Hứa Kỳ thấy đã đầy đủ khách mời, cầm menu hỏi.
"Nào, các cậu chọn món đi, mỗi người hãy chọn vài món mình thích, cứ tự nhiên!"
Rất nhiều người lần lượt gọi món.
Nhưng khi đến phiên Vương Đông Quân thì bị Hứa Kỳ cố ý bỏ qua.
Việc này khiến Hạ Niệm Chân tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
Chẳng mấy chốc, món ăn đều được bưng lên.
Không hổ là khách sạn, mỗi món ăn đều rất thơm ngon.
Các bạn học thi nhau cảm thán.
"Chậc chậc, Hứa Kỳ à, cậu thật thoải mái, đồ ăn ở đây rất ổn nha!"
"Hứa Kỳ đúng là niềm kiêu ngạo của lớp ta!"
Chủ nhiệm lớp cô Ngụy đẩy gọng kiếng, một mặt hài lòng khích lệ.
"Dạy học nhiều năm như vậy, Hứa Kỳ là học sinh có tiền đồ nhất, ha ha!"
Vẻ mặt Hứa Kỳ rạng rỡ, vung tay lên.
"Đêm nay tất cả mọi người cứ ăn thoải mái, dù sao với tôi mà nói chỉ là chút tiền mọn mà thôi!"
Mắt thấy đồ ăn lên gần đủ rồi, đám người chuẩn bị giơ đũa.
Giai Diễm Tinh đột nhiên nói.
"Đúng rồi, lát nữa có một vị khách thần bí tới, tin rằng các cậu sẽ bất ngờ!"
Đám bạn đều tò mò hỏi.
"Vị khách thần bí nào? Nam hay nữ?"
Hứa Kỳ hơi cảnh giác: "Người này có quen chúng ta ư?"
"Đương nhiên là quen rồi!"
Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, người đi tới mặc âu phục trắng, giày da màu trắng, mái tóc vuốt keo bóng loáng.
Vẻ ngoài đẹp trai, hào hoa phong nhã.
"Cao Cảnh Bình?"
Nhìn thấy người này, đám người đồng loạt mở to mắt.
Ngay cả Vương Đông Quân cũng cảm thấy bất ngờ.
Cao Cảnh Bình, lớp phó học tập lớp cấp ba, thành tích học tập xuất sắc, nhiều lần đứng nhất lớp.
Cộng thêm tính tình ấm áp lại đẹp trai, vô số người theo đuổi.
Trong mắt người ngoài, Cao Cảnh Bình là một học sinh ưu tú.
Nhưng điều mọi người không biết đó là!
Cao Cảnh Bình còn có một mặt vô cùng tồi tệ!
Tuy cha hắn là Hiệu trưởng một trường có tiếng, gia tộc hắn xem như có danh giá ở Hoa Hình.
Chỉ là năm đó, Vương Đông Quân tình cờ phát hiện, hắn thế mà lại là kẻ biến thái trộm quần lót phụ nữ.
Nếu như không phải lúc đó vì chuyện kia, anh đã tóm cổ hắn ta công khai chuyện này.
Sau này Cao Cảnh Bình ra nước ngoài, từ đó về sau không nghe tin tức nào của anh ta nữa.
Vậy mà hôm nay anh ta cũng tới.
Kẻ thù lên sân khấu, thú vị đó!
Người hận Cao Cảnh Bình nhất không ai khác ngoài Hứa Kỳ!
Từ trước khi Cao Cảnh Bình chưa đi ra nước ngoài tu nghiệp.
Hứa Kỳ là đối thủ số một của Cao Cảnh Bình.
Bàn về thành tích, gia cảnh, sự quan tâm của mọi người, Hứa Kỳ chỉ thua một mình Cao Cảnh Bình.
Vương Đông Quân biết Hứa Kỳ cùng Cao Cảnh Bình kia là cùng theo đuổi Hạ Niệm Chân, sau đó lại cùng theo đuổi Giai Diễm Tinh.
Vì thế không biết xảy ra biết bao mâu thuẫn!
Nếu không thì sao nhìn thấy Cao Cảnh Bình, nụ cười đắc ý trên mặt Hứa Kỳ lập tức trầm xuống.
"Cậu tới làm gì?"
Cao Cảnh Bình nở nụ cười ấm áp:
"Đương nhiên là tham gia họp lớp, chẳng lẽ cậu không chào đón? Không phải sợ tôi tiêu tốn nhiều tiền chứ?"
"Sao! sao có thể như thế được!"
Hứa Kỳ không hề muốn.
"Cảnh Bình, mau ngồi bên tôi này!"
Lý Hải Quỳnh phát hiện cơ hội đã tới, vội vàng đứng dậy chạy nhanh đến trước mặt Cao Cảnh Bình, nắm cánh tay anh ta kéo tới chỗ mình.
Hết sức chủ động.
Cảnh này khiến các bạn nữ khác khó chịu bĩu môi.
Phải biết Cao Cảnh Bình là nam thần trong lòng các cô, nhưng bàn về nhan sắc, ở đây trừ Giai Diễm Tinh và Hạ Niệm Chân ra, không có ai là đối thủ của Lý Hải Quỳnh.
Chỉ có thể nhìn mà thôi.
Mai Tử Yên nhỏ giọng chửi thầm.
"Đồ lẳng lơ không hổ là đồ lẳng lơ, trước đó còn gạ gẫm Hứa Kỳ, bây giờ thấy Cao Cảnh Bình tới lập tức bu vào, không biết xấu hổ!"
Vương Đông Quân thấy Mai Tử Yên hào sảng thẳng thắn như vậy thì vô cùng thán phục.
Lý Hải Quỳnh dịu dàng hỏi.
"Cảnh Bình, mấy năm không cậu càng ngày càng đẹp trai, cậu về nước khi nào vậy? Bây giờ đang làm gì?"
Cao Cảnh Bình trả lời.
"Sau khi tu nghiệp ở nước ngoài xong thì tôi cũng đã đi làm các công ty lớn ở nước ngoài để lấy kinh nghiệm, sau này con tiếp quản sự nghiệp Cao gia.
Tôi chỉ về nước hai tháng trước.
”
Hắn dừng một chút, lại có chút cảm thán mà nói tiếp
“Dù sao bên ngoài cho dù tốt cũng không bằng quê hương tươi đẹp của chúng ta, bây giờ làm tổng thanh trai tập đoàn Hưng Thịnh, xem như từ thấp đi lên!"
Lý Hải Quỳnh ngạc nhiên kêu lên.
"Tập đoạn Hưng Thịnh trị giá ba mươi mấy ngàn tỷ, vậy một năm cậu kiếm được không ít nhỉ?"
“Mối quan hệ cũng phải thế nào mới có thể vào được… Chưa kể, Cao gia cùng tập đoàn Hưng Thịnh vậy mà…”
Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi.
Dù sao tập đoàn Hưng Thịnh xem như là lớn mạnh mang tầm quốc tế.
Mà cơ bản cũng chỉ có công ty Minh Khuê mới là xứng tầm ngang hàng.
Cao Cảnh Bình không về Cao gia chủ quản, mà lại làm cho tập đoàn Hưng Thịnh.
Ai cũng xem đây là tập gương học hỏi.
Cao Cảnh Bình khiêm tốn cười nói.
"Một năm cũng khoảng ba tỷ rưỡi, còn chưa tính cổ phiếu chia hoa hồng, thật ra không nhiều, chỉ là kiếm chút trải nghiệm mà thôi.
"
Các bạn học lập tức tỏ vẻ hâm mộ.
Người này còn lợi hại hơn Hứa Kỳ nhiều!
Có người giơ ngón tay cái lên.
"Thật đỉnh, đây đúng là niềm tự hào của lớp ta!"
Chủ nhiệm lớp cô Vương đẩy gọng kính nói.
"Dạy học nhiều năm trời, Cao Cảnh Bình là một trong số những học sinh thành công nhất của cô, ha ha!"
Hứa Kỳ: "???"
Lời khen sao giống y như đúc những lời mới khen tôi vừa nãy vậy?
Cả người Lý Hải Quỳnh chỉ hận không thể dán lên người Cao Cảnh Bình.
"Cảnh Bình, tôi gắp đồ ăn cho cậu nhé!"
Nhưng Cao Cảnh Bình lại hơi nhíu mày, khẽ vỗ bàn.
"Cả bàn đồ ăn này là cho người ăn sao?".
Danh Sách Chương: