• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe Việt Nhiên tự mình kể lại, sắc mặt của Đặng Lăng hơi buông lỏng, trái tim lơ lửng của Việt Thế Trung cũng rơi xuống một chút, lấy tay xoa bóp bả vai của đứa nhỏ nhà mình, chợt có một cảm giác đã mất đi lại tìm thấy được.

Đặng Lăng nói: “Hắn không nói gì khác nữa sao?”

Việt Nhiên nói: “Không có ạ.”

Việt Thế Trung lại bóp hai cái vào bả vai nhỏ, vẫn chưa đủ yên tâm: “Con chỉ xét nghiệm tin tức tố thôi sao?”

Việt Nhiên nói: “Dạ.”

Việt Thế Trung nói: “Ngày mai cha với con lại đến bệnh viện một chuyến, chúng ta làm kiểm tra toàn thân nhé.”

Cũng đừng có thêm vấn đề ở những chỗ khác, mà tin tức tố biến dị cũng chỉ là một trong những căn bệnh biến chứng mà thôi.

Việt Nhiên nói: “Có cần thiết lắm không?”

Việt Thế Trung khuyên nhủ: “Nhìn xem có chỗ nào gặp vấn đề nữa không.”

Đặng Lăng cũng phụ họa: “Nghe cha con đi.”

Việt Nhiên từ trước đến giờ vẫn luôn nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.

Việt Thế Trung sờ sờ đầu con trai, nhớ lại lời nói trước kia cậu, cau mày nói: “Con nói ở trong trường học không được Alpha tiếp đón, vậy bọn họ từng bắt nạt con sao?”

Việt Nhiên nói: “Không có, chỉ là không muốn chơi với con thôi ạ.”

Tiện thể còn vô ý làm cho gã cảm thấy không thoải mái một chút… Cậu bổ sung trong lòng, không hề nói ra.

Dù sao cậu cũng là Omega, Alpha làm phiền cậu cũng không đến mức xuống tay tàn nhẫn, chỉ có một vài thành phần ngu xuẩn đi kiếm chuyện với cậu, nhưng đều bị cậu trả thù ngược lại, chuyện vặt vãnh nhỏ bé này cậu có thể xử lý, thực sự không cần phải nói ra.

Nhưng chỉ có thể là thế này, Việt Thế Trung luôn cảm thấy con trai mình chịu oan ức rất lớn.

Nhiên Nhiên vừa đẹp đẽ lại vừa nghe lời như vậy, dựa vào cái gì mà không chơi với cậu? Bọn Alpha này chắc chắn đều không có mắt nhìn!

Ông đau lòng khôn xiết: “Sau này ở trong đại học nếu có Alpha nào bắt nạt con, nói cho ba ba, ba ba sẽ giúp con giết chết thằng đó.”

Việt Nhiên gật đầu lần nữa.

Mặc dù cha của cậu là giáo sư đại học, nhưng sự thật đằng sau thì chẳng có một chút dáng vẻ nào của giáo sư, hơn nữa còn rất biết bao che khuyết điểm, cậu chỉ có thể nghe lời của cha, nếu không sẽ không chắc được cha sẽ làm ra chuyện ấu trĩ gì nữa.

Rất ngoan.

Việt Thế Trung hiếm khi sờ đầu con trai một cái, nhớ tới chuyện con trai báo đến trường học của Tu Kiệt, liền lên kế hoạch phải dặn dò Tu Kiệt trước hôm khai giảng một phen, để ông ta chăm sóc tốt cho Nhiên Nhiên.

Sau buổi cơm tối, Việt Nhiên trò chuyện với cha mẹ một lúc thì trở về phòng mở phần mềm game lên. Việt Thế Trung cầm một dĩa hoa quả đi vào, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, hơi ngạc nhiên: “Lúc trước con có chơi game, ra là cái này sao?”

Việt Nhiên “dạ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cha: “Con thi đại học xong rồi ạ.”

Ý là con có thể chơi rồi.

Việt Thế Trung thật sự không có ý trách cứ, điều ông bận tâm lại là một chuyện khác, hỏi: “Con rất thích sao?”

Việt Nhiên thẳng thắn nói: “Vâng ạ.”

Việt Thế Trung trầm mặc.

Trò chơi này có thể làm cho con trai nhớ nhung ba năm, có lẽ là rất thích. Ông vẫn còn nhớ trước kia khi mẹ cậu cầm phiếu điểm bắt Nhiên Nhiên xoá nick, vẻ mặt của Nhiên Nhiên rất bình tĩnh. Ông còn lén lút quan sát thêm mấy ngày, thấy Nhiên Nhiên vẫn luôn vùi đầu học tập, lúc này mới yên tâm.

Ừm, vậy chắc là cậu không muốn tổn thương tấm lòng của cha mẹ cho nên mới lựa chọn không nói gì.

Nhiên Nhiên nhà ông đúng là hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng mà!

Việt Nhiên thấy vẻ mặt của cha đau xót, chỉ sợ ông sẽ không cho cậu chơi, liền nói: “Con bảo đảm sẽ không làm lỡ việc học đâu, có thể chơi không ạ?”

“Có thể,” Việt Thế Trung vội vàng gật đầu, lòng chua xót nhưng vẫn kiêu ngạo vỗ vai con trai, “Sau này nếu thật sự thích cái gì thì cứ nói thẳng, đừng buồn bực, lúc đó nếu con chịu nói thật với cha mẹ thì chúng ta đã không một hai bắt con phải xoá nick, vậy nghỉ đông với nghỉ hè về con còn có thể giải trí một chút.”

Việt Nhiên chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại: “…A?”

“A cái gì? Cha với mẹ của con cũng không phải như mấy phụ huynh độc tài đâu, bọn ta thấy con không thèm để ý, cứ nghĩ đó chỉ là hứng thú nhất thời của con mà thôi,” Việt Thế Trung lại nhìn game một chút, hiền lành nói, “Được rồi, chơi đi, ba ba không quấy rầy con nữa, có điều không được say mê quá, cũng không được thức khuya.”

Việt Nhiên lặng im nhìn ông rời đi, nghe cửa phòng phát ra tiếng ‘răng rắc’, lúc này mới hoàn hồn.

Muốn con phải nói như thế nào với hai người đây, là một tiểu ngạo kiều cấp hai cùng với lòng tự ái siêu cường, dù có đau thấu tim gan đi chăng nữa cũng phải giữ vững cái sự feel lãnh khốc vô tình!

Vốn nghĩ hồi sáng đã đủ thảm, ai ngờ buổi tối còn có thêm một màn lớn hơn chờ cậu nữa chứ.

Cậu mạnh mẽ đập vô ngực một cái mới không ngất đi, cảm giác chỉ sau một giấc ngủ thì cảm xúc vừa hòa hoãn đã ngóc đầu dậy, lần này ăn hai hộp kem cũng vô dụng thôi.

Không được, phải tự giải thoát.

Cậu phải đi kiếm chuyện để khiến bản thân vui lên.

Việt Nhiên log in vào game, không thèm đếm xỉa đến người đang chào hỏi trong kênh bang hội, tùy ý chọn một phó bản rồi bay vô.

Giao lưu với người bang hội phải giả vờ tinh phân, hiện giờ cậu không muốn giả vờ, chỉ đang dự định tìm dã đội lăn lộn, kiếm chút vật liệu để luyện hồn thú.

Buổi tối náo nhiệt, tùy ý có thể thấy được một tổ đội đang la hét tìm người. Cậu nhanh chóng tìm được đội ngũ, tiến vào phó bản đánh xong mấy đợt quái nhỏ liền đi đến trước mặt một con boss với bọn họ.

Chỉ thấy người phụ trách kéo quái dẫn đầu xông tới, mới vừa đánh hai cú, vú em đã chạy đến phía trước bỏ lại mấy ngụm máu, giá trị cừu hận của boss tăng lên trong nháy mắt, như bẻ cành khô mà đoàn diệt.

Cậu đứng ở cửa phó bản, một mặt mờ mịt.

Vú em kia hiển nhiên là người mới, tự biết mình làm hỏng việc, xấu hổ vì đã đẩy lùi cả tổ đội, một người khác cũng bị làm cho sốt ruột, không muốn chơi nữa, đội ngũ trong một giây đã giải tán.

Cậu nuốt xuống một ngụm máu.

Không sao cả, có thể tìm tiếp.

Hai phút sau, cậu liền tiến vào một dã đội, phát hiện trừ cậu ra toàn bộ đều là người mới, là một người đã không chơi ba năm nay, cậu thực sự không có cách nào gánh nổi bốn, sau khi bị đoàn diệt cậu lập tức bỏ chạy.

Lại hai phút, cậu gia nhập vào dã đội thứ ba.

Lần này rất đáng tin cậy, điều duy nhất không sảng khoái đó là người trong đội ngũ cứ luôn khen Tinh Diệt, cậu nhịn không được nói một câu Tinh Diệt thì có cái gì tốt chứ hả, một khung nhắc nhở lập tức xuất hiện —— bạn đã bị đội trưởng [Tôi Là Hỗ Trợ] kick ra khỏi đội ngũ.

Trời ạ!

Việt Nhiên lần thứ hai tàn nhẫn đập ngực một phát, nhịn.

Ngã một lần liền khôn lên, cậu loay hoay nửa ngày, rốt cuộc tìm được một đoàn thân hữu, yên tâm tiến vào phó bản.

Kết quả cậu yên tâm quá sớm, đây là một đoàn du lịch mới vừa thành lập không lâu, mấy người bày ra đầy đủ tư thế trước mấy con quái nhỏ cấp tiểu học, vất vả lắm mới đến được trước mặt boss, ai ngờ căn bản còn chưa kịp đánh, boss đã tung ra chiêu lớn, bọn họ lập tức nằm ngang.

Nhưng người ta khi bị đoàn diệt lại rất khoái chí, ồn ào cười ha ha.

Việt Nhiên mặt không cảm xúc ấn rời khỏi đội, liếc mắt nhìn một người rồi lại một người rời khỏi cửa phó bản, yên lặng xoay người bò lên núi cao bên cạnh, yên lặng đến vách núi, yên lặng bước về phía trước từng bước.

Lúc này Khương Tiêu vừa mới trở về sau khi dùng cơm với Tần Tu Kiệt.

Đêm hè vẫn khô nóng khó chịu như cũ, toàn thân hai người đều toát ra mồ hôi.

Anh để Tần Tu Kiệt đi tắm trước, đi tới trước máy vi tính nhìn nhân vật đang treo móc câu cá ngồi trên tảng đá, đang muốn điều khiển nhân vật đứng dậy rời đi, thì thấy bên chân có người vừa nện xuống một cái ‘ình’, ngã thành một khối thi thể.

Khương Tiêu: “…”

Anh nhìn núi cao ở phía sau, lại nhìn ID của thi thể một chút, câm lặng.

Việt Nhiên bấm hồi sinh tại chỗ, lại muốn tìm một chỗ để nhảy xuống vực, lúc này vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy người ở bên cạnh.

Cậu yên lặng nhìn đối phương.

Khương Tiêu cũng yên tĩnh nhìn cậu, một lát sau thấy cậu không lên tiếng, chủ động hỏi một câu.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Cậu làm gì đấy?

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Chơi.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Chơi nhảy xuống vực à?

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Ừm.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: …

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Anh họ tôi đâu?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Tắm rồi.

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: À.

Khương Tiêu cảm thấy dường như cậu đang nhả ra ngoài từng chữ một, nhớ tới dáng vẻ tạc mao lúc mới gặp với tỏ ra nũng nịu ở trong bang, đột nhiên cảm thấy cậu có hơi tội nghiệp.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Tâm trạng không tốt sao?

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Không.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Tôi dẫn cậu đi phó bản nhé?

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Không đi!

Bây giờ ai đề cập hai từ phó bản với cậu là cậu sẽ nổi nóng với người đó!

Ừm, thêm một chữ và một tiếng than thở.

Khương Tiêu lật xem tin tức trong bang, thấy cậu không đáp lại người bang hội, có thể đoán cậu đã đi tổ dã đội rồi bị ngược cho sấp mặt rồi.

Tiểu hồn sư này thật sự rất dễ đoán, chắc hẳn bây giờ đang tức giận đến trợn mắt đi?

Khóe miệng của anh hơi cong lên một chút, gõ xuống một dòng chữ.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Dẫn cậu đi đấu trường nhé?

Việt Nhiên suy nghĩ một chút, đồng ý.

Thắng một trận trong đấu trường là có thể nhận được tích phân, mà tích phân cũng có thể đổi thành vật liệu, huống chi vị học trưởng này tốt xấu gì cũng đứng đầu một bang, hẳn sẽ không lừa bịp như mấy người trong phó bản hồi nãy đâu nhở.

Hai người cứ vậy mà tìm tới cửa vào đấu trường gần nhất, lựa chọn xếp đôi.

Đấu trường của du hiệp tổng cộng chia làm chín cấp, càng đi lên thực lực càng cao, tài khoản tình nhân này của bọn họ không được cộng thêm tích phân trong đấu trường, chỉ có thể từ từ đánh lên mà thôi.

Bố trí của đấu trường có kênh ngữ âm.

Việt Nhiên bấm vào, nghe được một giọng nói trầm thấp: “Lát nữa nghe tôi chỉ huy.”

Việt Nhiên “ừm” một tiếng, thấy ghép cặp thành công với đối thủ, liền tập trung hơn.

Sự thật chứng minh cậu không hề nghĩ sai.

Vị học trưởng này quả nhiên không lừa bịp, thực lực rất mạnh, cậu chỉ cần nhẹ nhàng hỗ trợ ở phía sau là được.

Hai người bất tri bất giác thắng chín ván, cậu cũng dần dần tìm lại được một chút cảm giác trong quá khứ.

Ván thứ mười rất nhanh đã bắt đầu, cặp đôi bên phía địch là tổ hợp kiếm khách và vú em.

Hai hệ của kiếm khách một là trọng kiếm một là trường kiếm.

Người trước phòng ngự cao, thường dùng để kéo quái, người sau phòng ngự cũng giống vậy nhưng công kích cao, chủ yếu dùng để tấn công. Tài khoản Khương Tiêu đang chơi này chính là hệ trọng kiếm, mà kiếm khách đối diện kia lại là hệ trường kiếm.

Mặc dù kỹ năng tấn công của hệ trọng kiếm ấn ít hơn so với hệ trường kiếm, nhưng nếu như có thể khống chế được vú em, trận này vẫn có thể chiến thắng.

Khương Tiêu nhanh chóng phân tích xong thế cục, vừa muốn mở miệng, lại thấy tiểu hồn sư giơ pháp trượn lên, Hồn Thú Tuyết lao thẳng tới vú em, đóng băng đối phương trong nháy mắt, ngay sau đó liền triệu ra thêm Hồn Thú bạo kích, quăng lại cho người ta một đợt bạo kích.

Anh nhất thời không chút keo kiệt khen một câu: “Đẹp lắm.”

Mặc dù lúc mới bắt đầu tiểu hồn sư có hơi chậm tiết tấu một chút, nhưng chưa từng làm trượt mất một pha kỹ năng nào, còn mơ hồ cảm giác đây là một loại sắc bén.

Chắc là lâu rồi chưa chơi nên gặp chút khó khăn?

Anh suy đoán một phen, động tác trên tay cũng không ngừng, nhanh chóng đánh chết tên kiếm khách ở phía đối diện, thành công giành lại ván này.

Trong nháy mắt màn hình hiện ra một cái khung ngang: Chúc mừng người chơi đã thắng liên tiếp mười ván, có muốn tiến vào khu ghép cặp cấp cao hay không?

Hai người cùng ngẩn ra.

Liên tục thắng mười ván trong giai đoạn thứ nhất, có thể thăng cấp đến giai đoạn thứ hai.

Nhưng thiết lập của đấu trường du hiệp này lại rất thâm, nếu như người chơi có thể thắng mười ván liên tiếp ở giai đoạn đầu tiên, là có thể bốc trúng người chơi cấp cao, đánh thắng sẽ trực tiếp giữ được cấp cao đó, cũng nhận được tích phân tương ứng, đánh thua cũng sẽ không bị trừ đi tích phân, nhưng sẽ trở lại cấp thấp, cứ như bình thường mà thăng cấp lên.

Bọn họ bây giờ hiển nhiên đã bị hệ thống bốc trúng, ngoài ra còn nhận được một cơ hội khiêu chiến với người chơi cấp cao.

Khương Tiêu nói: “Đánh không?”

Việt Nhiên không chút nghĩ ngợi nói: “Đánh.”

Khương Tiêu rất hợp ý, nhấn đồng ý.

Người chơi tiến vào khu ghép cặp cấp cao.

Bên trong đang ghép cặp, xin chờ một chút.

Ghép cặp thành công.

Đối thủ của bạn là: Nguyệt Trầm, Tinh Diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK