• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẫn thờ đứng trước cửa, Mã Thừa Ân chính là đang bất động.

“Tránh ra………..!” Gương mặt vốn đang hiền hòa bỗng nhiên trầm xuống, thanh âm cũng không khỏi lên cao mấy độ, nhưng Mã Thừa Ân vẫn cái dáng vẻ đó, chính là không cho đi qua.

Vạn bất đắc dĩ, Ly Ca Tiếu ôm chặt Tam Nương nghiêng người sang một bên, va vào người Mã Thừa Ân vững vàng bế Tam Nương bước nhanh đi.

Đưa mắt nhìn Mã Thừa Ân, khóe miệng Tam Nương mơ hồ cong lên, sau đó ánh mắt trở nên nhu tình nhìn Ly Ca Tiếu đang ôm nàng.

Tay vuốt khung cửa, Mã Thừa Ân cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, không cam lòng nắm chặt tay thành quyền đấm vào khung cửa, tại sao lại trở nên uất ức như thế, tại sao lại không đuổi theo hỏi cho rõ ràng.

Mã Thừa Ân ngươi thật hèn nhát, ngươi sợ, sợ hắn sẽ không thích ngươi, sợ hắn nói càng ngày càng ghét ngươi, tình nguyện chết cũng không muốn cùng ngươi một chỗ! Ngươi ai cũng không tranh hơn! Không tranh hơn, ngươi chính là loại người thất bại!

Chuyện cũ như hiển hiện trước mắt, ai biết được hắn khổ, tất cả mọi người đều nói hắn thập ác không tha, nhưng hắn không đuổi tận giết tuyệt tàn nhẫn, không ai biết hắn mất đi người mình yêu có bao nhiêu đau đớn, chỉ có trách cứ là vô tận!

Buồn bực ôm một đống chăn, Tiểu Mai đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Tam Nương đang đắp chăn nằm một mình trên giường.

“Làm sao vậy, đêm qua vẫn còn tốt, hôm nay tại sao lại trúng gió luôn rồi” Sờ trán Tam Nương có chút nóng, Tiểu Mai trách cứ, thay Tam Nương kéo chăn, thuận tiện lau trán đầy mồ hôi của nàng.

Cũng chỉ trong khoảng thời gian chốc lát khi hắn và Sài Hồ đi ăn điểm tâm sáng trở về liền gặp phải một đống chuyện loạn thất bát tao, đầu tiên là gặp người bị nạn hôm trước đang lúng túng trả lại cho Mã Thừa Ân cái chăn, sống chết hắn cũng không chịu nói làm sao mà có được, sau đó Mã Thừa Ân và Sài Hồ cãi nhau, hắn thật vất vả mới khuyên được hai người, không nghĩ tới trở về đây lại thấy bệnh nhân như vậy.

“Chỉ là cảm cúm thông thường……..Tiểu Mai, ta không muốn uống thuốc……….! Ta đắp chăn kín một lúc ra mồ hôi là sẽ khỏi ngay!” Giọng nói khàn khàn với gương mặt đỏ bừng hiện lên tư thái nữ nhi nhu mì ít khi gặp cuả Tam Nương.

“Sao tỷ lại bắt chước ca ca như vậy, cái này không thể được, bị bệnh phải uống thuốc vào, tỷ đợi đây, ta thay tỷ đi sắc thuốc” Vừa nói vừa giảo bước đi lấy thuốc.

“Hộp thuốc của ta đâu rồi, ngày hôm qua vẫn còn ở đây a…….Tam Nương, tỷ có thấy ai động đến hộp thuốc của ta không?” Không tin là chỗ thuốc biến mất liền lục lọi liên tục tìm.

Tam Nương cũng không trả lời, chỉ dùng chăn che kín mặt, có chút thẹn thùng.

“Những loại thuốc này, vừa đủ để nấu một chén!” Vừa nói vừa cầm một chút dược liệu đi nấu thuốc, lại mơ hồ ngửi thấy hương thuốc bắc từ từ thổi tới.

Ly Ca Tiếu bưng thuốc đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tiểu Mai đang ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn, rồi sau đó hề hề cười.

“Thì ra là ca ca lấy thuốc, Tam Nương, thuốc này là do ca ca thay tỷ sắc, tỷ không thể không uống!”

Che chăn kín mặt, Tam Nương chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn Ly Ca Tiếu, hàm hồ nói:

“Đắng như vậy…..ai mà uống được đây!”

“Biết muội sợ đắng, ta đã cho cam thảo vào sẽ không đắng nữa!” Nhìn bát thuốc còn đang bốc khói, Ly Ca Tiếu nhẹ nhàng thổi thổi sau đó bưng thuốc tới trước mặt Tam Nương.

Nam nhân cẩn thận ôn nhu như vậy, làm gì có nữ nhân nào không động tâm, vào giờ phút được Ly Ca Tiếu chiếu cố, Tam Nương cảm thấy trong lòng hắn nhất định nàng phải có vị trí rất quan trọng, vì vậy xấu hổ nhận lấy chén thuốc nín một hơi lập tức uống một mạch hết cả bát thuốc.

“Ai nha, ta nói Tam Nương, ca ca đối xử ôn nhu với tỷ như vậy, xem ra cho dù có là độc dược nhất định tỷ cũng uống”. Lúc trước bởi vì Mã Thừa Ân đột nhiên gia nhập, Tiểu Mai luôn cảm thấy giữa Tam Nương và Ly Ca Tiếu có một rào cản ngăn cách không thể nói rõ, rõ ràng vốn là hai người đang rất tốt đẹp, lại luôn có nhiều mâu thuẫn, bây giờ nhìn lại có lẽ cảm giác đó là do hắn suy nghĩ quá nhiều! Hai người này trong nay mai chắc sẽ sớm thành thân.

“Giỏi cho ngươi Mai Mai, còn nói lung tung nữa……….coi chừng ta xé miệng ngươi ra!” Uống thuốc xong thân thể thoải mái không ít, khí sắc cũng dần dần khá hơn, Tam Nương bị Tiểu Mai nói trêu như vậy, không khỏi thể hiện bản tính không chịu thua.

“Aa, được, ta không nói, ta đi lấy đồ ăn cho tỷ, tỷ cùng ca ca trò truyện vui vẻ a!” Vừa nói vừa chạy như một làn khói.

Đối với lời Tiểu Mai trêu chọc, Ly Ca Tiếu chỉ sờ sờ lỗ mũi, cũng lười nói lại.

“Tam Nương, mau chóng khỏi bệnh, đến kinh thành còn nhiệm vụ quan trọng, thật không muốn muội phải bôn ba” Lời này Ly Ca Tiếu để trong bụng rất lâu, nhìn trước mắt Tam Nương không giương kiếm bạt thương như trước kia mới thử từ từ khuyên nhủ.

“Ngươi……..thì ra là, ngươi là vì muốn ta giúp một tay, nên mới hảo tâm sắc thuốc cho ta!..hừ……….ta không giúp hắn…….” Vốn trong lòng còn tư vị ngọt ngào, thoáng một cái liền trở nên tràn đầy khổ sở.

“Tam Nương, không phải là giúp hắn, những mật hàm kia đều là chứng cớ phạm pháp của Thiết tướng quân, chuyện của Sài Yên, chuyện của dân chúng đều có liên quan đến nhưng mật hàm này, ngươi hiểu Nhất Chi Mai chúng ta thành lập là vì mục đích gì!” Phép khích tướng lúc này dám chắc không có tác dụng, Tam Nương là một người mềm lòng, chỉ có thể khẩn cầu khuyên nhủ nàng.

“Ta………Ly Ca Tiếu, ngươi có bản lĩnh, chính là dù không có ta, ngươi cũng làm được việc! Ngươi cần gì phải đem những đạo lý này tới đây giảng giải cho ta! Ngươi……quá khi dễ người! Ta không nghe……..không nghe…………..” Vừa nói, vừa che lỗ tai lại.

“Thôi được, muội đừng che nữa, ta đi ra ngoài, muội tỉnh táo suy nghĩ lại một chút đi!”, thở dài, Ly Ca Tiếu bưng chén thuốc tính toán rời đi.

Nữ nhi rốt cuộc không thể phụ lòng người mình yêu, nhìn hắn nản chí định rời đi, Tam Nương vừa giận vừa không nỡ.

“Được được được! Coi như Yến Tam Nương ta xui xẻo, gặp phải oan gia ngươi, ta đi trộm…………!” Vén chăn lên, Tam Nương có chút tự giận mình hướng về phía Ly Ca Tiếu nói.

“Tốt lắm, đừng tức giận nữa, Nữ hiệp Nga Mi đại nhân không chấp với kẻ tiểu nhân như ta” Nhíu mày, Ly Ca Tiếu nhún vai, sau đó ngồi trước mặt Yến Tam Nương, ánh mắt trực câu nhìn người.

“Hừ……..!” Vừa nói, Tam Nương nắm lấy cánh tay Ly Ca Tiếu, kéo tay áo hung hăng cắn một miếng.

“Đau, muội muốn làm gì!” Cau mặt nhìn vẻ mặt cổ quái của Tam Nương,

“Hắn có quyền cắn một cái, ta thì không được cắn sao………hừ!”

“Được được, dù sao da thô thịt dầy………ta cho muội cắn………sao lại không muốn!” Vừa nói Ly Ca Tiếu đem tay đưa đến trước mặt Tam Nương, gương mặt còn tỏ vẻ không sợ.

Bật cười,  Ly Ca Tiếu người này luôn làm người ta đoán không ra, có lúc cảm thấy hắn rất xa cách ngươi, có lúc lại cảm thấy hắn rất gần ngươi! Chính là như vậy khiến cho người khác vừa mừng vừa lo lắng vì hắn.

Đẩy tay ra đã hiện lên dấu răng của mình, Tam Nương bĩu môi, sau đó nhìn ánh mắt trêu người của Ly Ca Tiếu, đột nhiên cúi về phía trước một cái, Ly Ca Tiếu ứng phó không kịp trên môi vội vã cảm giác nóng ấm trượt qua, sau đó thừa dịp người nọ ngây người, Tam Nương đỏ mặt kéo chăn trùm kín đầu không để ý người kia nữa.

Thở dài, Ly Ca Tiếu chỉ có thể cười khổ, đây gọi là mỹ nam kế sao, từ hôm qua tới hôm nay, hắn liên tiếp để cho hai người hôn, thật sự nghĩ không thông vì cái gì lại để ý người như hắn, hắn rốt cuộc có cái gì tốt!

Tiểu Mai đẩy cửa bước vào, bưng theo thức ăn, trực cười vội vàng nói:

“Đệ cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy……….đệ……….!”

“Trời ơi………..các ngươi đi ra ngoài hết cho ta………..!” còn chưa để Tiểu Mai nói hết câu, Tam Nương bên kia hét lên trong chăn.

“Ha ha ha ha…………ca ca, Tam Nương người như khúc gỗ mà huynh phải……….! Thật ủy khuất huynh…………”

Mắt lạnh đứng một chỗ nhìn một màn này, Mã Thừa Ân không tức giận tiến lên, mà là bất động thanh sắc rời đi, chẳng qua ở nơi nào đó một mảnh bình tĩnh bỗng nổi sóng lớn hơn.

Theo hoàng hôn đến, thuyền cập bờ một thôn trang nhỏ, người bị nạn được đưa hết lên bờ, nhìn bọn họ đứng bên bờ tạm biệt, trong lòng Ly Ca Tiếu cảm khái vạn thiên.

Mấy ngày sau, mọi người trốn trong một thôn nhỏ ở ngoại thành, từ từ triển khai mọi kế hoạch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK