Sau khi chơi bóng rổ xong, chúng tôi ra ghế đá ngồi nghỉ mệt.
-Còn 10 phút nữa là vào học rồi.-một người thông báo
-Uống nước đi.-Đăng Khôi đưa tôi một chai nước tôi nhận lấy và tu ừng ực. Cái khát nhanh chóng biến mát và tinh thần tôi cũng phấn chấn hơn nhiều.
-Mà em hỏi thật: Anh có thích Diễm không?-tôi hỏi
Anh cười cười gõ đầu tôi, lại uống thêm một ngụm nước sau đó mới nói:
-Hiện tại anh không nghĩ đến mấy chuyện này. Hơn nữa sau này anh còn muốn đi du học nước ngoài, chẳng muốn để ai phải chờ đợi mình.
Tôi tròn mắt nhìn, không ngờ anh đã định hướng sẵn con đường cho mình. Trong khi tôi vẫn còn quá mù mịt, không biết nên bước đi như thế nào.
-Vậy còn em, lúc trưa em nói đã có người để thích là thật hả?
Chưa gì mặt tôi đã thấy hơi nóng nóng, Khôi chớp cơ hội đó mà càng chọc ghẹo nhiều hơn, lôi kéo thêm mấy người trong đội bóng nhập cuộc:
-Oa, không ngờ em cũng biết đỏ mặt đó nha.
-Đúng là tình yêu là thay đổi con người mà.
-Thằng nhóc nào bất hạnh vậy?
-Mà anh nói: Thích thì thích chứ đừng bao giờ xao lãng việc học đấy nhé.-Đăng Khôi tinh nghịch nháy mắt với tôi.
-Thôi sắp vào học rồi. Em đi trước đây.
Tôi nói rồi chạy vụt đi. Nghĩ thế nào cũng thấy hành động chạy trốn của mình giống cô bé xấu hổ vậy nhỉ. Ớn lạnh quá.
-Ta về rồi đây.-tôi la lên khi vào lớp học
-Hừ.-chỉ nghe thấy Diễm hừ một tiếng rồi không thèm nhìn tôi nữa.
-Baby, về rồi hả em?-Sang trêu tôi
-Ông chết đi.-hậu quả của tên đó là bị đập một phát vào người.
-Diễm à. Hì hì…-tôi cười
-Sao?-vẫn không nhìn tôi
-Còn buồn hả? Giận tui hả?-tui cẩn thận hỏi
-Không. Đâu có liên quan gì tới bà. Tại người ta không thích tui thôi.-Diễm nhỏ giọng nói.
-........
-Tui mới không có cần nha. Ở đây toàn trai đẹp, chẳng lẽ không ai thích tui.-Diễm khí thế bừng bừng quyết tâm nói, nhưng tôi thấy được, cậu ấy vẫn có buồn, chỉ là không nói ra. Cũng phải, Diễm chưa từng chân chính thích một người nào, có thể nói anh Đăng Vinh là mối tình đầu. Việc đó khó tránh khỏi có chút tổn thương. So với bất cứ ai tôi biết, cô nhóc này chính là một người nhạy cảm nhất, có thể là bình thường hay cười cười nói nói nhưng thật sự là luôn giấu kín mọi tâm sự của mình, kể cả với bọn tôi.
-Được rồi.-nhìn cậu ấy như vậy tôi thật không biết nên làm gì hơn.-Bà cũng đừng buồn quá, người ta không thích bà thì thôi. Chẳng lẽ dễ thương như bà mà không ai thích.
-Đúng vậy. Ha ha ha…-một tràng cười ghê rợn vang lên, tôi lạnh cả sống lưng. Người này thật có tố chất đóng phim kinh dị. Có vẻ tôi lo lắng có hơi thừa.
-Được rồi bà, đừng có cười nữa.-tôi vội bịt miệng Diễm lại.-Đến giờ học rồi.
Tôi cũng bước lại chỗ ngồi của mình.
-Xin lỗi nha. Nói giúp cậu mà tôi lại quên.-tôi trưng ra bộ mặt vô cùng hối lỗi nhìn hắn, vậy mà người ta không thèm nhìn tôi nửa giây, lạnh nhạt nói:
-Không sao.
-Vậy ra về cậu có rảnh không? Hay là về nhà cậu đi.-tôi vẫn nhìn hắn nói
Hắn chưa vội trả lời, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút. Thật đáng yêu quá đi. Tôi ngây ra một hồi thì nghe hắn nhẹ nhàng như có như không trả lời tôi:
-Cũng được.
Thế là tôi vui vẻ suốt giờ học buổi chiều.
*************
-Nè, cậu chở tôi luôn đi.-Hà Vũ nhìn chiếc xe đạp của tôi chậm rãi nói
-Người bạn gì đó của cậu đâu-tôi nhớ ngày nào cô ta cũng về chung với cậu con trai nào đó học lớp khác. Có vẻ họ rất thân với nhau.
-Hừ. Anh ta có tình yêu thì bỏ luôn đứa em gái này rồi.-cô ta tức giận nói
-Anh em ruột sao?-tôi hỏi lại. Nếu là anh em sao nhìn chẳng giống nhau chút nào?
-Không phải, là anh em kết nghĩa. Chúng tôi cùng ở chung một khu.-cô ta lắc đầu nói. Thiệt là! Thời buổi nào còn có chuyện anh em kết nghĩa chứ? Nghe qua thật buồn cười.
Sau đó, cô ta leo lên yên sau ngồi. Tạm thời chúng tôi không nói gì nữa. Xe từ từ chạy trên đường. Tôi thấy có vài lần không biết vô tình hay cố ý đầu Hà Vũ chạm vào lưng tôi. Sau đó giống như là quyết tâm dựa hẳn vào. Mà tôi cũng không có ý định đẩy ra. Một hồi lại cảm thấy hình như có gì đó ươn ướt lại ấm nóng xuyên qua lớp áo sơ mi chạm vào da thịt mình. Cô ta khóc sao? Tại sao?
-Chuyện gì vậy?
-Không có gì? Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?-giọng cô ta nghe vẫn bình thường, không có vẻ như đã khóc.
-Hình như cậu khóc.-tôi hỏi lại
-Có sao?-giọng Hà Vũ có vẻ giật mình.-A, không biết sao tự nhiên lại chảy nước mắt nữa.
Tôi lựa chọn im lặng. Một lúc sau, nghe cô ta nhỏ giọng nói:
-Thật xin lỗi.
Sau đó lại là im lặng. Nhưng là xin lỗi cái gì chứ? Hà Vũ đâu có làm gì tôi.Tôi muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Có đôi lúc không nên nói gì chính là tốt nhất.
Lúc sau, tới nhà, tôi dừng xe lại. Nhưng người ngồi đằng sau hình như không chú ý, vẫn chưa đứng dậy. Tôi phải nhỏ giọng nhắc:”Tới rồi.” Cô ta mới chịu ngẩng đầu lên, qua ánh sáng của đèn đường gần đó tôi thấy đôi mắt Vũ vẫn hơi đỏ, nhưng tâm trạng người này nhìn qua vẫn tương đối tốt.