Gần hết giờ làm … quán bắt đầu vắng khách … Ông Kha kéo tôi lại dúi vào tay tôi chùm chìa khóa với 200k.
– Mày ở lại coi quản lí quán cho tao, xong dọn dẹp, đóng cửa nha mày. Sáng tao qua lấy chìa khóa.
– Anh đi đâu..sao tự nhiên …
– Thì tau mắc công chuyện gấp
– Ờ ờ … thôi đi đi … mà em không lấy tiền đâu.
– Dẹp..cầm nhanh … cấm bép xép với tụi kia.
Chưa nói xong ổng dzọt ào ra cổng … xách con SH đen thui phóng đi … ngồi sau lưng không ai khác chính là con nhỏ. Tôi lắc đầu ngao ngán. Chưa thấy ai dại gái như ông nội này, dám giao quán, giao chức quản lí lại cho một thằng nhox cũng lạ và chẳng biết gì như tôi ….có khi dọn hết cái quán chắc ổng còn không biết nữa là … mà quán này … đâu phải của ổng =)) ….nói thì nói vậy nhưng cũng chỉ còn hơn tiếng rưỡi là đóng cửa … vắng ổng thì quán vẫn hoạt động bình thường thôi … Lúc chạy ngang, con nhỏ có quay lại nhìn tôi … và tất nhiên tôi cũng chẳng bày tỏ cảm xúc gì qua gương mặt hết … một sự thờ ơ rất bình thường ….Mới quen có 1-2 ngày mà đã sẵn sàng đi chơi khuya với người ta rồi … con này chắc cũng dễ dãi lắm đây.
Có tin nhắn đến.
“nhox dang lam gi do”
“ uhm nhox dang lam viec chi oi”
“lam o quan cafe gi do ha”
“hum nay choi ca ngay lam noi không do”
“noi ma dung lo”
“thui nhox lam tiep di. Ma ne cam on nhox ve ngay hom nay nha”
“ sao cam on nhox”
“vi ngay hom nay rat vui” …..
Tôi mỉm cười … đâu phải mình chị vui … tôi cũng vui lắm mà … nhưng không biết niềm vui này bao giờ sẽ lặp lại nữa đây. Tự nhiên tôi cảm giác mặc cảm … và cái ý nghĩ sẽ gặp lại chị … dường như đã rời khỏi đầu tôi ngay từ lúc tôi bước lên xe bus tạm biệt chị rồi. Sài Gòn đêm chủ nhật … lặng im … nao lòng … Một mình tôi lặng lẽ bước về trên con đường tối mịt, căn gác trọ nhỏ nhoi … và 2 bàn tay trắng … liệu … tôi có thể làm được gì ở nơi phồn hoa phố thị nhộn nhịp này đây!!!
Một tuần trôi qua. Mọi thứ đều diễn ra bình thường. Điều bất bình thường nhất đó là chị và tôi chẳng liên lạc và cũng chẳng chat với nhau lần nào ….Nick chị on đó, số điện thoại của chị vẫn ở đó ….nhưng tin nhắn soạn xong mà chẳng gửi đi … Mọi thứ đều thật im lặng một cách đáng sợ. Tôi đã nghĩ có lẽ tình bạn cũng có một khoảng cách nào đó … ít nhất ở mặt hoàn cảnh và điều kiện của mỗi người … Dường như cuộc gặp hôm ấy là sự không cần thiết, thể có hoặc không … nhưng ai mà biết được khoảng cách tôi xa và rộng đến như vậy chứ.
Con nhỏ vẫn đến quán đều đặng mỗi ngày. Hình như con nhỏ này rảnh dzữ lắm hay sao ấy, ngày nào cũng đến uống mỗi món cam vắt thêm tý muối kỳ lạ ấy. Lý do con nhỏ đến quán giờ hình như được hợp lý hóa bởi ông Kha. Chẳng biết quan hệ 2 người đi đến mức nào rồi, chỉ thấy con nhỏ lại quán ông Kha không còn phải kiếm cớ để mang nước hay đến gần con nhỏ nửa mà chuyển sang ngồi tại chỗ =))nói chuyện đã rồi chạy lon ton đi kiểm tra cho có lệ xong vẫn quay về chốn cũ và người tất nhiên phải phục vụ cho 2 người này là tôi. Trong khoảng time con nhỏ ngồi chơi ở quán, từ lúc nào không biết mặc định quản lí mọi thứ sẽ thuộc quyền của tôi, cứ có chuyện gì mấy đứa phục vụ cũng lôi tôi lại giải quyết, chuyện gì cũng kêu tôi lại để hỏi ý, ông Kha cũng bắt tôi đi vòng vòng giống như ổng cho nên tôi đi tới đâu ít nhiều tụi phục vụ cũng có phản ứng giống như ông Kha đi kiểm tra vậy.
Chủ nhật! Tròn một tuần kể từ ngày gặp chị. Vẫn chưa đứa nào liên lạc cho đứa nào. Có lẽ tình bạn của tôi và chị đã kết thúc rồi chăng. Hôm nay có buổi biễu diễn của tụi diễn viên trẻ với model trẻ ở nhà văn hóa thanh niên. Tôi từng có ước mơ làm diễn viên (lúc nhỏ tôi là thành viên của đội kịch nhà văn hóa thành phố Cần Thơ) nhưng vì ngoại hình khiêm tốn cho nên ước mơ đành gác lại, biểu diễn của model có nghĩa là có gái đẹp, mà có gái đẹp thì đâu thể thiếu tôi được (bản chất tôi vậy rồi =))).
Chủ nhật rảnh không làm gì thì đạp xe lên xem cho đỡ buồn. Ở Sài Gòn mà cứ chui rúc trong căn trọ hoặc ngồi mòn đít ở tiệm net chơi game thì cũng phí cuộc đời …. Ngồi xem kịch, một vở kịch hài … mọi người trong phòng đều cười nghiêng ngả, vỗ tay rần rần … Duy chỉ có tôi là im lặng vì tôi qua tâm cách diễn của từng người hơn là nội dung. Đến phần biểu diễn thời trang của tụi model trẻ … phải nói là làm khán phòng nóng cả lên, cứ mỗi lần có một đứa bước ra biểu diễn là có một vài tiếng vỗ tay, reo hò và gọi tên người đang biểu diễn … nhìn là biết người nhà hoặc bạn bè chắc luôn …
Thiệt ngồi xem mà lòng đầy ghen tị ….ai cũng cao nhòng nhòng … nhìn lại mình thì muốn đập đầu vô gối đi đầu thai sớm cho rồi … Người cuối cùng bước ra sân khấu … một dáng người quen thuộc, gương mặt quen thuộc và đôi mắt cũng quen thuộc ….con nhỏ quyến rũ trong chiếc váy ngắn màu đỏ ôm sát người, khoe đôi chân dài trắng mịn, đôi môi con nhỏ cũng tô một màu đỏ đậm, và dù con nhỏ ở tít trên sân khấu nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt con nhỏ đang nhìn về phía tôi … khá lạnh. Hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn giữ gương mặt bình thản không thay đổi kể từ lúc vào ngồi trong khán phòng này. Thực sự con nhỏ quá đẹp, quá quyến rũ người khác, cả khán phòng nóng hẳn lên, xung quanh là tiếng xuýt xoa khen ngợi, vài lời bình phẩm khá tốt dành cho con nhỏ, cũng phải thôi … thực sự đẹp mà.
Đi một vài vòng trên sân khấu xong, 2 đứa MC bước ra giới thiệu phần kết thúc của buổi biểu diễn là một ca khúc do chính con nhỏ hát ngay trên sân khấu ….”đừng xa em đêm nay” … nhìn người vậy mà giọng hát ngọt ngào thiệt, tuy còn hơi non nhưng nhìn chung hát rất ok … được nửa bài con nhỏ bước xuống sân khấu giao lưu với khán giả, hàng loạt cánh tay chìa ra để bắt tay con nhỏ, chủ yếu là tay của mấy ông con trai, đi tới đâu tụi khán giả đều nhón nháo cả lên. Con nhỏ vừa hát vừa đi về phía tôi … nhưng tôi vẫn ngồi yên mặc cho xung quanh bao bàn tay chia ra chớ con nhỏ nắm lấy … khuôn mặt tôi vẫn lạnh lùng nhìn lên sân khấu (tôi đang mãi lắng nghe bài hát và cho dù Hồ Ngọc Hà hay bất cứ ca sĩ nào đứng hát trước mặt tôi cũng vậy, chẳng có hò hét, chẳng có vỗ tay hay bất cứ hành động nào khác đâu) … Dừng lại trước mặt tôi được vài câu hát, con nhỏ quay lại sân khấu để hát cho xong bài hát, 2 MC bước ra cùng tất cả những thành viên đã biểu diễn trong buổi sáng hôm đó, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò ầm lên, khán giả bắt đầu ùa lên sân khấu để tặng hoa, chụp hình …
Con nhỏ nổi bật hơn tất cả vì được rất nhiều đứa vây quanh đòi chụp hình chung, rồi tặng hoa, gấu bông (trong đó có nhiều anh lợi dụng lên đụng chạm người đẹp chứ có gì đâu) … dòng người ùa lên, riêng tôi vẫn ngồi im quan sát, khi sau lưng không còn khán giả thì tôi đứng dậy bước ra ngoài, dừng lại ngay cửa … tôi quay lại nhìn lên sân khấu, con nhỏ đang nhìn tôi với anh mắt buồn và gương mặt như đang giận … chắc quê độ cái vụ lúc hát chìa tay ra mà tôi không bắt đây mà. Rồi tôi tiến lại đi ngược về phía sân khấu, gương mặt con nhỏ có vẻ dãn ra … nhưng không, tôi chỉ im lặng đi đến hàng ghế tôi ngồi để lấy cái máy ảnh (lo làm mặt ngầu đi ra quên cái máy ảnh =))), rồi lẳng lặng bước đi ra ngoài, sau lưng, người ta vẫn đang nhốn nháo tranh nhau chụp ảnh.
Mấy khu vực café bệt ở đây vào chủ nhật luôn đông đúc với rất nhiều hoạt động khác nhau diễn ra, mọi người đều vui vẻ và thư giản … đây chính là một nét văn hóa không thể thiếu của Sài Gòn. Tôi cũng thích café bệt, tự do, thoải mái và rất sinh viên. Đạp xe vòng vòng nhà thờ, tôi chọn 1 chỗ ngồi dưới gốc cây để tiện nhìn về phía nhà thờ và tượng Đức Mẹ … Vừa gọi một ly café thì tiếng môtô kéo ầm ngang qua, thằng hôm trước đang chở con nhỏ phía sau, đi chung còn có mấy đứa con gái khác … chắc là bạn bè con nhỏ đây mà. Đảo vài vòng nhà thờ cả đám kéo nhau vào café Bean ngồi nói nói cười cười. Tôi lặng lẽ mang máy ảnh ra chụp linh tinh, sở thích của tôi là chụp ảnh, chủ nhật, ngồi café bệt chụp linh tinh luôn mang lại một cảm giác thật thú vị.
Bên kia đường là một nhóm những người ăn mặc mốt, xinh đẹp ngồi uống ở một quán café sang trọng bật nhất Sài Gòn, bên đây đường là một thằng sinh viên bình thường với ly café 10k và chiếc máy ảnh nhỏ. Thi thoảng tôi vô tình nhìn về phía đám bạn của nhỏ, còn nhỏ vẫn ngồi tréo chân, khoanh tay trước ngực nhìn tôi, có thể tôi lầm vì tôi ngồi ngay trong tầm mắt con nhỏ mà. Chụp ảnh đã, tôi mang điện thoại ra ngồi xem vu vơ ….bổng … có tiếng xe, rồi một cú đạp thẳng vào ngực, tôi lăn quay, chiếc điện thoại văng ra xa … bánh xe cán ngang vỡ tan tành. Loạng choạng ngồi dậy, thằng đầu ngựa hôm trước dừng xe nhìn tôi cười khoái chí rồi phóng xe về phía đám bạn của con nhỏ. Tôi nhìn theo, con nhỏ đứng dậy từ lúc nào … Tôi nhìn con nhỏ xong lẳng lặng nhặt cái sim điện thoại bỏ vô túi, phủi bụi đứng dậy dắt xe đi. Vài lời hỏi thăm ái ngại từ mấy người ngồi gần đó … tôi cũng chỉ lắc đầu cười cười. Ngày chủ nhật xui xẻo. Chiếc điện thoại duy nhất của tôi đã không còn.
Ngủ 1 giấc dậy, người mệt mõi … hơi tức ngực. Chắc do cú đạp lúc sáng của thằng đầu ngựa … Lồm cồm bò dậy tu 2 ly nước căng bụng … tôi thay đồ chạy qua quán. Ông Kha đang đứng treo mấy cái lồng đèn, vừa thấy tôi đã la làng.
– ĐM sao giờ mới qua thằng kia. Coi chỉ tụi nó treo mấy cái lồng đèn lên, nhớ thử điện trước rồi hẵng treo mày. Giờ tao đi đặt bánh kem, tối nay có mấy ông kia đặt tiệc sinh nhật.
– Ờ để đó cho em … sáng về ngủ quên mất tiêu.
– Mẹ bà điện thoại đéo gì điện không được mày.
– Banh chành rồi cha.
– Là sao mày.
– Hư rồi ….
– Ờ xui mậy … thôi chút tính … giờ tao đi … coi chỉ tụi nó treo cho xong nhanh nhá, cứ sắp xếp giống hôm qua tao với mày tính đó.
– Ok em biết rồi.
Thằng chả vừa chạy đi thì con nhỏ bước vào … bữa nay tới sớm dzữ … Tôi đứng sang một bên tránh đường cho con nhỏ rồi quay qua nói với thằng phục vụ đang đứng dưới cái cổng.
– Anh Hiếu tháo cái xanh đó xuống, treo cái đỏ bự bự lên … Nãy giờ mấy ông treo được những chỗ nào rồi
– Mới được ngoài cổng với khu B.
– Sax … thôi anh treo cái đó lên trước đi, để vô kêu thêm mấy người nửa phụ cho xong.
Tôi đi thẳng vào gọi thêm mấy đứa nửa ra treo lồ ng đèn lên ….Ngang qua chỗ con nhỏ thì lại suýt đứng tim vì tiếng con nhỏ
– Nè cho một ly như cũ coi
Tôi chẳng thèm quay lại nhìn con nhỏ, đi thẳng vào trong gọi 1 ly cam vắt bỏ tí muối … mang ra đặt lên bàn con nhỏ xong đi thẳng trở ra cổng tiếp tục cái vụ treo lồng đèn …. La hét, đùa giỡn, chửi nhau đã đời cũng treo xong đống lồng đèn, bật điện lên là lúc trời vừa tối, cả đám vỗ tay mừng chiến tích của mình, ánh đèn đủ màu sắc tỏa khắp quán làm khung cảnh trở nên huyền ảo, cổ kính hơn. Tụi phục vụ kéo nhau đi ăn chỉ còn 2-3 đứa ở lại cùng với tôi trực quán …. Khách vào quán … lác đác ….nhưng lại kéo nhau ngồi ở khu vực của tôi quản lí … đơn giản, con nhỏ quá đẹp đang ngồi ở đó mà … haizz thiệt đúng là mật ngọt chết ruồi..hành tôi mệt chứ gì … dù không muốn tôi cũng phải cứ vòng vòng ở gần con nhỏ.
Đám phục vụ ăn xong lục đục kéo về quán, nhỏ bạn chạy lại đổi ca cho tôi.
– Nè ông đi ăn đi.Sao sáng giờ không ai điện cho ông được hết vậy.
– Ờ … điện thoại tui hư rùi.
– Nặng không, rồi điện thoại đâu ông sài.
– Chưa biết nửa … chắc đợi lãnh lương rồi mua đỡ cái đập đá xài.
– Uhm … xui cho ông thiệt.
– Có gì đâu … cũng hơi buồn … không có điện thoại … tối khỏi được nghe nhạc luôn.
– Hihi cần tui cho mượn không.?
– Tốt quá ha … rồi bà xài bằng niềm tin hả. Thôi trực đi, tui ăn cơm.
– Uhm tui giấu hộp cơm gà cho ông trong tủ đó.
– Có canh không.
– Uhm có, 2 bịch canh chua lun.
– Hehe cảm ơn bà nha.
Ăn cơm xong quay lại quán thì ông Kha đã ngồi 1 đống chung bàn với con nhỏ rồi. Ngoắc tôi lại ổng cười khì khì
– Công nhận mày sáng kiến treo mấy cái đèn đẹp thiệt. Sinh viên có khác ….Thấy đẹp không em? – Ổng quay qua hỏi con nhỏ
– Bình thường – con nhỏ lạnh lùng ( ơ cái con thiếu thẩm mỹ này, mới nảy còn thấy cười tít mắt nhìn mấy cái đèn suốt giờ lật kèo nhanh bây)
– Ờ ờ … cũng thường thiệt – ĐM thêm ông nổi phản bội này nửa – ….À mày có tiền mua điện thoại mới chưa, nãy nghe con Thúy nó la điện thoại mày hư hả?
– Dà … để từ từ em tính.
– Để tao tính … không thì … mai tao ứng lương trước cho mày. ĐM không có điện thoại sao liên lạc công chuyện được
– Thôi anh..mới làm được mấy ngày mà ứng lương gì … tụi nó biết tụi nó bàn tán nữa.
– Móa..mày … cù lần quá … thôi đi làm việc đi.
Tôi quay lưng đi làm việc ….Công nhận coi tưng tưng vậy mà ông quản lí này tốt với tôi thiệt … được ứng lương mua điện thoại xài đỡ … trong cái rũi có cái may nhưng chắc không nhận … mấy đứa khác biết rồi bàn tán này nọ nửa mệt lắm. Tôi lặng làm việc tiếp …. Khuya..dọn dẹp quán xong … lấy quần áo mặc vào định về thì phát hiện trong túi quần có một phong bì … có chữ “lương”. Bên trong là 1triêu200 và một cái dt N72. Quái..tự nhiên ứng lương được rồi còn bỏ cái điện thoại vô túi chi nữa ông nội. Tôi cầm tiền và điện thoại chạy ra … ông Kha đang ngồi trên xe phóng đi
– Anh Kha..vụ này là sao – tôi vừa nói vừa đưa cái điện thoại và phong bì lên cao
– ĐM đéo nói nhiều, cấm bép xép với ai..chỗ anh em tao giúp mày …
Nói rồi ổng phóng ào đi.
Cha này hoặc là quá điên, hoặc là thạch sanh còn sót lại ở đất SG này … Cái điện thoại đối với ổng thì đúng là chẳng đáng gì, nhà ổng có điệu kiện, đi làm quản lí cũng chỉ làm cho vui thôi chứ lương quản lí chẳng đủ cho ổng chơi 1 – 2 ngày nữa là … Thôi lằng nhằng lại mất lòng ông này, chơi được hơn nửa tháng chứ tính ổng tôi biết rõ … cầm tạm cái điện thoại này xài đỡ … khi nào có tiền tìm cách trả lại cho ổng sau, xem như mua trả góp cái điện thoại ….