Chiều tối … con nhỏ lại đến quán như mọi ngày. Hôm nay mặc đồ giản dị đến lạ lùng … quần jean, áo sơ mi trắng ….Tuy nhiên … nhờ mang đôi giày cao gót ….con nhỏ vẫn giữ được phong độ của một cô model trẻ … Con nhỏ hôm nay không ngồi chỗ cũ nửa mà chọn chỗ khác ngoài sân … gần 2 cái trụ đèn tôi lắp đặt hôm qua, lúc nảy tôi cũng mới kê thêm 3 cái bàn ở khu vực đó.
Thoáng thấy con nhỏ … tôi cũng chẳng lại gần làm gì … Tôi đi thẳng vào trong quầy pha chế… oder 1ly cam vắt tự tay bỏ thêm tí muối vào rồi nhờ một phục vụ bê ra cho con nhỏ … Hôm nay quán khá đông… tay tôi tuy còn đau nhưng quán đông không lẽ đòi về … vậy là ở lại làm, không bưng bê được thì làm oder cũng ok. Làm việc lại bình thường … tôi lại như cũ, chẳng ngó ngàng gì tới con nhỏ nữa. Chỉ có ông Kha thi thoảng chạy qua chạy lại rồi ghé ngồi nói chuyện với con nhỏ sẵn tiện nghỉ chân luôn.
Quản lí thì còn được nghỉ chân chứ còn phục vụ thì không được phép, đứng 1 chỗ cũng không được mà ngồi càng không xong. Thực ra ông Kha cũng chỉ dễ tính với tôi và 1-2 người khác thôi chứ còn phục vụ bình thường thì cực kỳ khó nhưng hễ có gái đẹp vào là thằng nào ổng cũng đối xử y chang nhau. Vừa làm vừa quan sát cách quản lí quán để học hỏi … thời gian trôi qua nhanh chóng … mới đó mà gần 10h đêm … Tôi cũng hơi mệt… dù sao mới khỏi sốt hôm qua thôi mà. Có nhỏ phục vụ đưa tôi miếng giấy vỏn vẹn 2 từ “ lại đây”. Cầm miếng giấy mà cứ muốn nhai nuốt luôn cho rồi, cứ như bà ngoại tôi ấy. Nghĩ thì nghĩ nhưng chân vẫn bước lại bàn con nhỏ.
– Bớt khách, ăn cháo đi còn uống thuốc nữa.
Con nhỏ đẩy tô cháo ra trước mặt tôi. Phù..ra là gọi lại để ăn. Chẳng nói gì, tôi ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cháo. Cũng đúng lúc, hồi chiều tôi mải sắp xếp thêm bàn ghế quên đi ăn, làm nãy giờ cũng đói nên ăn cháo rất ngon miệng. Con nhỏ thì ngồi lựa thuốc ra để sẵn lên bàn rồi đi rót thêm 1 ly nước lọc cho tôi … Ăn hết tô cháo tôi uống thuốc xong là con nhỏ lên tiếng luôn.
– Lấy đồ nghĩ sớm đi. Chờ ngoài cổng!
Chẳng thèm chờ tôi lên tiếng từ chối hay đồng ý, con nhỏ đứng dậy đi thằng luôn ra cổng. Thở phì 1 cái, tôi cũng đứng dậy đi vào trong lấy cái áo khoác, cuốn giáo trình, kiếm nói ông Kha một tiếng rồi ra cổng lên xe cho con nhỏ chở về. Giữa đường con nhỏ dừng lại bên 1 sạp bán hàng đêm… hí hoáy tìm cái gì đó xong đi trở lại xe chìa tay ra trước mặt tôi
– Mượn điện thoại coi
– Chi
– Thì đưa đây
Tôi móc điện thoại ra cho con nhỏ, cầm điện thoại tôi con nhỏ quay lại cái sạp hàng ngồi tiếp tục hí hoáy làm gì chẳng biết. Tôi cũng không quan tâm, ngồi trên xe đưa mắt về phía đường ngắm dòng xe qua lại … Sài Gòn đêm gần khuya rồi mà người ta vẫn chở nhau cặp cặp ngoài đường, ôm nhau sát rạt … Tự nhiên cảm thấy mắc cười, nảy giờ tôi cũng đi 1 cặp với con nhỏ xinh đẹp quá trời đi chứ … có điều … người ngồi sau là tôi và cũng chẳng có cái màn ôm sát rạt … phì …
Đang suy nghĩ thì con nhỏ ở đâu xuất hiện giơ cái điện thoại của tôi lên trước mặt. Trời à thì ra con nhỏ ngồi lựa móc gắn điện thoại, cái dt của tôi giờ được gắn 1 cái móc hình chữ T sau đuôi có đèn chớp báo sóng. Đặt điện thoại lên tay tôi con nhỏ đề máy xe chạy tiếp. Quái thật, bày đủ thử trò, nghĩ sao điện thoại của tôi mà con nhỏ đi gắn cái móc hình chứ T, tôi tên M mà =.= … hix nghĩ một hồi tôi cũng chợt thông minh ra … mèn.. con nhỏ tên Thy @@.
Về tới nhà, con chạy xe thẳng vào nhà luôn … tôi ngạc nhiên nhìn con nhỏ
– Không về nhà hả
– Không
– Sao vậy
– Không thích, ngồi xuống đó đi
Tôi lắc đầu ngao ngán ngồi xuống..phù làm việc cả buổi trời giờ mới được ngồi … cái chân mỏi nhừ … Con nhỏ gác chống xe đóng cửa nhà lại, sau đó lôi trong cốp xe ra cái hộp màu trắng có dấu chữ thập đỏ. Chắc là hộp dụng cụ y tế. Ngồi xuống cạnh tôi con nhỏ lấy trong hộp ra nào là bông băng, kéo, kẹp và thuốc sát trùng nửa.
– Đưa tay đây
– Làm gì – tôi tròn xoe mắt hỏi
– Thay băng – con nhỏ tỉnh rụi
– Hả … biết thay không
– Biết
– Sao biết
– Học
– Ở đâu học hùi nào
– Học sáng giờ bên trung tâm y tế ấy. – Hèn gì bữa nay mặc đồ giản dị lịch sự quá.
– Hix làm được không đó
– Thử mới biết – thôi rồi … tự nhiên thành vật thí nghiệm cho con nhỏ ….chết chắc.
Con nhỏ lấy kéo cắt băng rồi tháo từ từ ra … đến những vòng băng cuối thì tôi bắt đầu cảm thấy đau và rát, cũng phải thôi, băng, bông dính vết thương nên lần nào thay băng mà không bị đau. Dường như sợ tôi đau, con nhỏ chỉ dám gỡ nhè nhẹ, vừa gỡ vừa dùng miệng thổi vào tay tôi. Gỡ băng xong con nhỏ dùng kéo kẹp miếng bông chế oxygià vào rùi thấm chùi vết thương của tôi, hôm trước bị động nhiều nên vết thương vẫn còn bị rỉ máu nên khá đau … Tôi cũng không nhìn vào tay làm gì, để con nhỏ làm gì thì làm, mắt tôi đang chú ý vào mặt của con nhỏ … một gương mặt chăm chú, bộc lộ đầy đủ cảm xúc khi lần đầu tiên ngồi thay băng cho tôi … Tôi mĩm cười, con nhỏ ngẩng lên nhìn tôi trề môi
– Đồ điên..đau mà cười!
Tôi không nói gì, con nhỏ lại cặm cụi với bàn tay còn lại của tôi … kết thúc bằng việc băng 2 cục lên bàn tay của tôi, cũng không tệ, tuy băng có hơi xấu nhưng lần đầu như vậy là tốt lắm rồi. Con nhỏ chuyển sang vai của tôi, vai hôm trước bị chị đạp trúng nhiều, tất nhiên tôi đau nhiều hơn, mồ hôi tuôn ra ướt cả mặt tôi … Cố gắng lắm mới giữ được nụ cười trên môi để con nhỏ bớt lo lắng …
Phù cuối cùng cũng xong cực hình, lần nào thay băng cũng đau rát kinh người. Dọn dẹp xong, con nhỏ lấy luôn cái quần xà lỏn cộng với cái áo thun của tôi đi vào nhà vệ sinh tắm … Tự do tự tung tự tác tự tiện đến thế là cùng… Dám giành tắm trước tôi nửa mới ức chứ ….ngồi nghịch điện thoại cả nửa tiếng con nhỏ mới chịu bước ra … Tôi há hóc miệng đứng nhìn con nhỏ … mặc đồ con trai nhìn dễ thương cực kỳ, có vẻ ngố ngố nửa.
Tôi nhỏ con, nên cái áo của tôi cũng nhó nên con nhỏ mặc rất vừa, ôm trọn bầu ngực với vòng eo của con nhỏ, đôi chân dài, thon đặc trưng của người mẫu tuy bị cái quần xà lỏn của tôi làm ngắn đi đôi chút nhưng nhìn giống như cầu thủ đá banh ấy … cá tính thật. Thấy tôi nhìn đắm đuối con nhỏ thảy cái khăn trùm lên đầu tôi …
– Tắm đi nhìn gì mà nhìn!
Tôi ngẩn ngơ đi vào phòng đóng cửa lại tắm. Công nhận bị thương tắm cũng tiết kiệm nước thiệt, cũng may hôm trước tôi có đi mua cái ống xịt nước về tự lắp thêm 1 đường ống bên cạnh vòi hoa sen nên giờ chỉ cần cầm ống xịt bóp nhẹ là tắm được mà không bị ảnh hưởng tới vết thương … Tắm xong tôi cũng đánh răng đi ngủ luôn, hix cầm cái bàn chảy còn ướt nước là đủ biết có người vừa sử dụng rồi … haizz …
Vệ sinh cá nhân xong bước ra ngoài, con nhỏ đang ngồi thu lu 1 góc vừa lau tóc cho khô vừa xem phim châu tinh trì cười khúc khích một mình … Thấy tôi ra con nhỏ cũng hổng thèm để ý, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, tiếng cười nhỏ hơn nhưng cũng đủ nghe thấy … Thì ra thích coi phim hài. Tôi nằm xuống kế bên con nhỏ, xem thằng châu tinh trì tôi diễn một hồi cũng buồn cười … nhưng không có cười thành tiếng như con nhỏ … Thời gian cũng dần về khuya … tôi bị thuốc hành nên ngủ chập chờn, hết phim, con nhỏ lặng lẽ tắt máy, với tay lấy cái điện thoại tôi bật nhạc lên rồi nằm xuống cạnh tôi.
Ban đầu cũng bày đặt nằm quay mặt vô tường giành đắp cái mền 1 mình … được một lúc, thấy lương tâm cắn rứt vì nỡ bỏ tôi nằm chèo queo hay sao mà cũng nhích nhích dần dần vào tôi … được vài phút thì lại kéo cái mền đắp dài qua người tôi … vài phút nửa chẳng biết suy nghĩ sao … cuối cùng cũng nằm sát vào người tôi, kéo cái mền đắp trọn vẹn lên người hai đứa, rồi rúc đầu vào ngực tôi nằm im … Phần vì mệt, phần vì tôi cũng kệ để xem con nhỏ làm gì nên tôi chỉ nằm im cho con nhỏ tự do muốn làm sao làm … Quậy nảy giờ đã đời cũng chịu nằm yên ngủ … thiệt là … hết biết nói gì lun … bình thường ra vẻ lạnh lùng vậy chứ lần nào ngủ con nhỏ cũng như một thiên thần nhỏ bé hết … đó là 1 điều đáng yêu mà tôi mới tìm ra ở con nhỏ … Mỉm cười, tôi nhắn 1 tin nhắn chúc ngủ ngon cho chị rồi chìm vào giấc ngủ …
Sáng dậy … hôm nay tôi dậy trước con nhỏ. Ngồi ngắm con nhỏ ngủ cho đã rồi gọi cho chị … gọi hoài không ai bắt máy..chỉ nhận được 1 tin nhắn “trat tu de yen cho ngta ngu”. Haha đúng là nữ hoàng có khác, ngủ lười thấy sợ. Mà nói đâu xa, con nhỏ nằm trong nhà cũng đang có dấu hiệu nướng chín cái nhà tôi rồi nè …
Ngồi nghĩ linh tinh cũng không ích lợi gì, thôi đi vệ sinh cá nhân cho xong rồi còn lếch lên trường đi học nửa chứ … Thay đồ xong ngồi nghịch mãi con nhỏ cũng không chịu dậy … đành thu âm, khóa cửa nhốt con nhỏ trong nhà tiếp … Sáng, người ta chạy bộ, tập thể dục rần rần, tôi cũng cuốc bộ lên trường … xem như tính luôn cho khoảng siêng năng chăm tập thể dục bất đắc dĩ vậy … Đang long nhong giữa đường thì có tiếng xe thắng kít lại … Đứa nào sáng sớm tính kiếm chuyện hay sao nhỉ ….chưa kịp nói gì nhỏ đó giở bịt mặt ra, cũng khá xinh, hình như trong đám hôm qua tụ lại nói chuyện với tôi.
– Nè sao đi bộ thế? Cho có giang nè.
– Uhm thôi đi từ từ cho khỏe
– Hihi sợ bạn gái ghen chứ gì – á con này nhiều chuyện
– ( … cười) – tôi đi thẳng ngang qua chẳng nói gì nữa
Nhỏ đó hơi bực vì thái độ của tôi … dzong xe chạy thẳng. Đã nói là không dính dáng gì đến con gái trong lớp mà … Lại tiếng xe thắng kít sau lưng … bực mình thiệt, mọi khi đi học đâu có ai gặp tôi là thắng xe kít kít vậy đâu, chắc tại cái vụ bà cô đưa tôi lên giữa lớp show hàng nên mặt tôi nhiều đứa biết đến chứ đâu.
– Hi lớp phó, lên anh chở cho lên trường
À thì ra là anh lớp trưởng thì phải ….Ngập ngừng một hồi, ổng cũng lôi tôi lên xe phóng đi … Thôi kệ, cũng mỏi chân rồi, mà đi bộ thì một hồi phải nhảy qua cái thanh chắn giữa đường quốc lộ, tay đang đau mà trượt 1 cái là nằm dưới container như chơi … mặc cho ông lớp trưởng nói gì thì nói … tôi cũng im lặng ậm ừ cho qua …
Hix lại khổ đời tới nơi, trưa bị bắt ở lại họp ban cán sự chuẩn bị kế hoạch đón 20 – 10 và thi văn nghệ thể thao hôm 20 – 11 nữa … Đi xe máy thì nhanh, thoáng chút là tới trường … Lần này tôi lên lớp không còn được bình yên như trước nửa rồi, vài thằng ôm vai bá cổ làm quen, mấy đứa con gái có vẻ không dạn dĩ bằng bới ánh mắt cúa tôi khá lạnh, chỉ đứng túm tụm nhìn nhìn bàn tán … Làm cán sự của cái lớp hơn trăm con người … đúng là công việc dở hơi nhất mà tôi từng biết.
Ậm ừ cho qua chuyện, tôi lại chui vào cái góc lớp ngồi. nói tính ra học kỳ đầu đi học, tôi là thằng đúng gương mẫu cho lớp, mang giày trắng, quần jean áo trắng bỏ thùng, chải tóc cực kỳ công tử =)) … hoàn toàn khác xa với phong cách của mấy thằng khác trong lớp khiến tôi tự nhiên cũng lịch sự, nghiêm túc, có cái mã hợp với chức lớp phó và tất nhiên cũng thu hút được ánh nhìn thiện cảm từ giáo viên và bọn con gái …
Gần hết tiết 1 ….cô giảng mặc cô, ở dưới mạnh ai náy làm việc riêng, còn tôi thì ngồi im gật gù ngủ, phải chi như hồi cấp 3 là tôi nằm thẳng cẳng gối đầu lên đùi bất cứ nhỏ nào trong lớp và khò khò rồi..còn giờ đang rất được sự chú ý của giáo viên bởi cái danh lớp phó học tập chết tiệt nên cũng phải ngồi thẳng lưng hết mức có thể … Cuối cùng cũng được cong lưng ngồi cho thoải mái để nghe nhạc, hết tiết lớp như ong vỡ tổ. Nghe tiếng ồn ào xì xào ngoài cửa lớp, chẳng quan tâm, ngồi nhắm mắt nghe nhạc. Chợt có thằng bạn mới quen hồi sáng chạy vào kéo tôi ra cửa
– Ra đây cán bộ … có người thăm nuôi – cha mày kêu tau cán bộ mà dùng từ thăm nuôi cứ như thằng tù không bằng.
Tôi đi ra ngoài, chen ra khỏi đám đông … và chết điếng người tại chỗ … con nhỏ đứng lù lù ngay cầu thang lớp bên cạnh nhìn nhìn … chắc là đang kiếm tôi. Vẫn cái mặt nghênh đời chẳng thèm để ý tới ai nói gì, ai nhìn gì, ai tán tỉnh gì kệ … hix con nhỏ mà không đẹp chắc ăn mấy xe gạch lên đầu vì cái tính ngang đời như vậy quá (mà nghĩ lại tôi còn bất cần hơn kia mà:D) … Tôi lặng lẽ bước lại sau lưng con nhỏ
– Nè đi đâu dzậy
Con nhỏ quay lại nhìn tôi, đôi mắt tỉnh bơ … nhét vào tay tôi 1 bọc trắng
– Ăn xong rồi uống thuốc cho đúng cữ! Không được uống cafe!
Nói xong con nhỏ quay lưng đi xuống cầu thang. Cầm bịch đồ ăn mà người cứ ngẩn ra như trời trồng. Sắp vào học rồi ăn uống gì nửa … hix hix … quan tâm thì cũng vừa vừa thôi … chưa gì mà dám lên tới tận lớp kiếm tôi rồi, cũng may cơ sở này chỉ có vài lớp chứ gặp cơ sở chính không lẽ con nhỏ đi khắp cái trường kiếm tôi. Tụi cùng lớp xì xào bàn tán cho đã rồi cũng kéo nhau vào lớp … tôi đứng tần ngần ngoài cửa mà chẳng biết giải quyết sao, không lẽ đem bỏ, cũng công sức con nhỏ mang lên cho tôi mà ….
– Vào đây ngồi ăn đi cháu
Tiếng một người phụ nữ giọng bắc nói với sau lưng. Quay lại thì ra là cô bán căn-tin đang đứng vẫy tôi. Đi lại gần cô nắm tay kéo tôi vào trong rồi đóng cửa lại
– Ngồi đây ăn cho xong đi rồi vào lớp, yên tâm cô giáo không phát hiện ra đâu.
Cô căn-tin nháy mắt với tôi. Ngập ngừng một hồi, tôi cũng lôi đồ ăn ra ăn, là cơm sườn bên trong có cả nước và thuốc.
– Con bé chu đáo quá. Chị cháu hả
Haha cũng đúng, đứng kế con nhỏ tôi thấp hơn mà, với lại nhìn mặt con nhỏ dù sao cũng có nét già dặn hơn tôi vì son phấn..à mà … có biết con nhỏ bao nhiêu tuổi đâu ….Tôi gật gật với cô Xuân (sau này tôi gọi là má Xuân). Vừa ăn tôi vừa trả lời mấy câu hỏi của cô Xuân, toàn mấy câu làm quen xả giao như tên gì, quê ở đâu, đang trọ đâu, ăn uống sao … Càng nói chuyện cô có vẻ càng thích tôi vì tôi nói chuyện khá lễ phép và thiệt tình, dân Miền Tây nói tiếng chân chất thật thà mà… dạ thưa ngọt lắm =)).
Tôi cũng mang theo mình cái chất hai lúa trong người, bao năm qua vẫn chưa bị Sài Gòn làm phai nhạt, thi thoảng vẫn bị chê khờ, hai lúa hoài chứ gì. Ăn xong tôi cảm ơn cô rồi chui vào lớp … Nhờ lớp rộng, đông … tự nhiên được sự bao che đặc biệt của mấy đứa ngồi bàn cuối nên tôi lẻn vào lớp mà giáo viên không phát hiện được.
Nghỉ giải lao 25 phút. Lớp như ong vỡ tổ. Tôi ngồi im góc lớp nghe nhạc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho chị “ne ne lam gi do” … một lúc lâu sau mới có tin trả lời “cho ngu xiu nua dung pha chi ma huhu”. Sax … giờ còn ngủ … bó tay chị của tôi luôn. Ngồi một chỗ cũng chán, đi vòng vòng ra ngoài hành lang cho mát, lớp nằm trên tầng 4, gió thổi mát phê người … Nhìn về phía can-tin, tụi sinh viên bu nghẹt, cô Xuân có một mình bán không kịp xuể, mồ hôi nhễ nhại trên mặt.
Cô đâu phải bán can-tin chuyên nghiệp, cô cũng là nhân viên của trường phụ trách chăm lo cho cơ sở dưới này cho nên trường bắt cô phải mở luôn 1 can-tin để phục vụ cho sinh viên không được học tại cơ sở chính như tụi tôi … Chẳng chần chừ lâu, tôi cố sức chen vào can-tin sẵn nghề phục vụ chuyên nghiệp của mình tôi bắt tay vào phụ cô luôn.
Mệt bở hơi tai, vì dù sao tay tôi vẫn còn đau mà, nhưng ở đây bán cũng toàn lặt vặt nhẹ nên tôi vẫn phụ được chứ không như ở quán phải bê 1 lần cả mấy chục ly trà, mấy ly nước đủ kiểu cách cao nhòng, nặng trịch thì cái tay tôi không chịu được là phải ….Dần dần căn-tin cũng thưa bớt vì đa số đều đã có thứ mình muốn, tản ra khắp nơi để ăn uống … Tôi cũng thở phào ngồi phịch xuống ghế. Đưa cho tôi chai nước suối cô Xuân cười
– Cảm ơn cháu … tay băng trắng hết cũng chạy vào giúp cô …
– Dạ có gì đâu cháu làm cũng quen mà
– Uống nước đi để cô bật quạt lên cho mát
– Cảm ơn cô
Tôi nằm dài ra ghế uống ừng ực chai nước suối … Từ đó hễ căn-tin đông khách thì tôi lại chạy vào phụ cô, chẳng đòi hỏi công cán gì cả, đôi khi nán lại để giúp cô dọn dẹp, thi thoảng chạy đi lấy hàng hoặc mua đồ đạc giúp cô … cho nên tôi càng được sự quý mến của cô Xuân, những ngày học 2 buổi cô bắt tôi ở lại ăn cơm trưa, sinh viên bình thường thì phần 20-25k còn tôi bùn thì quỵt còn thì vui trả tiền, có trả cô cũng lấy có 10k mà đồ ăn thì thích nhiêu ăn nhiêu, chuyện tôi uống nước hay ăn trái cây cũng được đặc cách vô tư, rồi cả những hôm đi học trễ hay đi làm về trễ cô cũng gọi tôi vào ăn cơm hoặc trốn giáo viên …
Tôi là vậy nhiệt tình, tự giác nên cũng thường nhận được sự quý mến của mọi người, ở cấp 3 cũng vậy … can-tin đối với tôi chẳng khác nào nhà, ăn uống thích trả tiền không thì khỏi cần, về sau chuyển vể học cơ sở chính, tôi cũng nhanh chóng được đặc cách y như vậy trong can-tin trường.