• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người bước ra khỏi đạo cụ hình trái tim, các fans cầm banner “Muối” ở bên dưới không ngừng quơ đi quơ lại, hò hét chói tai để thể hiện sự nhiệt tình của họ.

Tinh Thành là thành phố nổi tiếng ở trên mạng, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa giải trí giới trẻ. Hầu hết những nghệ sĩ từng đến đây ghi hình đều nói rằng khán giả ở đây nhiệt tình hơn mọi người ở các thành phố khác.

Ôn Lệ từng đến đây quay chương trình mấy lần, nhưng mỗi lần đến đây cô vẫn thấy kinh ngạc.

Cách đây vài năm, Tống Nghiên từng đến đây để quảng bá phim điện ảnh, cũng từng nhận phỏng vấn, nhưng khán giả dưới sân khấu không náo nhiệt như hôm nay, hầu hết những người ngồi dưới là các cô gái, chàng trai trẻ tuổi.

Trải qua màn tự giới thiệu, MC A cầm kịch bản nở nụ cười mở lời cue lại: “Đây không phải lần đầu tiên Ôn Lệ đến chương trình của chúng tôi nhỉ? Lâu rồi mới trở lại, cô có cảm giác như được trở về nhà không?”

Ôn Lệ gật đầu: “Có chứ, năm ngoái đã từng đến đây, cũng có cảm giác như được về nhà nhưng chủ yếu vẫn là cảm giác tăng cân trở lại.”

Ôn Lệ có kinh nghiệp tham gia các gameshow, hoàn toàn đỡ được mấy câu joke rồi tạo joke, lời này vừa nói xong fan đã bật cười.

Trong khán phòng truyền đến một loạt tiếng hò hét: “Tam Lực con ăn nhiều một chút! Con gầy quá! Mama đau lòng!”

Ôn Lệ mỉm cười, màn hình lớn phía sau chiếu cận cảnh hình ảnh cô.

Tiếng hò hét của fans tăng lên gấp hai lần: “Tam Lực!!!”

MC A nhanh chóng quăng joke cho Tống Nghiên: “Tôi nhớ lâu rồi Tống Nghiên không tới đây? Mấy năm trước, lúc anh tham gia quảng bá phim điện ảnh, MC hôm đó là đồng nghiệp trong đài chúng tôi, anh thấy thế nào? Có thấy có điều gì thay đổi không?”

Kinh nghiệm tham gia chương trình tạp kỹ của Tống Nghiên không nhiều như Ôn Lệ, bình thường rất ít khi lên mạng, nhưng tính cách anh vốn thế, anh hút fan dựa vào các thành tích thật, anh đi theo hình tượng “người tình trong mộng” không nhuốm khói lửa nhân gian, người đàn ông tham gia chương trinhg hôm nay còn ít tham gia các hoạt động offline thông thường, vừa cầm microphone lên, mức âm thanh mới được chỉnh lại, giọng nói ấm áp dịu dàng kia vừa vang lên, ngay lập tức fans dưới sân khấu đáp lại bằng tiếng hò hét chói tai.

“Mỹ nhân Mỹ nhân!!”

Tống Nghiên cười rồi nói: “Thấy khán giả nhiệt tình hơn, khiến tôi thấy hơi lo lắng.”

MC B từ đầu đến giờ không lên tiếng, ôm ngực nhìn chằm chằm hai người.

Quả nhiên người dẫn chương trình A hỏi: “Kỳ lạ ghê, sao hôm nay Kì Kì im ắng vậy? Trước đó, khi trên mạng vừa mới tuôn ra tin tức Tống Nghiên và Ôn Lệ sẽ đến tham gia chương trình chúng ta, không phải em phản ứng dữ dội lắm hay sao? Còn gửi một đống meme vào nhóm Wechat của chúng ta cơ mà.”

“Trước kia chỉ được nhìn bọn họ qua màn hình, hôm nay được nhìn thấy bọn họ sánh đôi bên nhau, em cảm thấy ngạc nhiên không nói nên lời.” Người dẫn chương trình B nhìn về phía khán giả, “Cuối cùng em cũng hiểu vì sao buổi tối mới bắt đầu ghi hình mà bảy tám giờ sáng đã có fans đến xếp hàng ở trước cửa rồi.”

“Vì sao vậy?” MC A cầm microphone hướng xuống khán phòng, “Mọi người nói xem tại sao?”

Các fans trăm miệng một lời: “Vì họ đẹp.”

Qua màn mở đầu đơn giản, MC lại tiếp tục mời ba cặp khách mời còn lại lên sân khấu cùng nhau, chuẩn bị tiến vào phần trò chơi.

“Nào chúng ta đến với trò chơi đầu tiên, một trong những trò truyền thống của chương trình, “Kiểm tra sự ăn ý”, các khách mời được chia làm bốn đội, một người phụ trách diễn tả đề bài ở trên miếng bìa cứng, người còn lại sẽ đoán. Đội nào đoán được nhiều hơn trong khoảng thời gian quy định thì đội đấy chiến thắng, vì mọi người vốn là một đôi nên sẽ không có phần rút thăm, đội nào sẽ lên đầu tiên đây ạ?”

Trong đó có một đôi vợ chồng ở tuyến hai giơ tay lên đầu.

Ôn Lệ ngồi trên ghế, vừa dịch mông nghịch nghịch xoay xoay cái ghế vừa hỏi Tống Nghiên: “Anh đoán hay tôi đoán?”

“Tuỳ em.”

“Vậy anh đoán đi.” Ôn Lệ ra quyết định, “Nhỡ có mấy đề bài kỳ quái nào đấy rồi để anh làm mấy động tác diễn tả đó thì sẽ huỷ hình tượng mất.”

Tống Nghiên không rõ mấy cái kỳ quái cô nói là gì, nhưng rất nhanh anh đã biết.

Khi tới lượt bọn họ, Ôn Lệ liếc nhìn tấm bìa ở sau lưng Tống Nghiên, lập tức hành động.

Đầu tiên, cô đặt chắp hai tay để đăng sau mông, sau đó khuỵ gối chạm đất, kêu hai tiếng “chíp chíp”.

Tống Nghiên: “Con gà?”

Ôn Lệ gật đầu, sau đó lại làm động tác bay lượn.

Tống Nghiên: “Gà bay trứng vớ*?”

(*) Nguyên văn là 鸡飞蛋打 (Kê phi đản đả/Gà bay trứng vỡ): Ý nói làm việc gì cũng thất bại. Ở đoạn này chị Lệ đã diễn tả con gà, sau đó làm động tác bay lượn để anh liên tưởng “Gà bay”.

“Trả lời đúng! Câu tiếp theo!”

Ôn Lệ đưa tay làm động tác lấp lánh, kèm theo đó là từ: “Bling bling.”

“Tỏa sáng lấp lánh?”

Sau đó nhìn lên trần nhà, kinh ngạc “Oà” một tiếng.

Tống Nghiên: “Vẻ vang cho kẻ hèn này*?”

(*) Nguyên văn là 蓬荜生辉 (Bồng tất sinh huy): Thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa.

“Chính xác! Câu tiếp theo!”

Sau khi trả lời liên tiếp mấy câu hỏi về thành ngữ, một vị khách mời lên tiếng: “Mấy thành ngữ này quá đơn giản với thầy Tống quá, anh ấy điển hình cho kiểu “con nhà người ta” đấy.”

Các đề rất đa dạng, nhưng càng về sau càng kì lạ.

Đến phần những từ đang “hot” trên internet, Ôn Lệ vừa nhìn thấy câu đầu tiên thì ngơ luôn, ngây người hồi lâu không nhúc nhích.

Tống Nghiên: “?”

Bộ đếm thời gian chỉ còn lại vài giây, MC nhịn cười hô to: “Nhanh lên nào, sắp hết giờ rồi.”

Ôn Lệ từ chối không luyến tiếc: “Không làm được, bỏ qua, câu tiếp.”

Fans dưới sân khấu đồng thanh: “Không được đổi! Không được đổi!”

Ôn Lệ bất mãn, hỏi fans dưới sân khấu: “Tôi chơi hay mọi người chơi?”

Các fan không thèm đoái hoài gì đến cô, nóng lòng tới mức hét to về phía sân khấu: “Người ta muốn ăn nho mà!”

Tống Nghiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu đà tinh?”

Tiếng la hét dưới sân khấu vang lên không ngừng, hết đợt này đến đợt khác, ngay cả MC trên sân khấu cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Ôn Lệ lập tức quay người xuống sân khấu: “Đi về, không quay nữa.”

MC nín cười, chạy theo kéo cô lại.

Mọi người hiểu rằng đây chỉ là phần tung hứng cho vui thôi, Ôn Lệ được người dẫn chương trình kéo lại ra giữa sân khấu, cô tỏ vẻ tuyệt vọng: “Nếu còn ra mấy câu như vậy để trêu tôi nữa là tôi nghỉ quay thật đấy.”

MC cue biên tập: “Biên tập có nghe thấy không? Mấy câu cô ra chọc tới Ôn Lệ rồi.”

Biên tập ngồi dưới sân khấu vô tội hét to: “Fans thích mà!”

MC dùng microphone hỏi: “Fans có thích không?”

“Thích lắm!!!!!!”

Do Ôn Lệ để lỡ một ít thời gian nên đội bọn họ chỉ xếp thứ hai, trả lời được ít hơn hai câu so với đội khách quý khác, thực ra mấy chương trình tạp kỹ này không quan trọng thắng thua, có hiệu quả giải trí mới là tốt nhất, mọi người cùng nhau nói đùa, chẳng mấy chốc chuyện này đã trở thành dĩ vãng.

Sau khi quay được vài phân đoạn, có một phần có nội dung là: “Tái hiện lại một số cảnh phim trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình kinh điển.”

Lúc rút thăm, Ôn Lệ rút được một bộ phim thuộc thể loại dân quốc, cô và Tống Nghiên cùng nhau diễn lại đoạn phim kinh điển nhất trong đấy.

“Nào, chúng ta hãy cùng nhau xem xem họ sẽ phải diễn lại đoạn nào thông qua đoạn video ngắn sau đây.”

Phải nói biên kịch thời ấy rất dám viết, tình yêu cấm đoán của anh em nuôi, tình yêu không được người đời coi trọng, yêu đến mức đau đớn bứt rứt cồn cào, anh trai quân phiệt nhốt em gái bên người, cuối cùng người em gái không chịu nổi nữa rồi trong lúc chạy trốn bị anh trai bắt về, hai người giương cung bạt kiếm giằng co cãi cọ một lúc lâu, cuối cùng dưới sự phản kháng mãnh liệt của em gái, nam chính không nói nhiều lời dùng một tay kéo cô vào ngực cưỡng hôn.

Ngay khi video vừa được chiếu lên, cả MC và khán giả trong phòng cùng nhau “Ồ” lên.

Biên tập hiểu rất rõ khán giả muốn xem cái gì, bốn đoạn được chọn đều là những đoạn tình cảm ngắn của riêng nam nữ chính, Hứa Minh và Trịnh Tuyết rút được bộ phim thời nhà Thanh, hai cặp còn lại là phim cổ trang thời Hán Đường và phim thần tượng hiện đại.

Nhưng chỉ có Ôn Lệ rút được đoạn có cảnh hôn, còn những đoạn còn lại cảnh thân mật nhất cũng chỉ là ôm nhau.

Ôn Lệ tuyệt vọng, tự hỏi tại sao vận may của mình lại kém như vậy.

Lúc tới phòng trang điểm ở hậu trường để thay trang phục, Ôn Lệ cố ý hỏi hôn thật hay chỉ giả vờ.

“Cái nào cũng được hết tuỳ hai người, miễn sao hai người thích là được.” Biên kịch nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Nhưng mà tôi nghĩ chắc hẳn khán giả rất muốn được nhìn thấy hai người hôn nhau đấy.”

Ôn Lệ: “…”

Tất nhiên là cô sẽ không hôn thật rồi.

Lúc mà Tống Nghiên thay trang phục xong đi sang phòng trang điểm của Ôn Lệ để tìm người, Ôn Lệ vẫn đang thay trang phục ở sau rèm.

Phần eo chiếc sườn xám do ekip chương trình chuẩn bị hơi rộng, nhân viên công tác đang tạm thời chạy khắp nơi để tìm chiếc sườn xám bé hơn.

Ôn Lệ chưa từng quay phim thể loại dân quốc, trước kia cũng chưa từng làm tạo hình kiểu này, khuôn mặt của cô chịu đựng được kiểu trang điểm đậm sáng xinh đẹp, tạo hình từ khi ra mắt đến nay luôn là cổ trang, chân váy dài đi phiêu phiêu, hai ống tay áo ánh trăng, vừa nhã nhặn lại kiều mỵ.

Trên mạng có những video tổng hợp của mấy cô gái không phải là nghệ sĩ, phàm là nói đến mỹ nhân cổ trang, bình thường tạo hình trong bộ phim nào đó của Ôn Lệ sẽ được chủ video lấy để làm mặt bìa hấp dẫn người xem.

Cô vén rèm ra đi đến, đang định đến trước gương trang điểm nhìn xem mình thế nào, không ngờ Tống nghiên đã thay xong quần áo ngồi yên tại chỗ trước rèm chờ cô.

Tống Nghiên từng diễn bộ phim điện ảnh có bối cảnh dân quốc, phần lớn là các bộ phim điện ảnh liên quan đến cách mạng để chúc mừng năm mới, trong phim anh hay đóng vai chiến sĩ cách mạng có sự cứng rắn như sắt thép từ trong xương cốt, hoặc là kiểu mặc trường bào trắng trong thuần khiết, hoặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, không thì là quân trang màu xanh có sức phá hủy, cố gắng hết sức diễn trọn vẹn hình tượng chiến sĩ những năm đó chính trực mà đơn giản chất phác.

Vì bộ này là diễn theo kịch bản ngôn tình, mặc dù trang phục mặc của nam nữ diễn viên là trang phục cổ, nhưng đã cách tân để tiến gần tới thẩm mỹ của người hiện đại.

Cô nhìn Tống Nghiên mặc quân trang ở trên người, trong lòng Ôn Lệ run sợ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Qúa đẹp trai.

Qúa mịa nó nữa đẹp trai quá đi.

Đẹp trai ghê gớm.

Đấy chỗ tốt của việc tìm diễn viên để kết hôn là đây, có thể thỏa mãn mọi loại mê hoặc sở thích của bản thân, cái gì mà trang phục cổ trang, gì mà bộ quân trang, hay bất kỳ bộ đồng phục nào khác, chỉ cần là thứ mà bạn muốn, không có gì mà người đó không thể mặc.

Tống Nghiên ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt bình thản dịu dàng, anh đã thể hiện được cảm giác nghiêm trang, sắc bén, gai góc của bộ quân phục.

Ôn Lệ đành phải hỏi: “Thế nào?”

Anh thấp giọng khen: “Rất đẹp.” Sau đó lại cúi đầu.

Có lẽ nhìn chưa đủ, Tống Nghiên lại ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nhìn chăm chú, cẩn thận và dịu dàng.

Nhân viên cầm theo máy ảnh chạy nhanh đến nói: “Hai thầy/cô, hay tôi chụp cho hai người bức ảnh nhé?”

Hai người không từ chối, đứng song song cùng một chỗ, nhìn hai người trong ống kính thông qua màn hình nhỏ, nhân viên đơ mất hai giây.

Qủa nhiên con người đều là động vật thị giác.

Đúng là rất tuyệt.

——–

Hiện trường quay hình, vở diễn triều đình của Hứa Minh và Trịnh Tuyết vừa mới chấm dứt.

Đa số diễn viên nam trong mấy bộ cung đình sẽ để kiểu cạo trọc đầu nhưng bọn họ không phải quay phim thật, Hứa Minh đeo cái mũ che bỏ kiểu tóc hiện đại.

Trang phục của tần phi Trịnh Tuyết rất lộng lẫy cao quý, kim tuyến vòng quanh bên cạnh từ chỗ cổ áo đến tận cuối áo, tóc trên đầu tạo kiểu đeo ngọc bích ngọc bội, tua lung lay qua lại.

Stylist đúng rất để tâm, trang phục của mấy khách quý khác đã đủ đẹp, đến trang phục cùng đình của Minh Trịnh Ngôn Thuận đã trực tiếp làm bùng nổ trường quay, khiến các fan thét chói tai.

Ngay lập tức có fan giơ điện thoại về hướng sân khấu chụp ảnh rồi gửi vào diễn đàn nhóm fan.

Phía chính chủ chỉnh sửa mấy bức bỏ thêm lớp filter, đăng lên Weibo ngay tức thì.

“Super topic Minh Trịnh Ngôn Thuận: #Minh Trịnh Ngôn Thuận# 2503 Diễn lại một đoạn trong phần ‘Tái hiện một số cảnh phim trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình kinh điển’, chỉ một chữ thôi tuyệt, mình chỉ nói một lần [hình ảnh][hình ảnh]”

Nhóm fan có mặt trực tiếp che mặt hét chói tai, chương trình còn đang quay, đề tài #Minh Trịnh Ngôn Thuận trang phục cung đình# dựa vào độ hot tự nhiên mà bò dần bò dần lên, độ hot ngày càng cao.

Ngoài ra có fan tung bức ảnh của cặp đôi khách quý khác mặc đồ cổ trang cũng rất nóng, độ hot chỉ ở dưới mấy bậc.

Blogger với khứu giác nhạy bén lập tức tải ảnh xuống đăng lại bên Weibo.

Đại Đội Trưởng Trong Giới Giải Trí: “Hôm nay có hẳn một đống ảnh của khách mời trong show Thế Gian Có Người đến trường quay ghi hình, bạn thích tạo hình của cặp đôi nào nhất ~~”

[Minh Trịnh Ngôn Thuận!!!!]

[Thái y đẹp trai, anh Minh của em!!!!]

[Tuyết Tuyết của chúng mình mặc đồ cung đình hu hu hu quá xinh đẹp]

[Thanh Hà, Dĩ Kham mặc đồ cổ trang nhìn cũng rất tuyệt!!!!]

[Mấy kiểu diễn lại các tác phẩm điện ảnh kinh điển với trang phục hiện đại thực sự khá là thiếu hụt gì đấy, ha ha ha]

[? Muối đâu?]

Blogger trả lời: [Fan ở trường quay nói Diêm Lạp còn chưa lên sân khấu, chờ ảnh được ra lò tôi lập tức chỉnh sửa đăng lên ngay]

[Ok, rất muốn biết trang phục của Muối là thời kỳ nào, làm ơn mà mong rằng sẽ là cổ trang hay trang phục kiểu cổ, thế thì rất tuyệt vời]

Blogger trả lời: [Không có khả năng lắm ha ha, bởi vì cả cổ trang và Hán Mãn đều có rồi [cười khóc]]

Lúc này trong trường quay, ba cặp khách quý đã hoàn thành xong phần biểu diễn của mình, người dẫn chương trình còn đang nói lời vào làm nền cho cặp đôi cuối cùng.

“Tôi muốn hỏi ba đôi còn lại mấy câu, không biết các vị có đang mong chờ phần của bọn họ không? Có niềm tin sẽ thắng được Tống Nghiên và Ôn Lệ hay không?”

“Không có, ha ha, tôi và fan ở dưới cùng nhau chờ mong.”

“Muốn thắng, nhưng tôi muốn thể hiện mình có sự kiêu ngạo riêng, cho nên không tin có thể thắng.”

Ống kính chuyển về phía Minh Trịnh Ngôn Thuận, Trịnh Tuyết cầm microphone, cười rất chi là khiêm tốn: “Nếu để so khả năng diễn xuất thì chắc chắn tôi không dám so với thầy Tống, vậy thì tranh thủ thắng được một trận ở mảng tạo hình đi.”

Lục Minh: “Tôi nghe Tiểu Tuyết hết.”

Fan cp của Minh Trịnh Ngôn Thuận ở dưới sân khấu tranh nhau nói??? Hô to: “Lên hotsearch!!”

MC tạm thời không nghe thấy âm thanh: “Cái gì?”

“Lên hotsearch!!”

“Lên hotsearch?” Vẻ mặt người dẫn chương trình hiện rõ sự ngạc nhiên, “Nhanh vậy à, thế chắc chắn sẽ gây ra chút áp lực cho Tống Nghiên và Ôn Lệ rồi.”

Tất cả mọi người ở đây chưa từng thấy tạo hình dân quốc của Diêm Lạp, nên tất cả đang nao nao thiết tha mong được nhìn thấy bọn họ lên sân khấu.

Trong lòng Trịnh Tuyết đang thấy vui sướng, không ngờ lại có thể lên hotsearch một cách nhẹ nhàng như vậy, mím môi cười cười.

Đến lượt đôi cuối cùng lên sân khấu, tạm thời ánh đèn được tắt đi, màn hình phía sau hiện ra tên tác phẩm diễn.

Đoạn nhạc lời hát dân quốc vang lên trong trường quay, giọng nữ đúng chuẩn giọng Tô Hoài, dịu dàng đau xót lạnh lẽo, ánh đèn tập trung vào bên sườn sân khấu, hai bóng người ẩn hiện từ từ rõ ràng.

Đến khi ngọn đèn sáng lên hẳn, Ôn Lệ dựa theo lời thoại trong vở hướng về phía Tống Nghiên hơi khom người hạ gối hỏi thăm: “Chào anh.”

Tống Nghiên đỡ cô: “Chào em.”

Còn chưa bắt đầu diễn, lời thoại mới chỉ nói hai câu, tiếng thét bên dưới sân khấu chói tai như sóng triều trào dâng quét qua toàn bộ nơi đây lên tận đỉnh nhà.

“Tuyệt!!!!!!!”

“Hỡi!!! Trời đất ơi!!!!!!!”

Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm lạnh lẽo, cao lớn anh tuấn, dáng người đứng thẳng như cây bách tùng, áo choàng dày rộng chấm đất, đai lưng quấn bó chặt, cổ áo đóng chặt nút, mặc trên người bộ quân trang màu lam phẳng phiu, huy hiệu huy chương đeo trên vai tỏa ra ánh sáng chói mắt, giày ủng của quân, khí chất lỗi lạc.

Em gái đứng bên cạnh anh, áo sườn xám màu vàng nhạt, vòng eo được bao vây giống như không thể chịu nổi khi bị thắt chặt, tóc dài thả rung, cổ thon dài, nhu mì thanh lệ, dáng người lả lướt, không gì sánh được.

Một người vẻ vang lạnh lùng, một người tuổi xuân xinh đẹp.

Cô gái trẻ phụ trách chụp ảnh cho muối phấn khích kích động đến mức ngón tay run run, cô chụp liên tiếp vài tấm hình, cuối cùng miễn cưỡng ổn định lại ngón tay đang run và nhịp tim đập mạnh của cô ấy, chụp được vài tấm hình độ nét cao gửi cho fan ở trong nhóm, fan cứ kêu gào khóc lóc đòi ăn cho đỡ thèm.

Mấy người trong nhóm fan còn kích động hơn cả cô ấy, màn hình điên cuồng nảy lên đổi mới, mỗi người gửi một biểu tượng cảm xúc lớn.

“Con mẹ nó tất cả đừng có chảy nước miếng nữa nhanh chóng sửa ảnh đăng lên Weibo đi, hotsearch sao có thể thiếu muối của chúng ta được.”

“Tặng hotsearch cho muối!!”

Dưới sân khấu rất ầm ĩ, MC có hơi choáng trước trận địa ầm ĩ này, Ôn Lệ mờ mịt nhìn Tống Nghiên, không biết có nên nói tiếp lời chào tác phẩm điện ảnh này và có cần diễn tiếp không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK