, sự tình được quyết định như vậy.

Ba người Trần Dương khống chế ba thanh niên kia đi đến từ đường, trong từ đường tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón. Không biết miệng giếng trong sân đã cắn nuốt bao nhiêu sinh mạng. Đối diện với cái giếng là hơn trăm bài vị lặng yên trên bàn thờ. Ba thanh niên chột dạ sợ hãi, nếu như không phải không cách nào khống chế bản thân thì họ đã bỏ chạy từ sớm rồi.

Độ Sóc ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đột nhiên nhỏ giọng nói vào tai Trần Dương: "Anh lên nóc nhà nhìn."

Cậu gật đầu nói: "Cẩn thận đó." Cậu vừa dứt lời, còn chưa kịp nhìn động tác của Độ Sóc thì hắn đã biến mất trước mặt. Trần Dương ngẩng đầu lên, hắn đang đứng trên nóc nhà nhìn xuống, cậu lập tức nở nụ cười vẫy tay với hắn.

Độ Sóc đứng ngược ánh trăng, Trần Dương không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn nhưng cậu có thể khẳng định là hắn đang cười. Dịch Vu trưởng híp mắt nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."

"Vâng, bọn em kết hôn gần năm năm rồi." Trần Dương khoanh tay, lưng dựa tường đứng trong bóng tối. Cậu nghe Dịch Vu trưởng nói thế liền đáp lời, bỗng cậu nhớ đến một việc, bèn lên tiếng hỏi: "Kỳ lạ, sao mọi người biết anh Độ chính là cục trưởng Độ? Rõ ràng hiện tại ngoại hình và thân phận của ảnh không giống cục trưởng Độ, hơn nữa lần trước anh Độ nói đã kết hôn, em không có đứng ra nhận mà. Trông mọi người rất bình tĩnh."

Dịch Vu trưởng nói: "Không một ai có thể nhận sai khí thế của cục trưởng Độ. Tuy số lần chị gặp hắn trong ba năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng ấn tượng rất sâu sắc. Sau này lúc chủ trì việc thụ lục của em, thấy cử chỉ thân mật của hai người, chị có hỏi anh chị. Anh chị bảo hai người là quan hệ chồng chồng. Lần trước Hiệp hội Đạo giáo mở hội nghị, cục trưởng Độ công bố đã kết hôn. Lại liên tưởng hai cái tên Độ Bắc và Độ Sóc, quan hệ của hai người, Mạnh quan chủ cũng tiết lộ quan hệ không thể cho người khác biết của cục trưởng Độ và em."

Anh trai của Dịch Vu trưởng và Dịch Duy, quan chủ Thường đạo quan ở Tứ Xuyên, còn Mạnh quan chủ chính là Mạnh Phú, miếu chủ Miếu Hỏa Thần. Ngoài trừ người trong phân cục, chỉ có ông biết quan hệ giữa Độ Sóc và Trần Dương.

Cậu hỏi tiếp: "Cái gì mà quan hệ không thể cho người khác biết?"

"Mạnh quan chủ nói vậy." Dịch Vu trưởng nhanh chóng phủi sạch mọi chuyện, đẩy Mạnh Phú ra chắn đao: "Thật ra quan hệ của hai người đã sớm truyền khắp giới thiên sư rồi, là Mạnh Phú miệng rộng, bí mật gì cũng bị lộ hết. Hơn nữa ông ta trả thù hai người làm ông ta bị dọa bất ngờ, dùng rất nhiều từ ngữ mập mờ miêu tả quan hệ của hai người, nói một hồi làm người ta nghĩ quan hệ của hai người không thể công khai cho người khác biết."

Trần Dương im lặng một lúc, không còn gì để nói: "Không nhìn ra."

"Sau này sẽ quen thôi. Trong giới thiên sư này, mọi người trong ngoài khác nhau nhiều lắm, đặc biệt là Mạnh Phú miệng rộng, thích thêm mắm dặm muối. Gặp chuyện quan trọng thì đứng đắn, còn chuyện khác, nên tin ổng ba phần thôi."

Trần Dương liếc nhìn búp bê Vu cổ, sau khi được nhỏ máu trong tim, tính tình nó lúc thì ngọt ngào dịu dàng, lúc thì táo bạo nóng nảy, thay đổi trong nháy mắt. Cậu thầm nghĩ đúng là người trong giới thiên sư trong ngoài không giống nhau. Oa Oa phát hiện ánh mắt của Trần Dương, lập tức vui như mở cờ trong bụng: "Dương Dương, ôm ôm hôn hôn ~."

Trần Dương ôm lấy búp bê, mặt mày rạng rỡ. Oa Oa giang hai tay muốn ôm cậu, bỗng nó cảm nhận sự nguy hiểm, tầm mắt lướt qua Trần Dương nhìn thấy Độ Sóc đang đứng ngược ánh trăng, nó lập tức dựng thẳng lông tóc. Đối mặt với việc lựa chọn Trần Dương và mạng sống, Oa Oa chọn Trần Dương, nó hôn nhanh lên mặt cậu rồi nhanh chóng chui vào túi áo Dịch Vu trưởng giả chết.

Dịch Vu trưởng thở dài: "Oa Oa thật sự rất thích em."

Cậu cười nói: "Em cũng rất thích Oa Oa."

Oa Oa ngượng ngùng giơ tay che mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Oa Oa cũng thích Dương Dương."

Độ Sóc dời tầm mắt, chắp tay sau lưng nhìn về phía xa. Có một con mèo mun đang ngồi ở đó, chạm phải ánh mắt của Độ Sóc, nó sợ run khom người bày tư thế phòng thủ. Mèo mun thấy Độ Sóc không có ý ra tay bèn thử thăm dò lùi ra sau vài bước muốn chạy trốn. Thấy hắn thật sự không để ý, nó nhanh chóng bỏ chạy băng băng trên nóc nhà như con thoi. Mèo mun vừa đi không lâu, núi thịt Đại Béo lập tức bám sát.

Lúc này mây đen tan đi, ánh trăng lại xuất hiện, từng con quỷ đói khô quắt bụng phình to leo ra khỏi lầu canh, dáng vẻ chúng rất đáng sợ. Có con chỉ cao chín tấc, lại có con cao đến hai mét. Chúng nó kết phường kết đội du đãng trong Thôn Không Người tìm kiếm nhân khí. Một vài con đi về phía từ đường, nhưng quỷ khí dày đặc ở từ đường khiến chúng chần chờ vài lần, cuối cùng quyết định bỏ đi, hướng về phía lầu canh mà nhóm thiên sư và người thường đang ở.

Hôm nay, ban ngày trời đầy mây, sáng và chiều không có ánh mặt trời. Dương khí trong lầu canh yếu đi, lại thêm hai người làm gia tăng nhân khí khiến đám quỷ đói không để ý đến dương khí đáng sợ nữa mà trùng trùng điệp điệp đi về phía lầu canh.

Độ Sóc gõ nhẹ ngón trỏ tay phải lên mu bàn tay trái, ánh mắt lạnh nhạt. Con đường tắt chật hẹp vắng lặng không được vài phút, sau đó lục tục xuất hiện vô số thây khô. Đám thây khô tập tễnh bò ra từ rừng cây, đi về phía từ đường. Thây khô đầu tiên đến được từ đường, nó dùng thân mình phá cửa chính.

Cửa chính rộng mở, đám thây khô tràn vào. Lúc cả đám đi đến giếng trời vào phòng khách thì ngừng lại, hít hít cái mũi đã sớm thối rữa, ngửi mùi người trong không khí. Trần Dương và Dịch Vu trưởng đứng hai bên, dùng bùa che giấu hơi thở, quay đầu nhìn ba thanh niên đang run lẩy bẩy, đưa cho họ một lá bùa. Thây khô ngửi thấy mùi người xung quanh thì ngừng động tác, sau đó chúng vây quanh quan tài sau bàn thờ, lôi ra hai thi thể.

Trần Dương tiến lên vài bước, nhìn thấy thi thể cậu đã thấy ban ngày, còn thi thể kia thì... vẫn còn hô hấp, là người sống. Thây khô nhìn thấy người sống thì càng hưng phấn, chúng nó vây lại hưng phấn phát ra mấy tiếng khàn khàn. Người kia từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy cả đám thây khô, hắn sợ hãi hét toáng lên. Tiếng hét càng hấp dẫn đám thây khô bu lại, hắn thấy càng lúc càng nhiều thây khô, trực tiếp ngất xỉu.

Thây khô vứt thi thể không nguyên vẹn qua một bên, nắm cổ chân người kia kéo đến miệng giếng trong sân. Hai thây khô khác cầm dao gỗ sắc bén vây lại. Bốn thây khô phân biệt cầm tay chân người nọ, một thây khô khác thì đến bàn thờ, rút nhang ra châm rồi quỳ lạy mấy bài vị trên bàn thờ.

Động tác cực kỳ thành kính, giống như thật sự xem trên trăm bài vị trước mặt là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, vô cùng tín ngưỡng. Chúng hoàn toàn không để ý người khác có nguyện ý làm Bồ Tát hay không, có nguyện ý dùng mạng sống cứu một đám súc sinh hay không.

Mấy bài vị trên bàn thờ lặng yên bất động, phía dưới là đám thây khô quỳ lại, hình ảnh vô cùng châm chọc.

Người thanh niên bị bắt kia từ từ mở mắt, vừa khéo nhìn thấy Trần Dương đang đứng trong bóng tối, hắn vội vã muốn kêu to. Cậu giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu, đối phương há hốc mồm, cuối cùng không lên tiếng.

Sau khi quỳ lạy xong, đám thây khô nắm tứ chi thanh niên kia, một thây khô giơ con dao sắc bén lên định chém xuống khớp xương người này. Hắn không thể giả vờ ngất nữa, hét toáng lên: "Cứu tôi với!"

Thây khô thấy thế, dao gỗ từ khớp xương chuyển đến vị trí cổ họng người này đâm xuống. Trần Dương chưa kịp ra tay thì Dịch Vu trưởng đã đẩy ba thanh niên ra, ba người hoảng sợ hét lên. Tất cả thây khô trong từ đường đồng loạt nhìn sang, yên tĩnh bất động.

Ba thanh niên xoay người chạy về phía cánh của nhỏ, đám thây khô xung quanh lập tức bắt được họ, kéo đến cạnh miệng giếng. Ba người khóc lóc kể lể họ là thôn dân Thôn Không Người, cầu xin chúng tha mạng. Nhưng thây khô chỉ biết phân biệt người sống hoặc thi thể hiến cho thần sông trong giếng, còn lại thì không nhận biết gì cả.

Dịch Vu trưởng cười nhạt: "Bọn chúng cũng biết sợ." Một giây sau, Dịch Vu trưởng bước ra khỏi chỗ tối, bại lộ bản thân dưới ánh trăng. Đám thây khô lại kích động lần nữa, nhưng còn chưa đến gần Dịch Vu trưởng trong phạm vi ba mét, cả đám đồng loạt ngã xuống. Không đến hai phút sau, đám thây khô ngã dưới đất từ từ tan rã thành xương trắng.

Trong bụng chúng có một vật gì đó đen như mực, thứ đó lại tản ra bốn phía, chui vào trong thây khô khác. Đây là cổ trùng Dịch Vu trưởng thả ra, cổ trùng tiến vào trong thi thể sẽ ăn hết da thịt chỉ còn xương trắng. Nhưng cổ trùng này tránh người sống, chỉ ăn thịt thối.

Dịch Vu trưởng nói với Trần Dương phía sau: "Chị giải quyết đám thây khô, tránh bọn chúng gây thêm phiền toái, nhưng còn quỷ oán trong giếng, em định giải quyết thế nào?"

Quỷ oán trong giếng vốn là những oan hồn của những bài vị vô danh trên bài thờ oán hận mà thành, nguyền rủa kẻ thù không cách nào đầu thai, bị xem là thức ăn, kết cuộc hồn phi phách tán. Hiện tại họ đã hóa thành quỷ oán, muốn siêu độ cũng rất khó.

Trần Dương hỏi: "Chị có cách gì không?" Dù cậu cũng có cách nhưng cứ có cảm giác không thỏa đáng. Dịch Vu trưởng thường giao tiếp với quỷ, có lẽ cô có cách thích hợp hơn.

Dịch Vu trưởng nói: "Em có từng nghe đến Na Đàn không?"

"Thỉnh mười đạo thần binh của tứ di bát hoang, Cửu Châu, tấu lên thiên đình, đề xuất với địa phủ, kể ra lời thỉnh cầu của mình"

*Chú thích:



– Tứ di: người Trung Quốc gọi mình là Trung Hoa, tức là trung tâm của tinh hoa, Tứ Di là: nam Man, bắc Địch, đông Di, tây Nhung.https://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/T%E1%BB%A9_Di

– Bát hoang: tám hướng: đông, tây, nam, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc; hoang: hoang sơ, rộng lớn. Bát hoang nói chung là chỉ những nơi xa xôi cách rất xa Trung Quốc đại lục.

– Cửu Châu: là các huyện trung tâm của Trung Quốc cổ đại bao gồm: Ký Châu, Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Dự Châu, Lương Châu, Ung Châu.https://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BB%ADu_Ch%C3%A2u_(Trung_Qu%E1%BB%91c)

"Đúng."

Na Đàn là một nghi thức pháp hội của Đạo giáo. Trên thỉnh thần binh, thần linh thiên đình âm phủ bát phương hạ xuống đàn thờ trấn áp vạn quỷ, cũng trần tình nỗi oan khuất với thần linh bát phương, thỉnh thần linh bát phương định đoạt. Dưới thỉnh binh mã hung thần âm phủ chế ngự ác quỷ. Ở các địa phương khác nhau, Na Đàn có các cách thức cử hành khác nhau, Dịch Vu trưởng đang nói đến nghi thức Na Đàn của Vu tộc.

Trần Dương không biết cách cử hành, Dịch Vu trưởng bèn nói: "Hiện tại chị dạy em, chị đọc, em nghe theo. Bây giờ em lấy công văn Na Đàn, các bức tranh thờ của Tam Thanh, Mã Nguyên soái, Vương Linh Quan, Sư đàn và Thất châu ngũ miếu ra bày trên đàn pháp."

Dịch Vu trưởng để ba lô dưới đất, là một cái ba lô màu xám trắng, thoạt nhìn nhỏ nhỏ, không ngờ bên trong chứa rất nhiều bức họa thần linh của Đạo giáo như vậy. Trần Dương lấy hết tranh thờ mà Dịch Vu trưởng đã nói bày ra, rồi đặt công văn Na Đàn lên trên. Sau đó cậu theo chỉ thị treo bảy bức tranh lên, tạo thành một đàn pháp đơn giản. Trần Dương xem hết bảy bức tranh thần linh, sau đó cậu quay qua Dịch Vu trưởng hỏi: "Không có tranh của Phong Đô đại đế sao?"

"Không có. Phong Đô đại đế..." Dịch Vu trưởng nhìn trái nhìn phái, sau đó thì thầm với Trần Dương: "Không mời được. Có người đồn là thỉnh ai cũng được, đừng thỉnh Phong Đô đại đế, không đến đâu. Chị hối lộ âm sai hỏi thăm rồi, nghe nói là không thích đến dương gian."

Lông mày Trần Dương nhảy một cái: "Không phải là trạch đó chứ?"

Dịch Vu trưởng lẳng lặng nhìn cậu: "Em thật thông minh.". Một câu đầy súc tích.

Phong Đô Bắc Âm đại đế – Độ Sóc đứng trên nóc nhà yên lặng nhìn hai người, Trần Dương nhìn lên cười cười lấy lòng. Sau đó vội vàng treo xong bảy bức tranh. Na Đàn chia làm ba tầng thượng trung hạ, tầng trên cùng là Thần Tam Thanh, thứ hai là Vương Linh Quan và Mã Nguyên soái, cuối cùng là Thất châu ngũ miếu. Thất châu ngũ miếu đồ cũng là Công tào, gồm 19 vị, chia làm năm tầng. Công tào chủ yếu là những vị tấu lời thỉnh cầu từ dương gian lên thiên đình.

Sau đó là đến Ngũ Xương Thần truy hồn bắt quỷ, là quân binh để chúng thần sai phái. Ngũ Xương Thần cũng gọi là Ngũ Thông Thần, là Tà Thần được người phương Nam rất hoan nghênh. Ngũ Xương Thần vốn dĩ rất nhiều, mà dùng trong Na Đàn là vị hung thần chưởng quản binh mã âm ty ngũ lộ ngũ doanh. Bởi vậy cần bố trí Ngũ Xương đài và treo tranh thiên quân vạn mã Ngũ Xương bên cạnh Na Đàn.

Bố trí Na Đàn xong thì thỉnh thần linh, trước tiên thỉnh Tứ trực công tào và hung thần Ngũ Xương. Tứ trực công tào hỗ trợ duyệt công văn trình lên thiên đình, binh mã Ngũ Xương thì tróc nã ác quỷ.

Dịch Vu trưởng thả tất cả cổ trùng trên người ra, vẽ một vòng tròn có bán kính khoảng ba mét, tiện tay kéo ba thanh niên đang sợ muốn tè ra quần và người giả chết kia vào vùng an toàn. Thanh niên kia vừa được kéo vào trong vòng tròn, lập tức nhào lên đánh ba người Thôn Không Người một trận rồi mới tự giới thiệu: "Tôi là Tạ Nhiễm Nhiễm, là Nhiễm Nhiễm trong Nhật xuất đông phương, Nhiễm Nhiễm thăng khởi."

Búp bê Vu cổ nói: "Sao không gọi là Thăng Khởi?"

"Hỏi rất hay." Tạ Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nói: "Tôi cũng rất muốn biết vì sao không gọi là "Đông Phương" hay "Thăng Khởi" mà lại gọi là "Nhiễm Nhiễm". Ủa mà ai đang nói chuyện vậy?!"

Búp bê Vu cổ trốn trong túi áo Dịch Vu trưởng không lên tiếng, khiến Tạ Nhiễm Nhiễm hoảng sợ nhìn Dịch Vu trưởng. Cô lên tiếng hỏi: "Sao cậu xuất hiện ở đây?"

Tạ Nhiễm Nhiễm nói: "Tôi là bạn học của họ, họ gạt tôi, nói Thôn Không Người là một vườn sinh thái hoàn mỹ. Kết quả nửa đêm thừa dịp tôi đang ngủ nhốt tôi vào quan tài, sau đó là tôi gặp đám thây khô và hai người."

Dịch Vu trưởng hỏi: "Cậu không gặp quỷ đói à?"

"Cái khỉ gì? Còn có quỷ đói?" Tạ Nhiễm Nhiễm nhịn không được, lại nhào đến đập ba người kia một trận nữa: "Vườn sinh thái khỉ gì, đều là cỏ dại! Ngay cả côn trùng cũng không có, muốn nói dối thì ít nhất phải có chút sự thật chứ!"

Dịch Vu trưởng khuyên hai ba câu, bảo hắn chú ý đừng đánh chết người. Sau đó cô dạy Trần Dương khẩu quyết thỉnh Thần Ngũ Xương: "Nam bắc đều có Na Đàn, nghi thức của dân tộc thiểu số và Đạo giáo truyền thống có khác biệt. Ít nhất khi thỉnh thần linh sẽ khác nhau, khẩu quyết thỉnh thần Ngũ Xương cũng khác nhau, sau đó đến Bộ cương đạp đấu."

Trần Dương theo đó nói theo: "Thù phụng thủ, tham bái thần, tham bái ngũ lộ Ngũ Xương Thần... Đông Lộ Ngũ Xương, Nam Lộ Ngũ Xương... Hàm mâu thổ kiếm ngũ xương... sắc!"

Cậu vừa dứt lời, gió lạnh nổi lên khắp bốn phương tám hướng, mây đen che khuất mặt trăng. Mọi người chỉ có thể thấy mấy cái bóng lờ mờ của thây khô, còn có âm binh cao to lục tục xuất hiện.

Bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm, tiếng kéo lê dưới đất, tiếng gió thổi vù vù, tiếng rên xiết cầu xin thê lương, tiếng quát chói tai. Trong bóng tối, tình cảnh hỗn loạn từ từ khôi phục yên tĩnh, tất cả thây khô đều nằm rạp dưới đất không dám lỗ mãng trước mặt ngũ lộ âm ty.

Ngũ Xương Thần thống lĩnh binh lính ngũ doanh phân biệt đứng ở bốn góc, thân hình cao lớn đứng thẳng, rũ mắt nhìn thẳng từ đường. Một vị Trung Lộ Ngũ Xương đứng trên nóc nhà hướng về phía từ đường, mắt thấy còn một bóng dáng đứng trước mặt, rồi lại không ngửi thấy dương khí, hắn tưởng là quỷ đói dám làm càn trước mặt quỷ sai.

Trung Lộ Ngũ Xương đến gần bóng người kia, vừa mới định lấy Khốc Tang Bổng thì đối phương hơi xoay người. Áo bào đen tuyền viền vàng, vô cùng tôn quý. Trung Lộ Ngũ Xương cả kinh trong lòng, vội vã chắp tay: "Tham kiến đại đế."

Hắn chỉ là tiểu thần nhưng thường xử lý vạn quỷ náo loạn nên có may mắn gặp qua Phong Đô đại đế. Lúc này chỉ nhìn thoáng nửa bên mặt là hắn đã nhận ra ngài rồi. Hắn khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng thắc mắc, chẳng lẽ người đang cử hành nghi thức Na Đàn dưới từ đường chính là "chị dâu" trong truyền thuyết?

Trung Lộ Ngũ Xương tuyệt đối sẽ không nghĩ là có thiên sư triệu hồi được Phong Đô đại đế, phải biết đại đế nghìn năm không rời khỏi Phong Đô. Trạch ơi là trạch, ngoại trừ "chị dâu" còn sống ở dương gian thì còn ai có thể khiến đại đế rời khỏi Phong Đô?

Độ Sóc dời tầm mắt, phất phất tay ý bảo hắn đừng nói chuyện. Trung Lộ Ngũ Xương lập tức im lặng đứng sau lưng đại đế, ngậm miệng không dám lên tiếng.

Dưới từ đường, Dịch Vu trưởng đang dạy Trần Dương Bộ cương đạp đấu. Bộ cương đạp đấu là bộ pháp trong nghi thức lập đàn của Đạo giáo, đồng thời cũng là Cương bộ của Na Đàn. Bộ cương đạp đấu vốn có tên là Vũ Bộ, tương truyền do Đại Vũ sáng tạo ra. Sau đó dần dần trở thành bộ pháp trong nghi thức của Đạo giáo, còn gọi là đạp Cửu Châu, đạp bát quái.



*Hạ Vũ (chữ Hán: 夏禹; 2258 TCN – 2198 TCN hoặc 2200 TCN – 2100 TCN), thường được gọi Đại Vũ (大禹) hay Hạ Hậu thị (夏后氏), là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Đạo giáo tôn ông là Thủy Quan Đại Đế (水官大帝), thần đản là ngày tiết Hạ Nguyên.https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%A1_V%C5%A9

Cương bộ Na Đàn có tất cả 72 loại, Dịch Vu Trưởng dạy Trần Dương là Ngũ Bộ Bái Quỷ Cương, có nguyên lý tương tự Bắc Đẩu Thất Tinh Cương của Đạo giáo. Tạm mượn bát quái cửu phương đại biểu cho các địa danh Cửu Châu. Thải Cửu Châu, quản bát môn, cấm chế quỷ thần vạn vật.

Dịch Vu trưởng di chuyển từng bước chân theo bộ pháp Cương bộ: "Chân đạp Dực châu đệ nhất khảm, ly nhị cửu ly cộng Nam Dương... Phục nhập trung cung lập, Dự Châu điểm quân binh."

*坎: KHẢM, quẻ khảm (một trong tám quẻ Bát quái, tượng trưng cho nước)

Đây là vũ bước đạp Cửu Châu, sau Cửu Châu là tám cửa bát quái, tức có tám vị lão quân tọa trấn chưởng quản. Trần Dương bước theo Dịch Vu trưởng: "Linh bảo lão quân quản kiền môn... Tha kim tọa quản Dự Châu thành."

*乾 KIỀN, CÀN, quẻ càn (tiêu biểu cho trời trong bát quái)

Trên Na Đàn, đạp Cửu Châu như đạp cửu trọng thiên, cương bộ đạp lên Cửu Cung Bát Quái, như thần nhập vào thân, thu phục tà ma, đánh bại vạn quỷ. Dịch Vu trưởng nói: "Bây giờ chấp bút viết công văn tấu lên thiên đình."

Trần Dương cầm bút thấm chu sa: "Kỳ tứ văn sơ, phục dĩ... Thiện nam dâng hương hoa ngũ cung trước án thờ, thỉnh thần hạ phàm, hương yên bái thỉnh, thần uy hiển hách... Hiện có người vô danh hàm oan uổng mạng, hóa thành quỷ oán chẳng thể nhập luân hồi. Thỉnh mười đạo thần linh Cửu Châu cùng thương thảo..."

Sau khi viết công văn thì đốt cháy để tấu đến thiên đình và âm phủ, sau đó chờ hồi âm. Độ Sóc đứng trên nóc nhà, ý nghĩ vừa chuyển, công văn Trần Dương vừa đốt lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Hắn lướt mắt đọc nhanh như gió nét chữ quen thuộc, sau đó viết một chữ "Chuẩn" rồi đóng ấn.

Bên dưới Na Đàn, trên một tờ giấy bỗng xuất hiện chữ "Chuẩn" màu vàng đầu tiên, sau đó lục tục xuất hiện hơn mười chữ "Chuẩn", biểu thị thần linh mười đạo Cửu Châu đã đồng ý cho quỷ oán đi vào luân hồi. Trần Dương thấy thế, khóe miệng nhếch lên đầy ý cười, cậu ngẩng đầu nhìn Độ Sóc đang đứng trên nóc nhà

Thần linh mười đạo Cửu Châu đã đồng ý quỷ oán đi luân hồi, còn lại chính là siêu độ. Dịch Vu trưởng phụ trách việc siêu độ. Trần Dương giúp binh mã Ngũ Xương xử lý thây khô, đốt chúng thành tro bụi, sau đó bắt ba hồn bảy vía đang co rút trong thây khô. Binh mã Ngũ Xương khóa hồn phách của chúng đưa về địa phủ chờ xử lý. Trong quá trình xử lý thây khô, cậu phát hiện đám thây khô có thể khóa hồn phách không đi đầu thai là do chúng đã uống máu cương thi pha loãng.

Có lẽ Vưu Linh Thứu pha máu cương thi vào giếng nước, dựa theo phương pháp bí mật luyện thành thây khô. Nhóm người Dịch Vu trưởng cũng ăn cá trong giếng nhưng không bị phương pháp bí mật chuyển hoán, có lẽ sẽ không gặp chuyện gì. Không đúng, Trần Dương đột nhiên nhớ đến Chung thiên sư bị quỷ đói cào trúng.

Chung thiên sư trúng thi độc, còn ăn phải canh cá có lẫn máu cương thi, thảo nào vết thương có triệu chứng tương tự như trúng thi độc cương thi. Đêm nay ánh trăng rất thịnh, sợ rằng sẽ bị biến đổi.

Cậu nhanh chóng giải quyết đám thây khô, thấy Dịch Vu trưởng còn đang siêu độ vong hồn quỷ oán, cậu vội nhảy lên nóc nhà nói với Độ Sóc: "Em về trước giúp Liễu thiên sư, anh ở đây được không?"

Độ Sóc xoa xoa cổ Trần Dương: "Đi đi. Đi sớm về sớm."

"Ừm." Cậu xoay người nhảy xuống đất, dọc theo con đường tắt chạy về lầu canh. Chạy được một đoạn, cậu bỗng nghĩ có thể sẽ bị quỷ đói ngăn cản, không bằng đi trên nóc nhà. Trần Dương vừa nhảy lên nóc nhà liền thấy bóng dáng của núi thịt Đại Béo xa xa. Cậu tò mò nhìn qua, phát hiện dưới mông của Đại Béo là một con mèo mun gầy yếu.

Trần Dương lên tiếng: "Đại Béo?"

Mèo mập quay đầu, liếm liếm vài giọt máu trên móng vuốt: "Có việc?"

"Gì đây?" Cậu chỉ vào con mèo mun dưới mông Đại Béo, mèo mun bị đè sắp không thở nổi rồi.

"Mèo quỷ."

"Còn gì nữa?"

"Hồn phách của Từ A Ni nhập vào con mèo quỷ này. Cô ta rất kỳ quái, không giống mao cương." Đại Béo không nghĩ ra liền vất vấn đề ra khỏi đầu, trên gương mặt mâm lạnh lùng đầy vẻ kiêu ngạo: "Cô ta cười nhạo gia mập mạp không linh hoạt, không leo nổi lên tường, gia liền đè chết cô ta."

__________

Làm chương này xong mị như hồn lìa khỏi xác. Muốn hỏi chị Mộc, nói cái tên đàn pháp là được rồi, miêu tả tỉ mỉ chi vậy, cũng có ai cần biết rõ để thực hành theo đâu chứ T_T

_____________



*Tứ trực Công tàolà bốn vị thần trông coi về thời giantrên thiên đìnhtrong thần thoại Trung Hoa, gồm:

Trực Niên thần Lý Bính: trông coi về năm

Trực Nguyệt thần Thừa Ất: trông coi về tháng

Trực Nhật thần Chu Đăng: trông coi về ngày

Trực Thời thần Lưu Hồng: trông coi về giờ



Mã Nguyên Soái: một trong tứ đại nguyên soái trong thần thoại Trung Hoa (là bốn vị thần tướng canh giữ trên thiên đình), ông còn được gọi là Mã nguyên quân, Hoa Quang thiên vương, Hoa Quang đại đế



Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:

Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn

Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn

Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân

Tham khảohttps://vi.wikipedia.org/wiki/Tam_Thanh_(%C4%90%E1%BA%A1o_gi%C3%A1o)



Vương Linh Quan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK