• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm đó, tôi đến nghĩa trang thăm mẹ. Phải mất một hồi mới tìm thấy mộ của mẹ. Về nước đã một năm, vậy mà tôi chỉ mới tới đây có hai lần, do đó vẫn không nắm được vị trí.

Mẹ, con trai tới thăm mẹ đây.

Lần này con đến trò chuyện với mẹ.

Tôi chợt nhớ đến lúc nhỏ, mỗi khi tôi khóc nói với mẹ rằng ba không thương mình, mẹ lại ôm tôi, dịu dàng khuyên nhủ tôi:

-Bé Kha, con đừng có trách ba. Ba rất yêu thương con. Con phải thông cảm cho ông ấy.

Mẹ tôi vốn chưa từng trách ba. Vì dù sao hai người đã chia tay trong êm đẹp, không hề có oán trách. Mẹ tôi chết vì bệnh tật phá hủy. Do lúc nhỏ tôi không hiểu chuyện, lại quá cố chấp nên cứ khăng khăng cho rằng vì ba không quan tâm đến hai mẹ con chúng tôi nên mẹ mới đau buồn sinh bệnh. Thật ra, ba chính là người đã làm bạn chăm sóc cho mẹ trong những ngày cuối cùng.

Bà Tư từng kể, ba vốn thương tôi. Thưở ấy nhà tôi còn chưa khá giả được như bây giờ, ba lại phải lo đủ thứ chuyện, lo cho tương lai của tôi, lo cho việc học của tôi, lo cho gia đình này. Vì vậy bà không có thời gian ở bên hai mẹ con. Tuy không trực tiếp chăm sóc cho tôi như mẹ, nhưng ba vẫn âm thầm quan tâm tôi, để ý tất cả mọi chuyện của tôi. Chọn trường, nhập học, mướn gia sư cho tôi đều là ba. Bà Tư còn nói thời gian tôi ở Mỹ ba có một người bạn làm ở trường tôi, mỗi tuần đều định kì gọi điện cho người đó hỏi thăm tình hình của tôi.

Ba không hề chối bỏ tôi, cũng như ba không có phản bội gia đình. Nhưng tôi đã trách ông bao nhiêu năm nay. Do sự trẻ con, sự cố chấp của tôi.

Mẹ, con nghe lời mẹ. Con sẽ trưởng thành hơn, sẽ quan tâm gia đình mình. Người không cần phải lo lắng cho con nữa.

Đến lúc con phải đi rồi.

Mẹ, con hứa sẽ sống tốt. Người hãy an nghỉ đi.

Tôi ra khỏi nghĩa trang, nhìn lên trời xanh thở ra một hơi. Rất nhẹ nhõm.

**********************

Lúc tôi vừa đi bộ đến nhà Kha thì thấy hắn dắt xe đạp ra ngoài đang định đi đâu đó. Tôi lại gần hỏi:

-Đang định đi đây vậy?

Hắn mỉm cười nhìn tôi:

-Tôi đang định qua chỗ ba chơi. Cậu có muốn đi chung không?

Tôi đột nhiên thấy lạ. Cách đây không lâu lúc bảo hắn sang nhà ba mình thì mặt mũi cứ hầm hầm như người ta mắc nợ mình. Sao bây giờ lại có thể trưng ra bộ dạng vui vẻ đó chứ? Tôi dùng ánh mắt đánh giá hắn, nhưng cuối cùng cũng không đoán ra được điều gì. Người kia bị tôi nhìn đến bối rối, khó hiểu hỏi:

-Mặt tôi dính gì sao?

Tôi thở dài, nói "không có gì". Có lẽ do tâm trạng của hắn hôm nay đặc biệt tốt đi. Cũng một thời gian rồi tôi không gặp bác Long, nghĩ cũng nên đi qua đó thăm người ta một chút. Vì vậy tôi lăn xăn ngồi lên xe đạp của hắn.

Bất quá chỉ hơn một tháng thôi tại sao nhìn bác Long lại xuống sắc như vậy nhỉ. Tạm thời bỏ qua mái tóc ngắn cũn trêu ngươi kia, sắc mặt của bác thoạt nhìn khá xanh xao, cả người cũng ốm đi nhiều. Tôi hơi sửng sốt, nghĩ muốn hỏi vài câu thì đã nghe thấy Kha lên tiếng trước:

-Ba thế nào rồi? Hôm nay sao ba không đi làm? Mệt sao?

Giọng nói của hắn vô cùng hòa nhã, khác với sự lạnh nhạt bất cần lúc trước. Tôi liếc mắt nhìn qua, cũng không phát hiện ra vẻ mặt của hắn có gì bất thường. Chẳng lẽ trong thời gian tôi qua Mĩ đã bỏ lỡ chuyện gì?

-Hôm nay chẳng có việc gì quan trọng nên trốn ở nhà một bữa. Hai đứa vào ngồi chơi. Hiếm khi tụi con qua đây.

Kha trông thấy bộ dạng mơ hồ của tôi, bật cười:

-Vào trong trước đã. Tôi nói cậu nghe vài chuyện.

Nhân lúc ba hắn xuống bếp tìm bác Lan thì hắn kéo tôi ngồi xuống ghế:

-Tháng trước ba tôi bị tai nạn giao thông.

Tôi mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên:

-Chuyện từ khi nào?

-Cách đây gần hai tháng rồi. Cái ngày tôi với cậu cãi nhau ấy. Đình Mạnh cũng có mặt.

-Là ngày đó sao?-tôi giật mình, trong chốc lát như nhận ra điều gì đó.-Xin lỗi nha Kiến Kha, tâm trạng cậu đã không tốt mà tôi còn cãi nhau với cậu, phải chi lúc đó tôi chịu nhượng bộ một chút thì cậu không cần phải mệt mỏi như vậy.

-Không sao. Lúc đó tôi cũng có lỗi. Do tôi quá nôn nóng. Nói thật, Đình Mạnh giống như một cái gai trong lòng tôi, khiến cho tôi không lúc nào yên tâm được. Nhưng qua chuyện lần đó suy nghĩ của tôi đã tốt hơn nhiều. Tôi biết cậu không có tình cảm gì với Đình Mạnh, sự bất an đó chỉ là do tôi tự tạo ra, hoàn toàn không cần thiết. Sự tin tưởng vốn rất quan trọng. Trong tình yêu nếu cả hai có thể tin tưởng lẫn nhau thì tình cảm sẽ bền vững, chẳng cần phải lo sợ sóng gió. Cho nên, Vũ, cậu cứ yên tâm đi, tôi hứa không cãi nhau với cậu về chuyện của Đình Mạnh nữa đâu.

Tôi mỉm cười, thoả mãn nắm chặt tay hắn. Tôi chợt nhớ ra mình có chuyện muốn hỏi:

-Hình như quan hệ của cậu và gia đình đã tốt lên không ít?

-Đúng vậy. Đã tốt hơn nhiều. Tôi đã biết được một số chuyện xảy ra mấy năm trước. Chừng nào về tôi sẽ nói rõ hơn với cậu.

-Kha, Vũ hai đứa vào trong bếp đi. Dì mới làm bánh ngọt đó, mau đến ăn thử.-giọng bác Lan từ nhà dưới vọng lên.

-Phải đó, dì con làm bánh là nhất đó. Mau xuống.-ba hắn cũng thêm vào.

Tôi nhìn thấy hắn khẽ lộ ra mỉm cười, nói với bác Long:

-Tụi con xuống liền.

-Bánh của bác làm quả thật ngon lắm đó. Bữa nào bác chỉ cho con làm đi.

-Này, đừng có nịnh bác làm gì.-bác Lan cười cười gõ đầu tôi.

-Không, con nói thật mà. Không tin dì cứ hỏi cậu ta xem.-tôi đá chân mày, chuyển hướng sang phía hắn.

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Kha. Hắn gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nói:

-Ngon lắm. Dì chỉ con nhóc đó cách làm đi. Mai mốt làm cho con ăn.

-Cái tên kia! Tôi nói sẽ làm bánh cho cậu ăn lúc nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK