• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập hỏi: “Vậy có giữ lại đoạn này không?”

Nếu đổi thành mấy đôi vợ chồng thật khác, mấy đoạn video như này rất bình thường, chỉ cần suy nghĩ nội dung của mấy phần nhỏ thêm ở cuối tập.

“Giữ chứ, để fan ăn được chút tinh bột này có còn hơn không.” Đạo diễn nói, “Vả lại bọn họ có hình ảnh tư liệu để chúng ta cắt thành trailer đã tốt lắm rồi, đừng kén cá chọn canh.”

Tránh để fan nói chương trình bọn họ không quay gì hết, có trời đất chứng giám, các ống kính máy quay của bọn họ làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, hận không thể một ngày 24 giờ dính chặt trên mặt các khách quý.

Trong màn hình theo dõi, Ôn Lệ về phòng ngủ của mình.

Hai người quay lại trạng thái thông thường, mỗi người một nơi.

Trong lúc Ôn Lệ đang xem và phân tích mấy đoạn kịch bản ngắn trong phim thì Tống Nghiên cũng đang xem kịch bản.

Anh đang xem kịch bản sơ bộ đầu tiên của << Băng Thành >>, tuy kịch bản là nghệ thuật sáng tác nhưng vì bối cảnh đề cập đến những vấn đề mẫn cảm nên có một số tình tiết đặc biệt phải tìm hiểu xem xét kỹ càng. Trong hoàn cảnh lớn muốn sáng tác của mình đi lên màn ảnh để được tiếp cận đại chúng thì nó đòi hỏi và phải thỏa hiệp nhiều thứ, biên kịch Lão Chu vẫn đang không ngừng sửa nhưng muốn đưa trước để Tống Nghiên hiểu rõ nội dung của bộ phim, trừ phương diện bối cảnh thì cơ bản các tuyến nhân vật, vai diễn, nội dung nhân văn sẽ không thay đổi.

Kịch bản phim << Băng Thành >> có hai nam diễn viên chính, hai người khác nhau cả về tuổi tác và giai cấp, đều có tuyến tình cảm riêng, nam chính lớn tuổi và vợ của ông ấy đã kết hôn được mấy chục năm, vì nghiệp lớn vĩ đại của dân tộc phải cách xa nhau ngàn dặm, là người yêu của nhau cũng là đồng đội của nhau. Còn tuyến tình cảm của nam chính trẻ tuổi thì kịch tính và nhiều sóng gió hơn, hai người chưa gặp nhau lần nào nhận mệnh lệnh của tổ chức kết thành vợ chồng, tiến vào hang hổ kẻ địch, từ không tin tưởng đến nảy sinh tình cảm, loại tình cảm biến hóa có sức dãn, rất thích hợp để các diễn viên trẻ tuổi nhận vai.

Cho dù nhân vật nữ không phải vai diễn quan trọng nhất trong phim nhưng cực kỳ cần thiết nếu muốn hoàn thành phim, đạo diễn và nhà sản xuất vô cùng để ý đến việc lựa chọn hai diễn viên sẽ diễn hai vai nữ này. Sau khi trên mạng lan truyền thông tin về bộ phim đang trong quá trình chuẩn bị, nhiều bài viết dự đoán nhắc đến khá nhiều diễn viên phái thanh y.

Tống Nghiên luôn nói khuyết điểm của mình là diễn cảnh tình cảm, Lão Chu lại rất tự tin vào kịch bản của mình, đó là lý do tại sao ông ấy giao bộ đầu tay của mình cho Tống Nghiên, chẳng sợ lúc ấy Tống Nghiên nghiệp dư chưa có kinh nghiệm diễn xuất, chưa từng tham gia vào mấy khóa học diễn xuất chính quy, mà anh vẫn thành công làm nên vai diễn kinh điển.

Không phải nguyên nhân nào khác, trên người anh có đủ khí chất của người thiếu niên, khuôn mặt điềm đạm phù hợp với vai diễn, hơn nữa kịch bản tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa.

Lão Chu tin chắc rằng Tống Nghiên nói mình diễn cảnh tình cảm không được không phải vấn đề ở bản thân anh, có lẽ do bạn diễn được chọn chưa đủ tốt, hoặc có thể do kịch bản không hay.

Đa số từ trong xương cốt của những người thiên tài ẩn chứa một cái gì đó rất đặc biệt, Lão Chu là biên kịch nên ông rất chú ý đến cảm giác, ông ấy không quan tâm đến gì mà lưu lượng với không lưu lượng, tiểu hoa đán hay thanh y, có thể đảm nhận được phòng vé hay không, hay là có hợp với ánh mắt nhà sản xuất không. Khi ông ấy nhìn thấy Ôn Lệ, vì khí chất và vẻ ngoài của cô rất hợp với nhân nhật trong kịch bản của mình, nên ông ấy nghĩ đó là Loan Loan.

Trước đó kịch bản từng được gửi cho Ôn Lệ nhưng không biết bị nghệ sĩ nữ nào chặn lại giữa đường, về sau phải nhờ Lão Chu liên hệ trực tiếp với người đại diện của Ôn Lệ thì chuyện này mới được mang ra bàn tiếp.

Trước đó còn nghĩ cô không phản hồi là vì không muốn mượn gió của mình để nhận giúp đỡ hay do cô không có ý định hợp tác mãnh liệt như ông?

Xem mãi xem mãi xem đến mải mê, đọc kịch bản là việc rất hao tổn trí óc, đợi Tống Nghiên nghiền ngẫm xong thì đã qua giờ cơm tối từ lâu.

Vì phải quản lý dáng người, gần như Ôn Lệ không ăn cơm tối, lúc Tống Nghiên làm một phần salad hoa quả đơn giản mang vào phòng ngủ cho cô thì Ôn Lệ mới nhớ một ngày có ba bữa chứ không phải một ngày hai bữa. 

Lúc đói mà nhìn thấy salad hoa quả thì chẳng khác nào thấy món ngon quý của nhân gian.

Nhưng cô vẫn cẩn thận hỏi: “Sốt dùng làm salad hoa quả này ít đường ít dầu không?”

Tống Nghiên có thói quen đi phòng tập thể thao hơn nữa anh là đàn ông, về phương diện ăn uống không cẩn kiểm soát chặt chẽ giống như cô, lúc làm salad không xem kỹ.

“Đừng nói anh chưa xem thành phần dinh dưỡng bên ngoài đã làm cho tôi ăn đấy nhé?” Ôn Lệ liếc xéo anh, “Anh muốn tôi béo lên đúng không?”

Tống Nghiên không biết nên khóc hay nên cười, lo lắng sợ tối cô không ăn gì đấy thì đến đêm sẽ đau dạ dày, anh có lòng tốt làm một phần salad nhưng lại bị mắng.

“Anh còn vô tội hơn Lữ Động Tân.”

Ôn Lệ nghe hiểu: “Anh mắng em là chó?”

“Ừ, chó nhỏ không nhận ra lòng tốt của người khác.” Mắt thấy Ôn Lệ nhe răng xù lông muốn chiến đấu, Tống Nghiên từ từ nói như đang vuốt lông cho cô, “Anh không ăn nước sốt hoa quả này, chắc sốt này do trợ lý của em mua mang đến để trong tủ lạnh.”

Dáng vẻ chiến đấu của Ôn Lệ biến mất tăm: “Hả? Vậy chắc chắn không sao, con bé sẽ không mua cho em mấy loại sốt salad chứa chất gây béo nguy hiểm.”

Cô cầm bát ăn mấy miếng xong mới nghĩ lại trong lòng thấy thái độ lúc nãy của mình không tốt lắm, tuy cô chỉ nói đùa nhưng nó chứng tỏ việc cô không tin tưởng Tống Nghiên, anh tốt bụng làm salad cho cô còn cô nghi ngờ anh muốn hại mình béo lên.

Nếu là trước kia, dù trong thâm tâm sẽ cảm thấy có chút áy náy nho nhỏ nhưng thái độ ngoài mặt cô vẫn ngạo mạn như trước, lười giải thích.

Nhiều nhất cô không ăn hết bát salad này mà sẽ chừa lại một nửa cho anh.

Nhưng giờ thì khác.

Cô phải đối xử tốt với anh mới được, như thế anh mới có thể thích cô.

Ôn Lệ xiên một miếng hoa quả cho vào trong miệng, sau đó hô lên khen quá đà: “Oaa, salad anh làm ăn ngon ghê!!”

Đàn ông đề thích khen nên chắc anh cũng thích.

Nhưng thật đáng tiếc, nữ nghệ sĩ họ Ôn đã tính sai rồi.

Phản ứng khi cô ăn lẩu ở Dung Thành còn chưa khoa trương được như thế, Tống Nghiên nghi cô đang diễn theo bản năng.

“Ăn ngon thật mà, anh muốn thử một miếng không, tôi đút cho anh nhé.” Cô dịch dịch mông lại gần chỗ anh.

Tống Nghiên lại rụt về đằng sau, thản nhiên hỏi: “Lại có nhiệm vụ mới?”

Cả ngày hôm nay cô rất lạ, lần đầu tiên Tống Nghiên cảm thấy quay chương trình thực tế không dễ dàng gì, còn thách thức bản thân hơn cả khi đóng phim, cô không nói gì hết, thậm chí anh không biết có phải cô đang bắt tay với ekip chương trình để đùa giỡn mình không.

Nhớ đến mấy tập trước, cô nhận sự sắp xếp của chương trình để làm nũng với anh.

Suýt thì không giữ được danh dự và tiết tháo, nằm trên hotsearch một ngày trời, anh bị chính những người trong ekip làm việc của mình cười nhạo suốt ngày hôm đó.

Không phải do để ý đến gánh nặng thần tượng, làm diễn viên phải tập quen với việc  sống chung với máy quay ngay cả khi không làm việc, nhưng dưới tình huống đặc thù anh không muốn người ngoài nào khác ngoài Ôn Lệ nhìn thấy một mặt kia của mình.

Ôn Lệ không vui khi thấy anh từ chối.

Để chứng minh không phải cô đang làm nhiệm vụ, Ôn Lệ tắt hết các thiết bị quay hình và thu tiếng ở trong phòng ngay trước mặt anh.

“Anh xem, tắt hết rồi, không phải nhiệm vụ.”

Tống Nghiên nhìn xung quanh bốn phía, ý định tìm xem có cameras giấu kín nào được che lấp đâu đó trong đây không.

Kinh nghiệm tham gia gameshow của Ôn Lệ nhiều hơn anh gấp ngàn lần, vừa nhìn đã biết anh đang tìm cái gì, hung hăng xiên một miếng dưa vàng Hami cho vào trong miệng, hai bên quai hàm căng phồng phình ra, khi nói chuyện nói không rõ chữ lắm: “Anh tìm, anh muốn anh tìm đi, anh tìm được một cái cameras quay giấu tôi cho anh mười vạn.”

Không phải Tống Nghiên không tin cô chỉ là anh thấy hôm nay Ôn Lệ rất khác lạ về mọi mặt.

“Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?”

“Tôi không thế nào hết.” Ôn Lệ bế tắc, chán nản nói, “Anh làm salad cho tôi, tôi rất vui, tôi muốn đút cho anh một miếng.”

Đây đây điểm này rất lạ.

Thôi vậy, cho dù là nhiệm vụ anh cũng nhận.

Tống Nghiên thỏa hiệp: “Được, em đút đi.”

Ôn Lê chọc một miếng dưa Hami, loại quả này rất thích hợp làm salad, hương vị ngọt ngào thanh mát, miếng cô chọc cho Tống Nghiên là miếng lớn nhất.

Ôn Lệ nuốt nước bọt, cắn miếng dưa.

Tống Nghiên bất lực: “Không phải em muốn đút cho anh ăn à? Tại sao lại tự mình ăn luôn?”

Không cho anh thời gian phản ứng lại, người trước mặt đưa miếng dưa Hami đang bị cắn đến gần miệng anh.

Bỗng nhiên trên môi được bao trùm hương vị ngọt ngào, miếng dưa Hami mát lạnh chạm vào môi anh. Khác với cảm giác mát lạnh đó, khi cô áp sát lại gần đây, hơi thở ấm nóng ập đến phả lên chóp mũi, Tống Nghiên ngẩn người ra, hé miệng cắn miếng dưa được cô dùng miệng đút trong vô thức.

Cô ngang ngược cắn đi một nửa rồi mới lùi lại.

“Miếng này to quá tôi sợ anh ăn không hết nên ăn giúp anh một nửa.”

Lúc Ôn Lệ làm chuyện này bản thân cũng thấy hơi ngại ngại, quá to gan, không biết anh có ghét bỏ nước miếng của mình không nữa.

Nhưng mà nghĩ lại thì, trước kia số lần hai người trao đổi nước bọt đâu có ít, Tống Nghiên không làm ra vẻ đến nỗi đó đâu.

Quả nhiên anh không để ý, ăn nốt nửa miếng dưa Hami.

Ôn Lệ thả lỏng, nghiêng đầu cười nhìn anh: “ Dưa này ngọt không?”

Người đàn ông nói nhỏ: “Rất ngọt.”

Nước sốt thơm ngọt trượt từ cổ họng xuống thực quản, nhanh chóng lan ra nội tạng bên trong. Dường như chưa bao giờ anh được ăn miếng hoa quả nào ngọt đến vậy, ngọt đến mức ở sâu trong lòng bao phủ một niềm vui sướng không gì so sánh được.

— 

Vài ngày sau, Weibo chính thức của Thế Gian Có Người thông báo trailer tập tiếp theo của bốn đôi khách quý.

Thế Gian Có Người: “#Thế Gian Có Người##Trailer 30 giây của vợ chồng Muối# Tập năm đến đây đến đây! Kinh nghiệm diễn phim thần tượng phong phú @Ôn Lệ Litchi nói lời tâm tình nhỏ có lực công kích max! Lần này xem @Tống Nghiên chống đỡ như thế nào? [cười trộm][cười trộm][cười trộm]”

#[Video của Thế Gian Có Người]”

Vẫn là 30 giây, đi xem trailer của ba đôi còn lại, ít nhất cũng phải được một phút rưỡi, nhìn lại đôi này.

May mắn fan đã quen rồi, chỉ chế nhạo hai câu trong phần comment.

[30 giây thì 30 giây, nhiều hơn một giây hay ít hơn một giây sẽ không phải Muối]

[Nó đã ngắn thì thôi, các người còn hãnh diện được nữa cơ đấy]

[Hay ghê nhỉ, không biết xấu hổ mà còn thấy tự hào quanh vinh hả @Ekip chương trình Thế Gian Có Người”

Quả nhiên trong trailer không xuất hiện cảnh hai người kéo nhau vào nhà vệ sinh, đây không phải lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, nói chung thói quen thích đóng cửa thậm thà thậm thụt với nhau thật sự không tốt, đến đạo diễn Nghiêm còn bị làm tức điên lên nữa huống chi là fan, ekip chương trình vì muốn tránh chọc giận fan cũng như tiếp tục hại cả tập thể nhân viên của chương trình bị kéo lên hotsearch, đụng phải đại quân fan CP tàn khốc dữ dội. Bọn họ nhất trí quyết định bỏ qua đoạn tư liệu trong toilet này.

Câu cuối cùng trong video giống những lời giới thiệu của bài đăng trailer, chính là câu “Anh đẹp hơn kịch bản, tôi ở phòng sách không xem nổi.” của Ôn Lệ.

[? Đây không phải anh Tam Lực mà em biết]

[Ra mắt nhiều năm, diễn qua bao nhiêu phim thần tượng mà mãi đến hôm nay mới có cơ hội để chị yêu thực hành, Tam Lực, chị giỏi quá!]

[Không ngờ cô gái này sẽ nói lời sến sẩm, tuổi trẻ của tui đã qua lâu rồi]

[Chết tiệt, mấy cái câu cũ rích này khiến tôi xao xuyến mất rồi. Mọi người ơi có phải đầu óc tôi có vấn đề không?]

[Nói mấy lời đấy mà khuôn mặt lạnh tạnh không cảm xúc, em chỉ có thể nói không hổ là chị Ôn Tam Lực]

Hậu kỳ làm thêm một cái phụ đề.

“Đối mặt với lời nói mang tính công kích của Ôn Lệ, chúng ta thử xem Tống Nghiên phản ứng thế nào?”

Đầu tiên Tống Nghiên ngạc nhiên, rồi lại buồn phiền đỡ trán, cuối cùng nằm bò xuống bàn. 

Phụ để nhảy ra chữ tiếng anh, kết hợp với âm thanh thắng bại thường dùng trong các trận đấu quyền anh.

“K.O”

[Mẹ ha ha ha ha ha ha ha ha tổ hậu kỳ giỏi lắm!!!]

[ACE!]

[Defeat!!]

[Quân địch sử dụng ‘Lời sến súa buff’ với cậu]

[Chào mọi người mình là người qua đường, xin hỏi thật người giống đứa trẻ tiểu học ngây thơ trong video là nghệ sĩ họ Tống lạnh lùng suốt mười năm nay sao?]

[Trong comment mọi người cười vui đùa, chỉ có mình tôi bị cảnh này làm cho quắn quéo à?]

[Cứu mạng lúc nãy Tam Lực nói mấy lời đó tui tuyệt đối không cảm thấy ngọt chút nào hết, bây giờ thấy phản ứng này của Tống Nghiên thì ngọt đến mê muội]

Vì đã nhận được sự dạy dỗ đau thương từ trailer của các tập trước, Tống Nghiên và Ôn Lệ đã học cách phớt lờ khi trailer tập tiếp theo được tung ra, tạm thời không vào Weibo xem, hai người đợi hotsearch giảm bớt nhiệt, độ thảo luận phai nhạt đi rồi mới xem. Hành động này gọi là trốn tránh, tuy rằng xấu hổ nhưng nó hiệu quả. 

Không khéo là, << Giải thưởng diễn xuất hạng S >> vừa đăng thông báo danh sách các khách mời được mời đến trợ diễn quay hình tập cuối, chương trình mong các nghệ sĩ chia sẻ về Weibo.

Nhưng lần này vận may của Ôn Lệ khá tốt, đối tượng bị cười nhạo trọng điểm trong trailer giới thiệu không phải cô nên ở khu bình luận vẫn rất hài hòa, đa số chỉ có comment “Mong chờ Tam Lực” của các fan.

Bình luận dưới bài Weibo của Tống Nghiên thì không như thế.

Không chỉ có người qua đương nghe tin chạy đến hóng còn có cả fan chạy vào góp vui.

[Anh Mỹ Nhân, anh định sửa hình tượng thì có thể thông báo trước cho em một tiếng được không?]

[Chỉ là người qua đường, xin hỏi gần đây anh nhà mấy bạn sửa hình tượng thành mấy đứa trẻ tiểu học ngây thơ à?]

]Mò đến đây vì sự đáng yêu trong trailer.]

[Anh, lúc nào đấy nhận diễn mấy vai kiểu chó nhỏ đáng yêu á, đừng diễn mấy vai già dặn rắn rỏi nữa]

Bên trong studio đang chụp ảnh bìa tạp chí, tận dụng thời gian nghỉ ngơi Ôn Lệ lén vào Weibo Tống Nghiên kiểm tra, bật cười thành tiếng khi nhìn thấy mấy bình luận đó.

Chụp màn hình gửi Tống Nghiên.

Ôn Lệ: “Lúc nào diễn chó nhỏ?”

Tống Nghiên: “Lúc nào em diễn mèo nhỏ thì lúc đó anh diễn chó nhỏ.”

“…….”

Ôn Lệ nghĩ chắc hẳn đời này sẽ không bao giờ được thấy Tống Nghiên nhận vai diễn kiểu “Chó nhỏ” đó.

Cô quyết định đổi đề tài.

Ôn Lệ: “Cái chương trình diễn phim kia, tôi sợ rút ngẫu nhiên dính phải đoạn ngắn phim điện ảnh, nhỡ may lúc đó tôi không diễn tốt rồi đạo diễn Cừu không hài lòng, ông ấy sẽ càng ngứa mắt tôi hơn, tôi sẽ không còn cơ hội hợp tác cùng anh nữa, thầy Tống anh mang tôi theo đi.”

Tống Nghiên: “Rất muốn lấy được vai diễn kia?”

Ôn Lệ không che dấu sự khát vọng của mình đối với vai diễn đó: “Đương nhiên rồi, ai lại không muốn miếng bánh lớn thơm như vậy.”

Gửi những lời đó xong cô lại hỏi: “Anh mong tôi lấy được không?”

Tống Nghiên: “Rất mong.”

Rất mong tài năng của cô được bộc lộ trên màn ảnh và được tất cả mọi người công nhận.

Bộ phim này quay ở Tân Thành, thời gian quay phim dài, đạo diễn lớn không thích các diễn viên ỷ vào địa vị của mình mà xin nghỉ phép tùy tiện, anh rất mong có thể mượn cơ hội này được hợp tác với cô.

Ôn Lệ: “Tôi sẽ cố gắng!!!”

Ôn Lệ: “[Phấn đấu]” 

“A Nghiên, cậu đang cười trộm gì đấy.”

Tống Nghiên ngẩng đầu, phát hiện đạo diễn Cừu đang nhìn mình.

Những người ngồi xung quanh bàn tròn nghe đạo diễn Cừu nói xong đều nhìn về chỗ Tống Nghiên.

Bữa tiệc hôm nay xem như do đoàn phim << Băng Thành >> lén tổ chức gặp gỡ, ngoại trừ mấy vai diễn chưa quyết định còn đầu từ nhà sản xuất đến các diên viên khác đều đến hết.

Tống Nghiên: “Đang nói chuyện cùng vợ.”

“Hả, Ôn Lệ à.” Đạo diễn Cừu gật đầu, thử thăm dò, “Cô ấy tìm cậu nhờ giúp.”

“Không phải.” Tống Nghiên lắc đầu, “Thật ra em muốn giúp nhưng cô ấy không muốn, là một người khá quật cường.”

Đạo diễn Cừu ngẩn người, cười ha ha: “Quật cường rất tốt” quay sang nói với biên kịch, “Tính tình của Loan Loan cũng thế đúng không, Lão Chu?”

Lão Chu cười: “Đương nhiên rồi, một con lừa ngoan cố.”

“Mà này A Nghiên, vợ cậu rất giống Loan Loan nhưng hình như tích cách của cậu không giống Đình Phong lắm nhỉ?” Đạo diễn Cừu chuyển đề tài, nhíu mày nói, “Từ sau khi cậu tham gia chương trình thực tế, tính cách của cậu thay đổi rất lớn, lão Vu nói với tôi trước kia tính tình cậu không phải vậy, không lẽ đây là sự thay đổi lớn nhất sau khi kết hôn?”

Tống Nghiên cười miễn cường, bị fan trêu chọc trên Weibo là một chuyện, bị người khác gặp mặt trực tiếp trêu lại là chuyện khác.

Anh đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh.

“Đi đi, đi đi, đồ ăn sắp được mang lên, chúng tôi không đợi cậu ăn trước nhé.”

“Được, mọi người ăn trước đi.”

Vào nhà vệ sinh chỉ để rửa tay sạch sẽ, Tống Nghiên đứng trước bồn rửa mặt ngây ngốc một lúc. Sau anh vẫn quyết định gọi điện cho đạo diễn chính của << Thế Gian Có Người >>

Một cái trailer thôi đã khiến mọi người trêu đến mức đó, nếu hình ảnh Ôn Lệ dùng miệng đút anh ăn miếng hoa quả bị truyền ra ngoài.

Tống Nghiên cười thở dài.

Đạo diễn Nghiêm nhận điện thoại rất nhanh.

“Về đến nhà rồi à? Để tôi bảo người mở máy quay.”

“Chưa về, tôi vẫn đang ở ngoài.”

“Vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Muốn bàn bạc với đạo diễn Nghiêm một chút, buổi tối mấy ngày hôm trước nhiệm vụ chương trình giao cho Ôn Lệ đó, có thể cắt đoạn đó đi được không.”

Giọng đạo diễn Nghiêm nghe như đang rất khó hiểu: “Nhiệm vụ gì? Mấy hôm trước lúc cậu và Ôn Lệ ở nhà, chúng tôi có sắp xếp nhiệm vụ gì đâu.”

Tống Nghiên khó hiểu theo: “Không có? Vậy việc cố ấy làm sau khi tắt cameras ….”

Đạo diễn Nghiêm với trực giác nhạy bén lập tức nhận thấy có gì đó không ổn: “Cái gì cái gì! Tối hôm đó sau khi tắt hết máy quay hai người còn làm gì nữa hả!! Hả???????”

———- 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK