Có người nói yêu thầm chính là thất tình, cũng có người nói yêu thầm sẽ trở thành sự thật. Vương Chỉ Hân không biết kết cục cuối cùng là gì, nhưng cô thích anh, nên không thèm để ý tốt xấu.
Sau khi trở về phòng, cô ngồi ở trước bàn, mở đèn bàn lên, lấy sổ nhật ký ra ghi lại việc ngày hôm nay:
Cuộc đi chơi hôm nay tôi ngồi ở đối diện cậu ấy, nhưng tôi thật muốn cách cậu ấy gần một chút, một chút cũng tốt rồi. Tôi nhìn lén cậu ấy thật nhiều thật nhiều lần, nhưng cậu ấy không cảm giác được, may mắn cậu ấy không biết, nếu không tôi sẽ ngượng ngùng.
Cậu ấy vẫn luôn rất đẹp, ngay cả bộ dáng cầm lon nước ngọt cũng làm tôi rất mê muội, tôi không xứng với cậu ấy, người cậu ấy như vậy, xứng đáng với cô gái ưu tú nhất, sẽ là tôi ư? Có lẽ rất nhiều năm về sau tôi cũng có thể biến thành người xứng đôi với cậu ấy đi.
Thôi, việc sau này hiện tại cũng không nhọc lòng, hy vọng cậu ấy luôn là thiếu niên bằng phẳng chính trực kia.
Đêm khuya, trời bên ngoài mưa nhỏ, Vương Chỉ Hân nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách rồi đi vào giấc ngủ, đêm đó cô ngủ đến mức rất sâu.
Đã ở chung một ngày, quan hệ của Vương Chỉ Hân và Lý Thi Lộ cũng gần gũi hơn nhiều, cho nên buổi chiều ngày hôm sau hai người các cô cùng nhau đi hoa viên ngắm hoa. Trùng hợp đụng phải anh ở chỗ này, một mình anh ngồi ở trong đình hoa viên, ngón tay ấn trên màn hình, như đang gửi tin nhắn với một người nào đó, khoé miệng anh ngậm ý cười, rất ôn nhu, thậm chí có chút sủng nịch.