[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Đơn đi.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Rồi, bắt đầu.
Trong game, cây phong trước mặt mới vừa rơi xuống vài chiếc lá phong, bọn họ lẳng lặng chờ đợi năm giây, thấy lại có thêm vài lá rơi xuống, vừa nhìn là biết ngay số lượng, là bốn chiếc.
Việt Nhiên nhất thời tức giận đến nỗi muốn đập bàn phím.
Lúc trước lần đánh cược kia cậu cũng thua, cho nên khi nghe Nguyệt Trầm nhắc đến chuyện này, cậu lại muốn làm hòa một ván, kết quả vẫn thua —— Có điều lần này có thể không thấy xấu hổ.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Người ta mới chơi lần đầu thôi, không có kinh nghiệm, ván này không tính [rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Cái này không cần kinh nghiệm.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Tui không tin, lỡ đâu thật ra anh đã sớm biết quy luật thì sao? Như vậy không công bằng cho tui đâu [khóc lớn]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Tôi cho cậu chọn trước rồi mà.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Cho nên mới không công bằng với tui đó, nếu như tui cũng biết được quy luật, tui cũng có thể thắng mà [khóc lớn]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Vậy cậu muốn thế nào?
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Chơi lại lần nữa, ba ván thắng hai.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Nếu như tôi đồng ý, sau này thái độ của cậu đối với tôi có thể tốt hơn một chút được không?
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Được nha~
Nguyệt Trầm liền tốt bụng đồng ý.
Nhưng dạo này vận may của Việt Nhiên quá kém, lại thua lần nữa. Cậu tức giận chạy ra cửa lấy một hộp kem, quay về thì thấy Nguyệt Trầm đã gửi tin nhắn đến.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: [mỉm cười]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Lần này không được đổi ý nữa.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Đi đâu rồi?
Việt Nhiên ăn kem một lát, bình tĩnh suy nghĩ một chút, trả lời lại.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Ở đây >_<
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Được rồi, chấp nhận thua cuộc vậy [gào khóc]
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Nhưng anh không thể nhân cơ hội bắt tui bái anh làm thầy đâu nha >_<
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Được, cậu theo tôi đánh hết phó bản đi.
Mắt của Việt Nhiên tối sầm lại, lần thứ hai tức giận đến nổi muốn đập bàn phím.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Anh không được như vậy!
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Chuyện này đúng mà.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Không được, phó bản nhiều như vậy, đánh thế nào mới thắng được hết!
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Có thể đánh từ từ.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Anh không biết xấu hổ [khóc lớn]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Ừm [mỉm cười]
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: …
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Tui không biết đâu, anh làm vậy là quá vô sỉ! Anh nên nói cụ thể là đi đánh phó bản nào với anh, chứ không thể nói chung chung như vậy. Nếu anh nói chơi game với anh, không lẽ người ta phải ở bên anh mỗi ngày chắc? Dù sao đi nữa tui cũng không chịu [lăn lộn][lăn lộn] [lăn lộn]
Hai người cò kè mặc cả trong kênh đội ngũ, nhân vật cũng không nhúc nhích, vẫn sánh vai đứng chung với nhau.
Rừng lá phong như lửa hồng đầy đất, lá phong rì rào rơi xuống, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Thành viên của bang hội Bạch Cẩm Lý núp ở phía xa, yên lặng nhìn hai người nọ.
Bọn họ không dám tán gẫu trên kênh bang hội, tránh để đại tẩu nhìn thấy, bởi vậy đều đi vào YY cả.
Không Cách nói: “Đờ mờ, có phải Nguyệt thần đang muốn đào góc tường không thế!”
“Lần trước đại tẩu nói Nguyệt thần đùa giỡn lưu manh, chẳng lẽ là thật sao?” Tâm Tự Thành Tro suy đoán nói, “Không lẽ là ngại nói với chúng ta, cho nên mới không đề cập tới?”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ nói: “Nhân phẩm của Nguyệt thần cũng được mà, đâu đến nỗi như vậy đâu nhỉ?”
BB Luyến nói: “Vậy bọn họ đang làm gì kia?”
Mọi người thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả, sau đó mới có người yếu ớt hỏi tại sao nhóm bọn họ không đi tới đó, lúc này cả đám mới như bất chấp tất cả chạy về phía trước, bang chủ không ở đây, trọng trách bảo vệ phu nhân đương nhiên là phải giao cho bọn họ rồi!
Có điều bọn họ đã chậm một bước, bởi vì rốt cuộc Việt Nhiên cũng đã đồng ý đánh chung với tên khốn nào đó rồi, phải đánh chung với hắn hai mươi ván đấu trường nữa chứ.
Mọi người nhìn bọn họ rời đi, luôn cảm thấy mọi chuyện đã nghiêm trọng hơn.
Phó bang chủ Tâm Tự Thành Tro có WeChat của Khương Tiêu cho nên liền nhanh chóng liên hệ với bang chủ.
Nhưng đảng nhiều chuyện một đường theo đuôi, vừa thấy bọn họ đi vào đấu trường, tay mắt lanh lẹ chụp hình lại, nhanh chóng đổi mới bài viết, cũng tặng kèm một câu nhận xét: Ngay cả dáng vẻ bay đi cũng thật giống như tình yêu nha.
Vào lúc này, hai nhân vật chính bị điểm danh trong tiêu đề đã đối mặt với đối thủ trận đầu tiên.
Không nằm ngoài dự đoán, Nguyệt Trầm vẫn làm chỉ huy, nhưng Việt Nhiên không muốn dùng ngữ âm bán manh, trực tiếp lấy lý do ‘không có micro’ ra ứng phó rồi đi tiếp. Nguyệt Trầm cũng không ngại chuyện này, hắn chỉ muốn tỉ mỉ quan sát thực lực của tiểu hồn sư này một chút mà thôi.
Nhưng đáng tiếc là hắn nghĩ quá suôn sẻ rồi. Đánh xong mười ván mới thấy tiểu hồn sư này rất lạ, mặc dù có thể nhìn ra tốc độ tay rất nhanh, nhưng lúc đánh lại có chút lung tung.
Nguyệt Trầm nói: “Cậu cố ý?”
Việt Nhiên giả vờ ngây thơ, gửi một bản mặt đáng yêu cùng với dấu chấm hỏi trong kênh đội ngũ.
Cậu đoán Nguyệt Trầm tiếp cận mình là vì hoài nghi thân phận của cậu, bởi vậy diễn rất hết sức, nếu như qua được cửa này, cậu và Nguyệt Trầm có thể sẽ là những người xa lạ đã từng gặp thoáng qua nhau giữa những năm tháng yên tĩnh.
Nguyệt Trầm nói: “Lần trước đánh tôi, cậu không phải như thế này.”
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Đã nói lần trước là do lão công của tui chỉ huy rồi mà, lão công của tui chỉ huy tốt hơn anh, tui tất nhiên có thể phát huy hết uy lực nha [kiêu ngạo ưỡn ngực]
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Còn anh hả?
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: [khinh bỉ]
Nguyệt Trầm dở khóc dở cười: “Được, cậu nói đơn giản hắn đã chỉ huy thế nào đi, để tôi xem thử nó chênh lệch đến đâu.”
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Lão công của tui chỉ huy rất tốt [vui vẻ]
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Anh ấy sẽ nói bảo bối em thả kỹ năng này, bảo bối em đi sang bên cạnh hai bước, bảo bối ra đứng phía sau anh, bảo bối em giỏi quá, kiểu vậy đó [xoay vòng]
Nguyệt Trầm: “…”
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Mỗi lần anh ấy chỉ huy, tui đều cảm thấy bản thân mình rất mạnh [ngại ngùng]
Nguyệt Trầm: “…”
Tôi hiểu rồi mà.
Việt Nhiên còn sợ chưa đủ, đang muốn thêm vài câu nữa, lại nhìn thấy một tin nhắn.
—— Bạn tốt của bạn [> Lai Nhật Thương Khung] đã online.
Cũng cùng lúc đó, trò chuyện riêng phát ra.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Đang ở đâu?
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Đấu trường.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Với Nguyệt Trầm?
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Sao anh biết?
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Nghe nói.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: À.
Việt Nhiên thấy Nguyệt Trầm còn chưa bắt đầu, liền giục một tiếng.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Nhanh lên đi, lão công của tui online rồi, tui muốn đi tìm anh ấy [vui vẻ]
Nguyệt Trầm hơi run run, lập tức nói: “Gọi hắn tới đây, để hắn làm chỉ huy, ba người chúng ta đánh chung.”
Người chơi trọng kiếm kia chính là cao thủ.
Hiện giờ Tinh Diệt cũng không có một chút tin tức nào, hắn chỉ có thể chuẩn bị đi tìm một người đồng đội khác, nhưng tình nhân nhỏ này vẫn nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.
Việt Nhiên không thể từ chối ngay được, như thế sẽ không phù hợp với thiết lập tính cách ‘bám lão công’.
Cậu suy nghĩ một chút, đang lo lắng có nên lấy lý do “lão công rất bận” làm cái cớ để ém xuống hay không thì lại thấy tin nhắn hiện lên.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Hỏi hắn có muốn ghép ba người hay không, tôi đi tìm các cậu.
Việt Nhiên chần chờ vài giây, nghe thấy Nguyệt Trầm bỏ thêm một câu “Để lão công phát huy uy lực của cậu đi”, cảm thấy nếu lần này không thành, sau này Nguyệt Trầm có khả năng sẽ tìm cơ hội đến lần nữa. Cho nên cậu liền nhấn đồng ý, cùng lắm là lại bày ra kỹ năng diễn xuất thôi.
Cậu gửi ảnh chụp màn hình lúc hắn nói về vụ chỉ huy cho Khương Tiêu, sau đó mới gửi số phòng đi.
Một lát sau, ba người tập hợp, đều nhấn chuẩn bị.
Nguyệt Trầm nói: “Cao thủ, cậu và cậu ấy đã nói chuyện rồi nhỉ? Cậu tới làm chỉ huy đi.”
Khương Tiêu “ừ” một tiếng, chờ đếm ngược kết thúc, nhìn tổ hợp phía đối diện một cái, nhàn nhạt nói: “Trước hết chúng ta giết thuật sư.”
Nguyệt Trầm mới vừa chỉ huy mười ván, đang dành chút thời gian rảnh này uống ngụm nước, nghe vậy đột nhiên không kịp chuẩn bị, trực tiếp phun một ngụm lên màn hình.
Định mệnh, Liệt Phong?
Không đợi hắn tạo ra phản ứng gì, lại nghe thấy giọng nói lành lạnh của Liệt Phong phát ra, đồng thời lại vô cùng thản nhiên và bình tĩnh: “Trị liệu đi bảo bối, giỏi lắm, lùi về sau một chút để anh bảo vệ em, mau tăng bạo kích cho lão công, ừ, đẹp lắm.”
Nguyệt Trầm: “…”
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!