Lão phu nhân thích sự thanh tịnh, nơi này sơn thanh thủy tú, phong cảnh rất đẹp, chủ trì trong miếu năm xưa cùng Mã gia có ân tình, cho nên lão phu nhân mỗi lần dâng hương mới bỏ gần cầu xa mà đến nơi này.
Mấy người Nhất Chi Mai đang nấp trong rừng cách ngôi miếu không xa, tất cả đều che mặt, chẳng qua chỉ là vài gia đinh trong phủ, cứng rắn xông lên cướp người cũng không phải là chuyện gì khó khăn, điều khó khăn chính là phải cướp thật tự nhiên, bọn họ chỉ muốn cứu Ly Ca Tiếu, không muốn đả thương người vô tội.
Các vị sẽ hỏi tại sao lại phải phiền toái như vậy, còn không phải là do Ly Ca Tiếu trộm đưa thư ra bên ngoài, trong thư dặn dò không được để bại lộ thân phận, nếu không Nhất Chi Mai muốn cướp người đâu cần phiền toái như vậy.
“Động thủ….!” Nhìn cỗ kiệu tiến vào phạm vi hành động, Tam Nương ra lệnh một tiếng, Sài Hồ liền nhanh chóng xông lên, trên tay cầm đại đao, trong miệng còn lớn tiếng hét, Tiểu Mai và Tam Nương cũng theo sát phía sau.
Đoàn người thấy khí thế đạo tặc ngút trời, cũng bị dọa đến hoảng loạn, tì nữ thay nhau hét chói tai, chim chóc khắp nơi bị dọa cũng bay loạn cả lên.
Ly Ca Tiếu ngồi bên trong kiệu xoa xoa lỗ tai trực lắc đầu, hơn một canh giờ hắn vất vả ngồi trong kiệu lắc lư lắc lư chỉ trực muốn ngủ gật, cũng không nghĩ tới bọn họ lại xuất thủ nhanh như vậy, còn tưởng rằng phải đợi xuống núi mới hành động.
Màn che cỗ kiệu bị vén lên, Sài Hồ thô lỗ đem Ly Ca Tiếu kéo ra ngoài, liếc mắt nhìn bốn phía, trói hết mấy tiểu nha hoàn lại, Lão phu nhân bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
“Đừng giết ta……..đừng…………!” tùy tiện hướng Sài Hồ kêu mấy câu khiến Sài Hồ đột nhiên buông lỏng tay, rồi sau đó trợn to hai mắt nhìn hắn.
“Khốn khiếp………….lão tử thật muốn phun………!” Thật sự là không chịu nổi màn diễn trò của Ly Ca Tiếu, làm nữ nhân quá lâu, ngay cách nói chuyện của lão ly cũng thay đổi, người này đâu còn là Ly Ca Tiếu nữa.
“Đừng nói nhảm, mau trói ta lại, nhanh lên một chút………..!” Một thanh âm nhỏ phát ra, nhìn Ly Ca Tiếu một cái, Tam Nương sợ người này lại có quỷ kế gì liền thuận tay điểm á huyệt Ly Ca Tiếu, rồi sau đó đoạt sợi dây trong tay Sài Hồ, trói hắn lại.
Mới vừa cột chắc dây, Sài Hồ đang định đem người vác trên vai xông đi, liền nghe thấy từ nơi xa vọng tại tiếng vó ngựa, định thần nhìn lại, kia chẳng phải là Tiêu Bản sao.
Thật là trùng hợp, Tiêu Bản hôm nay gặp loại chuyện này không phải là thiên ý thì còn là cái gì, Cứu nương tử cùng mẫu thân Mã Thừa Ân, hắn sẽ lập được công lớn, sau này không biết chừng còn được lấy Tiểu Mai Mai.
“Xông lên cho ta, đoạt lại phu nhân, bổn công tử nhất định có thưởng!”
Người của Tiêu Bản nhất loạt xông lên, năm thủ hạ võ công cũng không tệ, Tam Nương che chở Ly Ca Tiếu rồi cùng đấu tay đôi với một người, Ly Ca Tiếu vốn đã mất võ công, hiện tại lại còn bị trói, đây không phải là mang đá đập chân mình thì còn là gì, tránh né trái phải giúp Tam Nương đối phó người nọ.
Còn dư lại bốn người, lấy hai đối phó một, Sài Hồ đối phó cũng không quá mức khó khăn, Tiểu Mai ngược lại có phần cố gắng hết sức, vốn là không muốn tiết lộ công phu của mình, nhưng gặp phải cao thủ, mấy chiêu vừa tới, Tiểu Mai liền không nén được tức giận, một thanh ám khí bay ra ngoài, ngay sau đó Sài Hồ cũng ném đao đi đánh tay đôi.
Tiêu Bản ở bên cạnh vội vàng cởi trói cho mấy gia đinh, vừa để cho bọn chúng đi tìm cứu binh, vừa có thêm lực lượng đối phó với Nhất Chi Mai.
“Sài Hồ, mang người theo………..đi mau…………..” Cũng không kịp nhớ điều gì khác, Tam Nương lắc người một cái, nhanh chóng đem Ly Ca Tiếu đẩy tới bên Sài Hồ, thuận thế rút kiếm ra, yểm trợ cho Sài Hồ.
“Sài Hồ???” Danh tự này vừa nghe đã cảm thấy quen tai, Tiêu Bản vốn yên lặng đột nhiên quát to lên.
“Là Nhất Chi Mai……..Nhất Chi Mai! Oan gia ngõ hẹp, hôm nay công tử ta nhất định phải giết chết các ngươi!” Tiêu Bản đỏ mặt tức giận, cặp mắt trừng trừng nhìn Tiểu Mai đang che mặt.
“Ly Ca Tiếu, hôm nay ngươi nhất định phải để mạng lại đây………!Mau chóng bắt người này lại cho ta……….Mau lên!” Tiêu công tử ánh mắt không tốt, rõ ràng Mã phu nhân chính là Ly Ca Tiếu, hắn hết lần này đến lần khác một mực nhận diện Tiểu Mai là Ly Ca Tiếu, vì vậy ba đối phó với một, Tiểu Mai trong lòng trực kêu khổ, thật ra thì hắn có chỗ nào giống ca ca.
Thiếu một người, Sài Hồ nhanh chóng đánh ngã người kia, không quản nhiều chuyện Sài Hồ nhanh chóng vác Ly Ca Tiếu trên vai hướng cánh rừng bên cạnh chạy đi.
Mắt thấy Sài Hồ thuận lợi thoát thân, Tam Nương nhanh chóng xoay người lại cùng Tiểu Mai.
“Cố đánh không được nhiều người như vậy, Mai Mai, mau thả khói độc….!”
Một lọ sứ nhỏ đập xuống đất vỡ tan tành, bay lên một trận khói xanh, nín thở, Tam Nương lôi kéo Tiểu Mai thi triển khinh công nhanh chóng biến mất trong rừng trúc.
“Khụ khụ…………..!” Tiêu Bản che lỗ mũi ho khan, gia đinh Mã phủ đồng loạt hôn mê bất tỉnh.
Còn lại ba cao thủ, đuổi theo một đường cuối cùng cũng mặt mày ủ rũ trở lại, bàn về khinh công bọn họ không thể là đối thủ của Tam Nương.
Lấy giỏ trúc múc nước thật sự là vô ích, không bắt được Nhất Chi Mai, người còn bị trói bắt đi mất, cũng may Lão phu nhân không sao, Tiêu Bản vội vàng để cho người mang kiệu đem lão phu nhân đưa về Mã phủ.
Cỗ kiệu vừa dừng trước đại môn, Tiêu Bản gặp được người mới trở về Mã phủ Mã Thừa Ân.
“Mã huynh, chị dâu bị Ly Ca Tiếu Nhất Chi Mai cướp đi, ta liều chết mới đem được lão phu nhân cứu trở về!”
“Ngươi nói cái gì……!” Thô bạo nắm lấy y phục Tiêu Bản, hai mắt tỏa hàn quang.
“Mã huynh………là thật, lão phu nhân đang ở bên trong kiệu, Chị dâu bị cướp….đi rồi! Khụ…………” Bị con mắt hàn lãnh nhìn chằm chằm, tóc gáy sớm dựng lên, Tiêu Bản cảm thấy người này chỉ cần dụng chút khí lực, mình sẽ lập tức phải chết.
Buông Tiêu Bản ra, Mã Thừa Ân vội vàng đến cỗ kiệu nhìn người, chỉ thấy sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, hô hấp chậm lại, bất tỉnh ở bên trong, phía sau là tiểu nhau đầu một mức khóc.
“Phu nhân đâu……..?” Hắn không tin được Tiêu Bản, cũng không tin thật sự có người dám khi dễ Mã Thừa Ân hắn.
“Phu nhân bị mấy người áo đen………bắt đi………! Tiêu công tử nói dẫn đầu là Ly Ca Tiếu, còn có hai đồng đảng………, nô tì chỉ nghe được một người tên là Sài Hồ!……….” Nha đầu ấp úng nói được hết lời, chỉ thấy mặt thiếu gia đằng đằng sát khí như hung thần muốn ăn thịt người, trong lúc nhất thời tiểu nha đầu sợ hãi đến hôn mê bất tỉnh.
“Đến thư phòng lấy bức họa của phu nhân, lập tức mang theo hai đội nhân mã, lục soát từng nóc nhà, cho dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm bằng được phu nhân đem về đây cho ta! Gặp Ly Ca Tiếu Nhất chi mai nhất định giết không tha!” Mang theo một tia âm ngoan, Mã Thừa Ân hướng về phía thuộc hạ phân phó.
Hắn đã mất một Chúc Ngôn Chi, tuyệt sẽ không thể lại lần nữa mất đi Mai Tiếu Tiếu.
Bất kể nàng là một nữ nhân như thế nào, vào giờ khắc này hắn nhận định nàng đã là nữ nhân của Mã Thừa Ân hắn, hắn nhất định phải đoạt lại nữ nhân của mình.