• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi ăn xong bữa trưa, Ngu Huỳnh nói với La thị: “Ngày mai con muốn mượn nồi đất của Ha thẩm dùng thêm một ngày, vì thế con nghĩ trước nên đưa chút món ăn cùng với bốn quả trứng chim trĩ coi như trả công.”La thị hoàn toàn không phản đối việc này, Ngu Huỳnh liền hỏi Phục An: “Ngươi có đồng ý không?”Phục An sững sờ, lại nghe nàng nói tiếp: “Trứng chim trĩ là do ngươi phát hiện ra được, vì thế trước phải hỏi ý kiến ngươi.”Phục An trước chưa từng có người trưng cầu ý kiến mình nhất thơi mờ mịt, sờ sờ đầu nói: “Ta nghe lời nãi nãi.”Không ai có ý kiến gì, Ngu Huỳnh lấy đồ đem đi, bảo Phục An dẫn đường đi đến nhà của Hà thẩm.

Nhà của Hà thẩm cũng không xa, ước chừng đi khoảng nửa khắc là đến nơi.Lúc này là buổi trưa, người làm việc cũng đang trở về.

Đất đai ở thôn Lăng Thủy nhiều nơi cũng có thể trồng lương thực, nhưng tiện tịch lại không có quyền thuê đất để trồng trọt, chỉ có thể trồng trọt thuê cho các nhà sĩ tộc kiếm chút đỉnh tiền công.Với tư cách lương tịch mà có chút tiền bạc thì có thể mua đất, còn nếu không có bạc cũng chỉ có thể thuê đất cày cấy.

Nếu không có đất, sau khi trừ tiền thuê thuế má còn lại cũng vừa đủ dùng.Nhà của Hà thẩm cùng giống như Phục gia, đều nằm trong hàng ngũ được đại xá.Sau đi được đại xá, gia đình Hà thẩm bỏ ra số bạc dành dụm được để thuê một mảnh đất để trồng lương thực.

Một người con trai thì còn làm việc trong mỏ đá, một người thì làm việc trong gia đình quý tộc, Hà thúc Hà thẩm thì lo làm việc trên mảnh đất kia.

Hà gia đều mong sớm dành đủ tiền để có thể sớm đưa nhi tử đang làm khổ dịch trong mỏ đá quay trở về.Liên quan đến công việc đồng ruộng, Ngu Huỳnh cân nhắc một hồi, qua thêm một hai năm, thế đạo càng bất an, trước tiên cần phải tích trữ lương thực.


Nhưng dựa theo tình hình hiện nay, việc làm ruộng không thể vội vàng được.Trong viện Hà gia có bốn mái nhà lá, hoàn cảnh Hà gia so với Phục gia khá hơn một chút.

Dù sao trong nhà cũng có hai nam nhân trưởng thành làm việc, dựa vào sức lao động vẫn đủ ăn.Đứng ở ngoài sân, Phục An hô to “Hà nãi nãi.”Chốc lát sau, Hà thẩm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Phục An cùng với tân phụ Phục gia, nhanh lẹ ra mở cửa rào.Nhìn Ngu Huỳnh nói: “Sao lại ở đây? Mau mau vào trong nhà ngồi một chút.”Ngu Huỳnh cùng Phục An đi vào trong sân, đại tôn tử của Hà thẩm - Ngưu Ngưu cũng từ trong phòng chạy ra, hô tô một tiếng “Phục An”, hai đứa liền khoác nhau ra chỗ khác chơi.Ngu Huỳnh đưa món súp lơ trắng cùng với trứng chim trĩ cho Hà thẩm: “Cái này gửi cho Hà thẩm dùng để nấu canh uống.”Hà thẩm nhìn thấy trứng chim trĩ thì sửng sốt, vội vàng từ chối: “Không được, ngươi vẫn nên đem về cho bà bà cùng với nam nhân ngươi bồi dưỡng thân thể.”Ngu Huỳnh cười cười, nhỏ nhẹ nói: “Con có để lại cho họ để bồi dưỡng rồi, con đem cái này đến, một là báo đáp Hà thẩm hai ngày trước cho con mượn nồi, thứ hai là tối mai con đến, còn muốn mượn cái nồi của Hà thẩm dùng thêm một buổi nữa.”Hà thẩm nghe vậy, thẳng thắn nói: “Cứ mượn về dùng thôi, không cần phải khách khí như vậy.”Ngu Huỳnh nói: “Hà thẩm người cứ nhận lấy đi, nếu không nhận thì con cũng không tiện đến mượn nồi nữa.”“Có cái gì tiện hay không tiện, Hà gia* ta với Phục gia các ngươi xem như người một nhà, người một nhà không nói hai lời, Phục gia lúc trước ta cũng biết nhưng trong dạo gần đây tốt lên rất nhiều, ta cũng biết là có người gánh vác, Phục gia mới có thể sống được như vậy, ngươi là một nữ nhân yếu đuối, nhìn cũng đủ vất vả rồi.”*trong bản gốc để là Lâm gia, mình edit theo truyện nên để Hà gia nhéHà thẩm than một tiếng, lại nói: “Chúng ta cũng không tính giúp đỡ được gì, mượn nồi đất cũng không phải mượn lương thực, ta chẳng lẽ lại hẹp hòi đến mức độ không cho mượn?”Hà thẩm nhìn vào phía trong cái rổ trúc, sau đó đem súp lơ lấy ra: “Ta chỉ lấy cái này, cũng đỡ mắc công đi hái.”Ngu Huỳnh biết Hà thẩm sẽ không nhận trứng chim trĩ, cũng không tiếp tục khuyên, nghĩ thầm mai mốt làm thêm bánh đúc đậu, bảo Phục An đem đến để báo đáp.Ngồi với Hà thẩm trong sân nói chuyện phiếm một lát, Ngu Huỳnh nhìn về phía căn nhà lá, hỏi Hà thẩm: “Sửa nhà bằng cỏ tranh hay là xây một nhà tranh nhỏ thì đại khái tốn khoảng bao nhiêu bạc ạ?”Hà thẩm sửng sốt: “Sao vậy, không đủ chỗ ở à?”Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến hoàn cảnh Phục gia, bà vẫn biết được chút ít.

Bà biết Dư thị cùng với nhị lang đến nay cũng không có ở chung, cũng tại chân của nhị lang Phục gia, e là sợ hữu tâm vô lực.Ngu Huỳnh thật thà nói: “Con nghe nói Lĩnh Nam thời gian này có mưa nhiều, cũng có thể có lốc, sợ gian nhà không thể chống đỡ nổi, muốn gia cố một chút, còn không có chỗ để nấu ăn cũng như tắm rửa, vì thế muốn xây thêm một gian nhỏ.”Nghe nàng nói vậy, sau khi Hà thẩm cân nhắc một lúc mới nói: “Chờ thêm hai ngày nữa Hà thúc cùng với nhị lang nhà ta trở về, ta liền bảo bọn họ đến giúp nhà ngươi sửa sang lại rồi xây thêm một gian nhỏ, làm trong khoảng một hai ngày là có thể cũng gần xong, phần còn lại mấy người chúng ta cùng làm sẽ xong thôi.”Ngu Huỳnh đang muốn nói thêm gì, Hà thẩm lập tức ngắt ngang: “Đừng nói đến việc tiền bạc, ngươi cũng biết chút y thuật, nếu sau này nhà ta có bệnh gì có thể nhờ ngươi hỗ trợ xem giùm, lúc đó ngươi không được từ chối.”Ngu Huỳnh nở nụ cười: “Việc này là tất nhiên, không thành vấn đề ạ.”Sau khi ước hẹn với Hà thẩm, Ngu Huỳnh liền trở về Phục gia.Ngày mai phải làm bánh đúc đậu, hôm nay cũng không làm gì nữa, Ngu Huỳnh rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi.*Ngày đó giao hẹn cùng với Trần chưởng quỹ, sáng sớm Ngu Huỳnh cẩn thận kiểm tra phần bánh đúc đậu, sau lại đem ngân phiến và nửa rổ thảo dược bỏ vào trong sọt, sau đó chuẩn bị đi đến cửa thôn.Tiểu cô nương Phục Ninh sáng sớm tỉnh giấc đã chạy lại chỗ nàng, nàng suy nghĩ một chút liền dò hỏi La thị có thể dẫn tiểu cô nương cùng vào huyện được hay không.La thị đúng là tín nhiệm nàng, những cũng bối rối: “Có thể có thể, nhưng Ninh Ninh đi xe bò phải tốn bạc, nếu không khỏi cần dẫn nó theo, con cứ đi một mình đi.”Ngu Huỳnh nhìn tiểu cô nương cực kỳ hợp ý mình, cũng là người đầu tiên thân thiện không khúc mắt với nàng sau khi nàng đến thế giới này.Tiểu cô nương trước nghe có thể đi cùng với tiểu thẩm ra ngoài chơi, trên mặt toàn là vẻ mong chờ, bây giờ nghe nói không thể đi, cũng không thấy khó chịu, chỉ là ảo não cúi đầu.Ngu Huỳnh do dự một chút, nghĩ đến việc mình lúc trước phải đợi trong thị trấn hơn nửa ngày, ngây ngốc chờ đợi một mình, trong lòng nhiều suy nghĩ hỗn loạn, khi đó rất buồn bực và hoảng sợ.Nhớ đến đây, nàng liền nói: “Không sao, hai văn tiền có thể kiếm lại được, có người ở bên cạnh con cũng tốt.” Có người ở bên, ít nhất sẽ không nghĩ loạn.Nghe được có thể tiếp tục đi, ánh mắt tiểu cô nương nháy mắt lại sáng lên.Dù sao trong nhà này việc là do Dư thị định đoạt, La thị cũng không khuyên bảo thêm, chỉ nói với tôn nữa: “Ninh Ninh muốn đi theo tiểu thẩm, phải vâng lời tiểu thẩm, có biết hay không?”Tiểu cô nương gật đầu chắc nịch, sau đó bàn tay nhỏ kéo lấy quần áo của Ngu Huỳnh.

Ngu Huỳnh cùng tiểu cô nương đi ra sân, Phục An nhìn bọn họ, bĩu môi, thầm nghĩ cậu cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không nháo đòi đi theo vào trấn.Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng ánh mắt lại bán đứng cậu.

Nhìn chằm chằm một lúc, cậu thu hồi ánh mắt, nói với tổ mẫu: “Nãi nãi, con đi nhặt chút củi về nhóm lửa.”La thị gật đầu, dặn dò: “Cẩn thận đó.” Phục An đáp một tiếng rồi quay lưng đi ra ngoài.Ngu Huỳnh nắm tay tiểu cô nương, bé có thể đi cùng với tiểu thẩm nên rất cao hứng hất hất bím tóc.


Mấy ngày nay trời vừa sáng, tiểu cô nương có thói quen chạy đến phòng Ngu Huỳnh chờ Ngu Huỳnh thắt bím tóc cho mình.Đến được cửa thôn, đợi trước sau khoảng một khắc thì thấy xe bò chạy tới.Trần đại thúc nhìn thấy Ngu Huỳnh liền cười hỏi: “Băng cao đã chuẩn bị kỹ càng rồi à?”Trần đại gia nhìn về phía tiểu cô nương ở bên cạnh nàng, ngạc nhiên hỏi: “Con của ngươi sao?”Ngu Huỳnh có thể nhìn ra được ánh mắt của Trần đại thúc có chút kinh ngạc, lắc đầu: “Không phải, là của đại bá gia nhà cháu, cháu cùng với tiểu thúc của bé thành hôn cũng không lâu.”Trần đại gia gật gật đầu, hóa ra là tân phụ, chẳng trách xiêm y nàng mặc vẫn còn bảy tám phần mới, nhưng tiểu cô nương này lại mặc quần áo cũ còn có nhiều chỗ chắp vá.

Ngu Huỳnh vờ như không thấy ý tứ đánh giá của Trần đại thúc, lấy ra hai văn tiền đưa tới.Trần đại thúc sau khi nhận lấy, nhân lúc này trên xe không có người, nói thẳng: “Lúc trở về, tiền xe của tiểu cô nương ta sẽ không thu, đứa bé còn nhỏ như vậy cũng không chiếm nhiều chỗ.”Ngu Huỳnh mỉm cười nói cảm tạ, sau đó ôm Phục Ninh lên xe bò.

Phục Ninh chưa từng ngồi qua xe bò nên thấy rất mới mẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh Ngu Huỳnh.Trên xe xóc nảy một hồi lâu, tiểu cô nương dựa vào người Ngu Huỳnh ngủ thiếp đi, Ngu Huỳnh bèn ôm nàng vào trong lòng mình.Khoảng một canh giờ, cuối cùng cùng cũng tới huyện Ngọc.

Lúc xe bò tạm dừng ở cửa thành, Phục Ninh đang ngủ trong lòng Ngu Huỳnh bỗng bị đánh thức bởi âm thanh huyên náo trên đường.Lúc bé mở mắt, mới phát hiện là mình nằm trong lòng của tiểu thẩm, bèn cọ nhè nhẹ vào người nàng.

Tiểu thẩm có mùi rất thơm, rất dễ chịu, tiểu cô nương thật sự rất thích.Chỉ trong chốc lát, xe bò chậm rãi đi vào trong, Ngu Huỳnh trực tiếp ngồi dậy chuẩn bị đồ đi vào quán ăn.

Ngu Huỳnh nắm tay Phục Ninh đi vào trong quán, đem sọt đựng hai nồi bánh đúc đậu lấy đem ra.Trần chưởng quỹ nhìn thấy nàng, cuối cùng cũng thở phào, nói: “Ngươi rốt cục cũng tới rồi.”Ngu Huỳnh rất ngạc nhiên, Trần chưởng quỹ lại nói: “Có lẽ băng cao có hương vị đặc biệt, lại là món mới, những người kia ăn qua rồi truyền cho người thứ hai, một truyền hai, hai truyền bốn, vì thế mấy ngày nay đều có người đến hỏi mua băng cao.


Ta nói hôm nay sẽ có hàng, nhiều khách hàng nói hôm nay sẽ tới ăn thử.”Ngu Huỳnh nghe Trần chưởng quỹ nói vậy, vui vẻ nói: “Vậy hai nồi băng cao hôm nay, chẳng phải là có thể bán hết sao?”Trần chưởng quỹ gật đầu: “Đại khái là có thể.” Thúc bảo tiểu nhị chuyển xe rau vào trong sau bếp, lại nhắc đến hai nồi bánh đúc đậu.Trần chưởng quỹ nói với nàng: “Hôm nay xem tình hình thế nào, nếu là bán đắc, ta thừa lúc cơ hội đang hút hàng, sẽ thương lượng lại với ngươi chuẩn bị nhiều hơn một chút.”“Được, vậy ta sẽ chờ.”Trần chưởng quỹ tâm tình vô cùng tốt, nhìn tiểu cô nương bên cạnh Ngu Huỳnh, lấy một nắm hạt dưa đưa đến cho bé.

Phục Ninh tuy rằng muốn ăn, nhưng cũng không nhận, chỉ nhìn Ngu Huỳnh.

Ngu Huỳnh gật đầu, tiểu cô nương mới đưa hai tay ra tiếp nhận.Từ trong quán ăn đi ra, tiểu cô nương đưa hạt dưa cho Ngu Huỳnh.

Ngu Huỳnh kinh ngạc hỏi nàng: “Con không thích ăn sao?”Phục Ninh lắc lắc đầu.“Cho ta sao?”Tiểu cô nương do dự một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Ngu Huỳnh suy nghĩ chốc lát, dò hỏi lại: “Cho ta, còn cho nãi nãi ca ca, còn có tiểu thúc cùng nhau ăn phải không?”Có lẽ là đoán đúng nên Phục Ninh gật đầu mấy cái.

Ngu Huỳnh nở nụ cười, sờ sờ đầu nàng, nhỏ nhẹ nói: “Cái này để cho Ninh Ninh ăn, lúc trở về ta sẽ mua thêm một ít cho nãi nãi và mọi người cùng ăn.”Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó một tay lấy một ít hạt dưa, tay còn lại vẫn y như cũ đưa cho Ngu Huỳnh.


Ngu Huỳnh biết rõ ý của bé, nên cũng nhân lấy để ở trong lòng bàn tay mình.Một nắm hạt dưa nho nhỏ, lại khiến cho lòng của Ngu Huỳnh thấy ấm áp.Ngu Huỳnh đầu tiên dẫn Phục Ninh đi tới cửa hiệu cầm đồ, đem lá ngân phiến ra bán, chưởng quỹ cũng không tham lam một hai văn tiền, vì thế sau khi kiểm tra hàng không có thấy vấn đề gì, rất thoải mãi đưa cho nàng ba mươi chín văn tiền.Sau khi bán xong ngân phiến, Ngu Huỳnh dẫn tiểu cô nương trước giờ chưa từng ra khỏi thôn Lăng Thủy đi dạo phố thị xung quanh.Buổi sáng khi ra ngoài, bọn họ chỉ uống một hớp nước, vì thế giờ cũng đói bụng, Ngu Huỳnh liền mua một cái bánh bao, chia cho Phục Ninh mỗi người một nửa.Sau khi ăn bánh bao, Ngu Huỳnh sẵn tiện mua thêm sáu ống gạo, ước chừng được khoảng hai cân.

Sau đó lại đi đến tiệm tạp hóa mua một chung hạt dưa, mua khoảng bốn văn tiền gói vào trong hai túi giấy gói dầu.Một túi dùng để ở nhà ăn, một túi sẽ để cho La thị đem đến cho Hà thẩm.

Hôm nay kiếm được hai mươi sáu văn tiền, Ngu Huỳnh cũng không dám mua thêm gì khác.Về phần cái nồi đất, Ngu Huỳnh không có dự định mua, nếu như băng cao này có thể bán được, nàng lúc đó sẽ mua cái khác cùng với một cái bếp nhỏ.Giờ đã đến trưa, bên ngoài mặt trời nắng gắt, Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, vẫn có ý định đi đến cửa hàng quan sát một chút.Đi đến phía sau quán, liền nhìn thấy trong quán bốn cái bàn đều có đầy người, trong hơn nửa thực khách, đều có ít nhất một bát bánh đúc đậu.Còn có nhóm khách tụm năm tụm ba đang đứng đợi trước quán.Trần chưởng quỹ thấy Ngu Huỳnh đến, liền bảo người nhóm lửa đến giúp, sau đó bảo nàng đến hậu viện để nói chuyện.Khi đến hậu viện, Trần chưởng quỹ mới hỏi chuyện nàng: “Cách thức làm ra món băng cao này có dễ không?”Ngu Huỳnh nghĩ một hồi, lắc đầu: “Nếu người khác tự học cũng không dễ dàng như vậy.”Việc sử dụng quả sắn dây cũng không có mấy người biết sử dụng để làm bánh đúc đậu, coi như họ biết, có thể dùng phần thịt của quả làm bánh thì cũng không dễ dàng nhồi bột.Coi như có thể biết công thức làm, cũng không biết phải làm ra sao.Trần chưởng quỹ nghe vậy, lúc này mới yên lòng, lại nói: “Thường mấy món ăn mới mẻ người ta thường thích ăn nhiều, mấy người khách trước ăn ở cửa hàng khác cũng đến đây ăn thử, nhưng rất nhiều người đến chỉ ăn thử băng cao chứ không ăn cơm trưa, dù sao đây cũng là chuyện làm ăn lớn, nếu bọn họ chỉ đến ăn băng cao mà không ăn cơm, ông chủ cũng không vui.”Ngu Huỳnh nghe vậy, tâm trạng có chút trầm tư: “Như vậy là không thể tiếp tục bán băng cao nữa?”Trần chưởng quỹ cười nói: “Đương nhiên không phải ý này, ý của ta là thừa địp lúc đồ ăn này còn mới mẻ, tận dụng thời cơ, món băng cao này bán kèm với món ăn trong tiệm, nếu ai đến ăn cơm sẽ bán một bát một văn tiền, còn chỉ đến ăn băng cao thì sẽ bán hai văn tiền một bát, ta đã cùng với ông chủ bàn bạc qua, ông chủ cũng rất tán thành.”Ngu Huỳnh thầm nghĩ cách này không phải mấy nhà kinh doanh đời sau quen dùng để đẩy mạnh việc buôn bán hay sao.Trên mặt nàng lộ ra ý cười: “Biện pháp này rất hay.” Nhưng lại lộ ra vẻ mặt phiền muộn: “Vậy giá băng cao sau này phải tính thế nào?”Trần chưởng quỹ nói rằng: “Chuyện làm ăn trong cửa hàng nhờ có món băng cao này cũng náo nhiệt lên, dĩ nhiên không thể bạc đãi ngươi, cứ như vậy đi, phần tiền nước đường thành phẩm coi như không tính nữa, cứ tính một văn tiền một bát, như thế nào?”Không cần phải tự mình đi lang thang khắp ngõ hẽm để bán, cũng không phải bày sạp, tất nhiên là rất tốt đẹp.“Vậy những phần băng cao ngày hôm nay...”Trần chưởng quỹ nở nụ cười, hào sảng nói: “Việc này ta cũng hiểu được, cứ dựa theo một văn tiền một bát mà tính cho ngươi.”Nói xong, lại có chút suy tư: “Hôm nay phỏng chừng chỉ còn lại một ít, nhưng ngày mai thì không đủ để bán, ngươi xem xem có cách nào ngày mai có thể đưa nhiều hơn một chút đủ để bán trong hai ngày.”Ngu Huỳnh lắc lắc đầu: “Trong nhà không đủ nguyên vật liệu, nhiều nhất chỉ có thể làm thêm khoảng 15 bát, sáng mai mới có thể chuẩn bị thêm vật liều, còn nữa xe bò của Trần đại thúc khoảng ba ngày sau nữa mới đến.”Trần chưởng quỹ cân nhắc một lát, nói: “Chuyện xe bò nếu quán ăn làm ăn tốt thì có thể bảo cha ta hai ngày đi một chuyến đưa đến, chỉ là hai ngày nay buôn bán đang tốt đẹp không thể để dứt đoạn...”Trần chưởng quỹ vừa nghĩ biện pháp, vừa nói: “Món băng cao đang thịnh phỏng chừng không mới mẻ được bao lâu, không chừng khoảng bảy tám ngày khi hết mới mẻ thì người đến ăn cũng không quá nhiều...”Nói đến đây, Trần chưởng quỹ lúc này mới quyết định: “Không bằng như vậy đi, ngày mai ngươi đem băng cao còn lại đưa đến cửa thôn, phụ thân ta sẽ lấy đem tơi, còn ngày mai ngươi cứ chuẩn bị thêm khoảng bốn mươi bát đưa tới, chừng này cũng đủ bán trong hai ngày.”Dù sao huyện Ngọc cũng không phải là thị trấn phồn hoa, người có thể ăn ở quán ăn còn rất ít.

Nhiều nhất là đến ăn một bát mì nước năm văn tiền.

Nhưng coi như một bát băng cao kiếm được một văn tiền, không có lời gì, lại tốn thêm nước đường thành phẩm, dù như vậy thì một tô mì nước năm văn tiền, mặc dù lãi ít nhưng bán được nhiều, cũng xem như là có lợi nhuận.Sau khi hẹn định với Trần chưởng quỹ, tảng đá trong lòng của Ngu Huỳnh cũng rơi xuống.

Thời này bánh đúc đậu bán ra kiếm cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định là có thể giải quyết được hoàn cảnh khốn khó trước mắt..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK