“Chỉ Hân, có lẽ là rất đường đột, nhưng tôi vẫn muốn lặp lại lần nữa, hay là vô số lần, tôi thích cậu, bắt đầu từ cấp ba, tôi vẫn luôn thích cậu, cũng chỉ thích cậu.”
“Trịnh Văn Bác.”
“Có thể nghe tôi nói hết trước hay không?”
“Ừm.”
“Tôi biết lúc ấy cậu thích Trần Sơ Kỳ, cho nên lúc ấy tôi không dám thể hiện tâm ý của mình, một bên là bạn tốt của tôi, một bên là người tôi thích, tôi không có cơ hội. Tuy rằng cậu ấy chuyển trường rời đi, nhưng tôi biết cậu không buông, cậu từ chối người khác, chưa bao giờ cho bọn họ cơ hội, người khác không biết, tôi biết nguyên nhân, hiện tại đã trôi qua lâu như vậy, tôi không rõ ràng lắm cậu đã buông đoạn tình cảm ấy hay chưa, nhưng tôi vĩnh viễn không buông cậu ra được, không phải cậu thì không thể.”
“Tôi không có ý muốn ép buộc cậu, chỉ là muốn cho cậu biết tôi ở phía sau cậu, khi nào quay đầu lại tôi đều ở đó, đây là tâm ý mà tôi muốn biểu đạt, cậu không cần gấp gáp cho tôi một đáp án, cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng từ chối, tôi tôn trọng mọi quyết định của cậu.”
Sau khi nói hết mọi thứ tất cả sự khẩn trương của anh ấy đều hiện ở trên mặt, đến lỗ tai cũng đỏ, rất đáng yêu.
“Trịnh Văn Bác.”
“Cậu nhanh như thế đã nghĩ kỹ rồi ư? Thật ra tôi cũng không muốn nghe ngay bây giờ.”
“Không phải, tôi…”
“Chỉ Hân, có thể để đến sau khi về nhà vào buổi tối thì hẵng nói cho tôi qua WeChat không?”
“Sao cậu lại không nghe tôi nói hết chứ?” Vương Chỉ Hân giả vờ tức giận, đôi tay che trước ngực.
“A… Cậu nói đi, nói đi.”
“Tôi sớm đã buông xuống, tôi sỡ dĩ đồng ý hẹn gặp, không phải vì điều gì khác, chỉ là tôi mới phát hiện người tôi thích sớm đã là cậu, trước kia tôi bởi vì nhát gan mà bỏ lỡ một người, nhưng mà tôi không muốn bỏ lỡ cậu, cậu hiểu chưa?”
Thời gian có thể cho được tất cả các đáp án, đáng tiếc khi chúng ta còn chưa chờ được đáp án, vấn đề đó đã không còn là vấn đề vốn dĩ của nó nữa.
Tình cảm thời niên thiếu sớm đã kết thúc, mà cô, cũng có người tốt hơn, hy vọng anh cũng có thể.